Tuổi lão và tuổi thơ – Ảnh: HKL
Như trong bài viết trước gửi Đỗ Hồng Ngọc, người cầm roi tức là cha tôi và mẹ tôi, những người có công sinh thành và dưỡng dục.Nghe đâu ở nước Mỹ, chỉ cần dọa thôi đã bị cảnh sát gông cổ, huống hồ là đánh bằng roi cho dù đánh vì thương. Vậy nên, cha tôi, mẹ tôi là chánh phạm bị ra tòa là cái chắc, còn ông tôi và bà tôi là tòng phạm, có thể cho tại ngoại vì già không đủ sức chạy trốn chỗ nào được.
Vì luật không cho hồi tố và các bị đơn mồ cũng đã xanh cỏ, nên không có một phiên tòa nào cho các bị cáo nói trên. Nhưng vì bài viết cho đỡ buồn ít nhiều gây xôn xao trên mạng, nên giả định rằng có một phiên tòa xử tội như thế và tôi tự nguyện xin làm luật sư bào chữa như sau.
Trước hết, đây là tòa án lương tâm, nên dù là người bị hại, tôi vẫn được ngồi ghế chánh án, nhưng ngồi ở ghế thấp còn các bị cáo thì xin mời lên ngồi ghế cao, để chứng tỏ sự nghiêm minh xử đúng người đúng chỗ của tòa.
Thưa các bị cáo, theo như cáo trạng thì các chứng cứ, các tang vật dù không còn nữa nhưng cái roi trảy, cái tàu cau tướt trụi lá là có thật và các bị cáo xác nhận đã dùng để đánh người bị hại hai lần, lần thứ nhất vào buổi trưa bằng roi trảy, lần thứ hai vào buổi chiều bằng tàu cau. Cả hai lần đều gây ra những tổn thương về thể xác là đã để lại những lằn roi như sợi bánh canh trên chỗ thịt mềm nhất là mông đít của nạn nhân. Giám định y tế xác nhận rằng tổn thương chưa tới một phần nghìn và chỉ cần ngủ một đêm là biến mất. Trong các bộ luật hình sự, ngay cả luật khắt khe nhất là luật Gia Long cũng không có điều luật nào để buộc các bị cáo phải chịu tội, và rằng, các bị cáo không cố ý làm tổn thương thể xác nên vẫn để nạn nhân mặc quần chứ không lột truồng và bắt nân nhân nằm sấp chứ không nằm ngửa là có ý tránh cho nạn nhân không bị đánh trúng chỗ hiểm có thể gây ra hậu quả khôn lường là vô sinh sau này, điều đó giúp các bị cáo được giảm khinh.
Cáo trạng cũng buộc tội các bị cáo đã gây ra những tổn thương về tinh thần. Cụ thể là, nạn nhân hoảng sợ đến mức tè trong quần, đau buốt tận óc và xấu hổ vì bị bêu tên trên vách là thằng ăn cắp dù giá trị chỉ có một hào chỉ đủ mua một tán đường đen bé xíu rỗng ruột.
Xét rằng, ngay cả luật của Mỹ quốc cũng không có điều luật nào để buộc tội, và rằng, tác hại về tinh thần không đủ lớn trong khi những ích lợi về đạo đức về gia phong là vô cùng to lớn, bằng chứng là nạn nhân từ bỏ tật nói đớt và ăn cắp vặt. Nếu không có những hình phạt đánh bằng roi, bêu tên trên vách tường nhà, thì có thể nạn nhân nói ngọng nghịu cho tới già và cái tính ăn cắp vặt có thể trở thành ăn trộm hay ăn cướp sau này. Nếu nạn nhân được làm cán bộ thì ăn cắp của của công, không chỉ một cắc mà đến cả một tỷ và nhiều tỷ tỷ nữa.
Cuối cùng, tòa xét rằng các bị cáo tuy có những hành động không được tế nhị, vụng về, nhưng không cố ý nhục mạ, mạt sát, mà chỉ là để dạy bảo cho nạn nhân nên người mà thôi. Tòa nhận thấy các bị cáo cũng không lấy gì làm vui sau khi đánh con xong, mà chỉ thực sự vui mừng khi thấy con đã vì đòn roi mà bỏ được nhiều tật xấu, nên tuyên bố không có tội.
Các bị cáo không cần đứng dậy trong khi chánh án gõ búa bãi tòa.
Khuất Đẩu (Trang T.Vấn và Bân Hửu )https://t-van.net/?p=43971
24/7/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét