19 thg 8, 2016

Nhận thức những nguy hiểm của việc lạm dụng thuốc

shutterstock_234464134-676x450
(Lea Rojec/Shutterstock)
Cynthia Darling, tác giả cuốn sách “Bị xa lánh: những người bị xã hội ruồng bỏ”, nhận thức rõ ràng tác động có thể có của các loại thuốc chống trầm cảm; con trai bà đã được một nhân viên tư vấn tại trường đại học cấp thuốc chống trầm cảm và đã trải nghiệm những tác động tiêu cực đáng kể hầu như tước đi cuộc sống của cậu. Câu chuyện dưới đây cho chúng ta thấy rằng tất cả chúng ta cần phải quan sát những người thân yêu của mình một cách cẩn thận.


Một bà mẹ đui mù

Tôi luôn luôn nghĩ rằng tôi đã làm hết khả năng để trở thành tốt một người mẹ tốt. Tôi tin rằng tôi khá tốt trong việc nhận biết được các cảm xúc của con trai tôi – và, ngoài ra, con trai và tôi đã luôn luôn nói chuyện thoải mái về những gì đang diễn ra trong cuộc sống của con. Vì vậy, mùa hè năm đó khi con từ trường đại học trở về, tôi rất vui khi thấy rằng con có vẻ hạnh phúc, thậm chí còn phấn chấn. Vâng, nhưng, bây giờ con hung dữ hơn khi lái xe, thậm chí hét mắng những người lái xe khác, một lần còn nhảy ra khỏi xe để lên lớp người đàn ông lái xe phía sau chúng tôi. Những người đàn ông, tôi nhớ mình đã tự nghĩ, tại sao họ lại lái xe hùng hổ như vậy?
Tiếp theo, tôi nhận thấy sự ra mồ hôi. Quá nhiều, trên khuôn mặt con, bàn tay con, ngay cả khi thời tiết trở nên mát mẻ hơn. Sau đó tôi đã biết rằng việc toát mồ hôi làm phiền con quá nhiều đến mức con đã quyết đi Đài Loan để phẫu thuật cắt tuyến mồ hôi. Con tiết kiệm tối đa để làm điều này. Ngoảnh lại, tôi nghĩ rằng vào thời điểm đó nếu tôi biết nhiều hơn, tôi sẽ nhận thấy những tín hiệu cảnh báo rằng một cái gì đó đã xảy ra trong cuộc sống của con. Đáng lẽ ra tôi phải cảm nhận được rằng điều này không giống con trai tôi, nhưng tôi không bao giờ cho rằng đó là do sử dụng thuốc chống trầm cảm.
shutterstock_221986960-580x387
(PrinceOfLove / Shutterstock)
Sau đó con nói với tôi vào thời điểm đó, con không sợ bất cứ điều gì, và rằng con đã có một tâm lý kiểu như ‘Tôi không quan tâm”. Ngay khi đó, con bắt đầu uống rượu nhiều và bị phạt vì lái xe khi đang say rượu, và tôi bắt đầu lo lắng một cách nghiêm túc. Con từng thách thức mọi người trong quán bar, bị kích động trước những nhận xét vô hại. Tôi nghĩ con cần một nhà trị liệu, tất cả là do vấn đề sức khỏe tâm thần. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải con thừa hưởng tính khí của mẹ tôi, và liệu tất cả điều đó có phải là lỗi của chúng tôi không. Con ở tuổi đôi mươi – có thể nào đó là khởi đầu của bệnh tâm thần phân liệt?
Bàn tay con bắt đầu run rẩy. Khi đó con đã nói với tôi. Lúc ở trường, con đã đi gặp nhân viên tư vấn ở trường đại học khi con lo lắng về bản báo cáo vấn đáp sắp tới. Nhân viên tư vấn viên phát ít thuốc chống trầm cảm, nói con có thể trở lại nếu cần nhiều hơn.

Tình trạng của con xấu đi đến mức con không muốn đi ra ngoài. Con ở lì trong phòng mình, nói với tôi rằng tôi đơn giản là chẳng hiểu gì.
Con nói rằng lúc đầu chúng rất tốt. Con có năng lượng, không có gì phải lo lắng – tất cả đều rất tốt. Nhưng dần dần, con thấy cần nhiều thuốc hơn để có được hiệu quả tương tự. Khi con quyết định thoát khỏi những viên thuốc, con đã bị kích động, mất ngủ và đau khổ cả về thể chất lẫn tinh thần. Con đã không muốn nói cho tôi biết về việc bỏ học, uống rượu hoặc những suy nghĩ muốn tự tử mà con từng cảm thấy.
Lần sau khi con trở về nhà, tôi đã không còn đui mù nữa. Tình trạng của con đã xấu đi đến mức con không muốn đi ra ngoài. Con ở lì trong phòng, nói với tôi rằng tôi đơn giản không hiểu điều gì. Con đã quyết tâm không dùng thuốc chống trầm cảm, một cách đột ngột cắt đứt sự phụ thuộc vào nó. Con cho biết con bị buộc phải làm theo cách này, bởi vì các bác sĩ nói với con rằng những tác dụng phụ con đang phải chịu đựng là kết quả của các vấn đề tâm thần của con, chứ không phải là do thuốc chống trầm cảm. Họ nhấn mạnh rằng con nên tiếp tục “điều trị”.
Những tháng tiếp theo như địa ngục. Tôi tự hào rằng con đã không bỏ cuộc và dùng thuốc trở lại. Con đã chịu đựng những cơn run rẩy, bị trầm cảm, hồi tưởng lại những cảnh tượng và lo sợ sẽ phát điên. Việc phục hồi chậm chạp và đau đớn và mất nhiều tháng. Con dùng tất cả các loại vitamin và tập luyện cho đến khi kiệt sức. Các kênh nói chuyện của những người từng sử dụng thuốc chống trầm cảm đã thông cảm và hướng dẫn con. Tác dụng phụ khó chịu cuối cùng là một cảm giác kiến bò trong các ngón tay và tồn tại hàng tháng trời.

shutterstock_419369416-580x385
(GUNDAM_Ai / Shutterstock)
Một điều tốt lành đã xảy ra. Con mua một con chó chăn cừu Đức thông minh, loại cần phải được dẫn đi dạo và được nuôi nấng, được yêu thương và chăm sóc 24 giờ một ngày. Con chó là người đã cứu con trai tôi trở lại trên đôi chân của mình.
Hôm nay, tôi có lại đứa con trai. Con có con chó và một người bạn gái tuyệt vời. Con vẫn hối hận về những năm tháng đã đánh mất, nhưng tôi tự hào rằng con đã chiến đấu và chiến thắng. Hối tiếc lớn nhất của tôi là khi đó tôi biết quá ít về nguyên nhân những khó chịu của con. Đó là một trong những lý do để tôi viết cuốn “Bị xa lánh: những người bị ruồng bỏ” để những người khác có thể nghe được câu chuyện, không phải từ một bài báo khoa học, mà là từ một cuốn truyện hấp dẫn.
Trong hai thập kỷ qua, việc sử dụng thuốc chống trầm cảm ở Hoa Kỳ đã tăng vọt, cứ bốn phụ nữ ở độ tuổi 40 và 50 thì có một người dùng một số loại thuốc. Nhưng liệu chúng ta có thực sự cần tất cả những đơn thuốc này hoặc đã chẩn đoán quá lố về một mối nguy hiểm thực sự trong nền văn hóa của chúng ta? Những nghiên cứu cảnh báo chúng ta phải cảnh giác; một nghiên cứu mới về động vật của Trung tâm Y tế Wake Forest Baptist đã gợi ý rằng Zoloft, một loại thuốc chống trầm cảm thường được kê đơn, có thể làm thay đổi não bộ của người bị trầm cảm và những người không bị trầm cảm theo nhiều cách khác nhau.
(từ daikynguyen.com)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét