Ngày
xưa bước ra khỏi nhà là phải áo dài. Ba không cho mặc quần tây. Đến nhà
bạn bè, đến nhà ai cũng phải...áo dài. Lúc đi Vũng Tàu chơi cùng bạn
phải lén lấy quần tây của anh Sa mặc đỡ. Áo dài và xe đạp đồng hành trên
từng cây số. Không được mặc áo kiểu gài nút sau lưng. Không áo dài thì
phải mặc áo bà ba. Lúc ấy nhìn bạn bè mặc quần tây mà ao ước.
Bây
giờ ba mẹ đều không còn. Không ai ràng buộc, gò bó...lại tha thiết được
mặc áo dài dạo phố để nhớ Xí Được vẫn ngâm nga khi mình mặc chiếc áo
dài xanh trong sân trường SPSG...
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc.
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường.
....
Để
nhớ về Gia Long khi sân trường loang nắng đổ, ngắm lá bay vèo quẩn
quanh những tà áo trắng...trắng cả con đường được gọi là phố Bô Na.
Để nhớ những ngày ngồi nơi thư viện ôn bài vẫn theo dỏi cô bạn Minh Đức hay hờn mát, ríu rít những tà áo trắng bay bay.
Nhớ lắm và tha thiết muốn khoác lại chiếc áo dài nhưng đã lâu rồi chưa được mặc....không ai bó buộc, không ai cản trở nhưng ...
Cuộc đời không phải là mơ.
Bao
nhiêu nổi sợ bao quanh con người cho đến ngày chung cuộc. Thôi
thì...góp nhặt những tà áo dài nơi đây để nghiêng mình nhớ lại...
GhimHo |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét