Ảnh (clipartmax.com)
mười hai, tháng cuối cùng năm
tôi trôi trên số phận âm thầm đời
những tờ lịch mỏng sắp rơi
ung dung nằm đợi mùa trời chưa tan
đông về hoa vẫn ngại tàn
lá trong tôi vẫn muộn vàng phai em
màu xanh vẫn biếc lụa mềm
vẫn bâng khuâng bóng ngực êm vai tình.
mười hai, tháng chạp lung linh
thời gian là những dấu đinh lạnh lùng
em nằm trên cõi vô cùng
treo thơ tôi giữa nghìn trùng trái ngang
về đây bờ bãi nhân gian
khơi nhau từng lớp tro tàn mông lung
tiếc chi tờ lịch cuối cùng
mất đi để gặp ngày mùng một vui.
PHẠM HỒNG ÂN
(27/12/2020)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét