Có hai người ăn mày, một cao lớn
và một thấp bé, mỗi ngày đều đi qua một gia đình giàu có. Chủ nhân của
nhà này, mỗi ngày đều ném cho họ hai đồng tiền.
Mỗi lần nhận được tiền, người ăn mày cao lớn luôn nói to lời cảm ơn: “Đa tạ chủ nhân! Ngài thật là có tấm lòng nhân ái, làm việc tốt, chúc ngài sống lâu trăm tuổi, mãi mãi khỏe mạnh!“
Còn người ăn mày thấp bé, gầy gò kia thì chỉ nhỏ nhẹ nói đúng một câu: “Cảm tạ ân điển của Chúa!“
Thời gian cứ thế trôi qua, chủ nhân của
ngôi nhà này hàng ngày đều ném đồng xu qua cửa sổ cho hai người ăn mày
và đều nhận được hai loại câu cảm ơn. Một câu là “cảm tạ chủ nhân” còn
một câu là “cảm tạ chúa”. Người chủ này ban đầu cũng không để ý gì và
cũng không phát hiện ra sự khác biệt giữa hai câu này. Nhưng sau một
thời gian dài, ông bắt đầu có chút không thoải mái, cảm giác không thoải
mái này được tích tụ lại cho đến một ngày. Ông nghĩ: “Kỳ lạ thật!
Là mình cho hắn tiền, vậy mà hắn không cảm ơn mình lại đi cảm ơn Chúa!
Mình phải cho hắn một bài học để hắn biết rằng người mà hắn nên cảm ơn
phải là mình.“
Thế là người chủ nhà liền đi tới tiệm
bánh và mua hai cái bánh mỳ nướng to bằng nhau. Về nhà, ông rạch một
chiếc bánh mỳ ra, nhét vàng vào bên trong rồi lại phong kín chiếc bánh
mỳ đó lại khiến cho hai chiếc thoạt nhìn giống y như nhau.
Lúc hai người ăn mày đến, người chủ này
đưa chiếc bánh mỳ bình thường cho người ăn mày nhỏ bé, chỉ biết cảm tạ
Chúa và đưa chiếc bánh mỳ bên trong có vàng cho người ăn mày cao lớn,
người mà ngày nào cũng cảm ơn mình. Người chủ nghĩ thầm trong bụng: “Để cho ngươi biết, cảm ơn ta và cảm ơn Chúa khác nhau ở chỗ nào?“
Người ăn mày cao lớn nhận được bánh mỳ, cảm thấy bánh có phần nặng nặng nên nghi ngờ: “Cái bánh mỳ này nhất định không còn tốt, chắc không còn ăn được.” Thế là, anh ta đã nói với người ăn mày nhỏ bé kia rằng: “Này cậu, cậu đổi chiếc bánh mỳ nướng của cậu cho mình được không?“
Dù chưa nói lý do, nhưng người ăn mày nhỏ bé cũng không hỏi câu nào, thầm nghĩ: “Đây chắc cũng là sự an bài của Chúa! Mình nên đồng ý đổi cho cậu ấy.“
Ngày hôm sau, người ăn mày nhỏ bé ấy
không còn đến nhà giàu kia ăn xin nữa mà trở về nhà hỏi thăm cha mẹ rồi
chuẩn bị cho mình một cuộc sống mới. Đồng thời anh ta cũng cảm tạ Chúa
một lần nữa.
Chủ nhà lại nhìn thấy người ăn mày cao lớn tới xin ăn nên cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, hỏi: “Ngươi đã ăn chiếc bánh mỳ nướng hôm qua chưa?“
Người ăn mày trả lời: “Dạ, tôi ăn hết rồi ạ!“
Chủ nhà lại nói: “Vậy, vàng trong chiếc bánh mỳ đâu?“
“Vàng ư?” Người ăn mày lúc này mới hiểu rõ ràng minh bạch rằng chiếc bánh mỳ nướng ấy nặng là bởi vì bên trong nó có vàng. Anh ta nói: “Tôi tưởng rằng chiếc bánh mỳ đã bị lên men, cho nên đã đổi cho anh bạn kia rồi ạ!“
Người chủ nhà cuối cùng cũng đã hiểu: Cảm ơn Chúa và cảm ơn chủ nhân khác nhau ở chỗ nào.
Người ăn mày cao lớn kia luôn cảm ơn
mình là vì trong lòng còn có tham vọng, muốn được mình để ý tới và để
được lợi nhiều hơn nữa. Còn người ăn mày nhỏ bé kia chỉ cảm ơn Chúa là
vì trong lòng anh ta không có tham niệm, chỉ đơn thuần là vui với thứ
mình có được mà không nghĩ thêm gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét