4 thg 4, 2018

CHÙM PHƯỢNG TÍM CUỐI MÙA - Chuyện Ngắn của Hồ Như


Khi nhớ đến PN

Họ nắm tay nhau, chậm rãi bước trên con đường nhiều bóng mát. Đến đoạn đường cong dịu dàng ngả về tay phải dẫn vào một công viên, không hẹn mà cả hai cùng ngước nhìn lên. Trên cành cây thấp nhất, lẫn giữa màu lá xanh là những chùm hoa tím nhỏ, màu tím đậm nhạt theo góc nhìn, theo ánh nắng đong đưa, theo những chiếc lá vờn nghịch chung quanh.
Đã có lần họ suýt cãi nhau, có thể giận nhau, có thể đã xa nhau vì những chùm hoa tím ấy. Cô mê mẩn màu tím ngọt ngào nhưng không hẳn u sầu, còn anh chê hoa gì mà “hôi”, rụng xuống đường dơ quá trời đất. Chỉ có thế thôi mà trở thành lời qua tiếng lại. Nếu anh không cố tình lảng sang chuyện khác, không biết cô đã bồng bột nói những lời gì, và biết đâu chừng chút giận dỗi tưởng chừng như không đâu đã bùng nổ thành đại chiến thứ ba thiêu rụi cả vũ trụ mới bắt đầu hình thành của hai người.
Cô quay nhìn anh, tự hỏi anh có nhớ đến chuyện ấy không. Trông anh bình thản quá, hẳn anh chẳng nhớ đến đâu. Vả chăng, anh lúc nào cũng điềm đạm, và chiều cô, và không thèm chấp nhất với cô, vì trong mắt anh cô vẫn chỉ là một cô bé, vì anh lúc nào cũng vững tin vào tình yêu của anh đối với cô, của cô đối với anh, vào vũ trụ nhiều hành tinh nồng nhiệt tỏa sáng của riêng họ. Đấy là một vài điều khiến cô yêu anh, giữ tình yêu với anh qua từng ấy năm tháng.
Từng ấy năm tháng…Cô lập lại mấy chữ ấy trong đầu, bất giác mỉm cười. Có lẽ cô còn bé con thật, vì mấy năm dường như đã là một quãng thời gian rất dài. Năm nay, cô đã chính thức vào tuổi “người lớn”. Năm tới, cô sẽ học xong đại học. Một đoạn đường sắp kết thúc. Một cánh cửa sắp đóng lại. Quãng đường kế tiếp sẽ ra sao? Cánh cửa kế tiếp sẽ mở ra điều gì?
Bên cạnh cô, anh vẫn bình thản đắm mình trong cảnh vật chung quanh và có lẽ cả cảnh vật nội tại. Họ đã trải qua những giờ khắc yên ả như thế này nhiều lần, nhưng ngay lúc này cô không những không cảm thấy bình yên mà còn thấy cô đơn, cho dù bàn tay cô vẫn còn nằm trong tay anh, cho dù họ vẫn đang kề sát bên nhau.
Anh đang nghĩ gì thế? Anh có nghĩ về đoạn đường kế tiếp, cánh cửa kế tiếp? Nếu cô hỏi, phải chăng anh sẽ nói, vẻ đơn giản và hợp lý, rằng chuyện đơn giản và hợp lý là khi cô học xong tức là thời điểm của hôn nhân, một bước tiến tự nhiên và tất yếu (đến đây mắt anh sẽ hơi nheo lại trong nụ cười) của tình yêu. Phải chăng vì biết thế nên cô đã không dám nhắc đến tương lai không còn xa lắm? Nếu anh quả thực nói như thế, cô biết phải trả lời như thế nào? Nếu cô im lặng, phải chăng anh sẽ buồn và thất vọng? Nếu cô không trả lời, mà nói rằng bước tiến tự nhiên, tất yếu hơn đối với riêng cô và cả gia đình cô là những dự định, thậm chí có thể gọi là tham vọng, không liên quan đến, hoặc đi ngược lại hôn nhân?
Cô ngừng lại lúc nào cô cũng không rõ. Anh xoay người về phía cô theo hai bàn tay nắm, và cô bước một bước gần hơn, cho đến khi hơi ấm và hơi thở của anh phủ lên người cô như một chiếc khăn choàng dịu nhẹ. Mạch máu ở cổ anh phập phồng đập, vành tai thoáng chút mát lạnh của ban mai, vai áo nồng nồng mùi xà bông mới giặt. Bỗng dưng cô muốn khóc.
o0o
Anh đi rồi, nàng còn ngồi nán lại trên chiếc ghế đá. Trên mặt đất, những cánh hoa tím nhỏ vương vãi, có cánh còn tươi màu, có cánh đã dập nát bầm đen. Nàng cúi xuống nhặt một cánh hoa, chợt nhìn thấy bàn tay mình, nhận ra nó đã đổi khác. Đã nhiều năm lắm rồi còn gì, nàng nghĩ. Nhưng ký ức đôi khi kỳ quặc là thế, nhấn đậm nét những khoảnh khắc tưởng như là không đáng kể. Hoặc cũng có thể đấy là những khoảnh khắc đáng nhớ mà chính nàng không nhận ra. Những ngày mới quen nhau, mới cảm thấy sự thu hút kéo hai hành tinh về cùng thiên hà, khi nàng mong mỏi, và e ngại, cảm nhận ánh mắt của anh, trĩu nặng và nồng ấm, trong từng cử chỉ nhỏ.
Đặt bàn tay phải lên lòng bàn tay trái, nàng ngắm nghía thật kỹ, cố tìm ra điểm khác biệt. Dĩ nhiên làn da đã hơi biến đổi, nhưng còn điều gì khác chăng? Những ngón tay phải chăng đã cứng cỏi hơn, mạnh dạn hơn? Anh có cảm thấy bàn tay của nàng đã thay đổi không? Bàn tay đã từng nắm bàn tay người khác ngày hôn lễ, nắm tay đứa con gái đưa nó đến trường. Bàn tay khi nằm trong bàn tay anh như con chim trở về tổ ấm.
Anh vẫn điềm đạm, vẫn chiều nàng, vẫn tin vào tình yêu của anh đối với nàng, và một lần nữa nàng đã là người ích kỷ. Nhiều năm trước, bàn tay yếu đuối của nàng đã không dám giữ lấy bàn tay anh, đã buông rơi tình yêu của họ vì những toan tính thiệt hơn. Giờ đây, khi níu lấy bàn tay anh, phải chăng nàng, vẫn còn yếu đuối, vẫn còn toan tính?
–Mùa phượng tím đã qua rồi.
Nàng đã nói thế, không nhìn anh. Không nghe anh trả lời, nàng nhìn theo một cánh hoa đang nằm yên dưới đất chợt uốn cong mình trong ngọn gió vừa đến, bay bổng lên không trung, rồi va vào một viên đá gần đó và lại vật mình xuống.
–Mùa phượng tím đã qua rồi.
Lần này, nàng nói như tự nhủ với mình. Vẫn không nghe thấy anh trả lời, nàng ngước mắt nhìn anh. Anh đang nhìn lên tàng cây, nơi vẫn còn lẩn khuất những chùm hoa nhỏ. Có lẽ cảm thấy ánh mắt nàng, anh quay lại, mỉm cười, và nắm bàn tay nàng lạc lõng trên mặt ghế đá. Bàn tay anh thật ấm, vẫn như bao giờ, khiến nàng cảm thấy rộn rã và bình yên cùng một lúc. Nàng biết nàng muốn hỏi, muốn biết điều gì. Nàng biết anh sẽ không tìm cách xoa dịu hay hứa hẹn về ngày mai, về tương lai chưa đến và không ai biết sẽ như thế nào. Điều nàng đã biết, ngày hôm nay, qua từng ấy bể dâu, là nàng không hẳn tin tình cảm của mình, nhưng tin vào tình cảm của nàng với anh. Nàng cũng biết anh vẫn đang lặng lẽ vun quén cho mối tình của họ. Những điều anh làm không cần lời nói, hứa hẹn, những điều có thể là ngẫu nhiên nhưng không đương nhiên, có thể là tự nhiên nhưng không hẳn dễ dàng. Anh đã phải vượt qua bao nhiêu thách đố trong tâm tưởng, bao nhiêu rào cản chung quanh? Lặng người nhìn chăm chăm vào mắt anh, nàng thấy hình như mắt anh đang dần ướt, hay cũng có thể chỉ là đôi mắt nàng đang nhòa lệ. Vì vui mừng, hối tiếc, xin lỗi, và biết ơn. Hối tiếc và xin lỗi vì đã mất từng ấy năm tháng, từng ấy bể dâu để thử níu lấy tay anh. Vui mừng và biết ơn vì anh vẫn đi quá nửa khoảng cách giữa hai người, hoặc đúng hơn là lặng lẽ chờ những bước chân nàng đến với anh.
Nhìn xuống bàn tay mình, nơi một đường gân xanh hơi nổi lên trên lưng bàn tay phải, nàng bỗng cảm thấy cô đơn, và buồn bã, và lo âu. Rồi nàng nhìn xuống chân mình. Một cánh hoa tím nhỏ uốn mình là đà lên cao theo ngọn gió, ẻo lả hạ xuống mặt đất cách nàng không xa, phất phơ như mời gọi.
o0o
Bờ vai mảnh dẻ của cô gái đi dần xa chị, lẫn vào đám đông, những sợi tóc lòa xòa xuống giỏ sách quàng ngang vai. Chị rất muốn chạy theo, ôm thật chặt bờ vai ấy, nhưng chị cố dằn lòng xuống. Thời gian như đại dương, xô dạt những ngọn sóng trên bãi cát cuộc đời, nào có gì là miên viễn. Hôm nay, con gái của chị đi thêm một bước nữa xa căn nhà của hai mẹ con, một bước nữa trên con đường của riêng cô. Không dừng được, chị nhớ lại thời gian ấy trong quá khứ của chính mình, những mắt lưới lẫn lộn tự tin và e ngại, khi thế giới mở rộng cửa với chị, và trong khung cửa ấy, một ngày chị vẫn còn nhớ rõ, anh đã hiện ra…
Không muốn, chưa muốn trở về căn nhà giờ vắng lặng thêm chút nữa, chị đến công viên nhỏ quen thuộc, ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc, ngước mắt nhìn lên. Một vài chùm hoa tim tím vẫn còn thấp thoáng qua cành lá xanh, cơn gió thoảng qua mùi hoa nồng nồng từng suýt là nguyên cớ cãi vả giữa anh và chị. Biết đâu chừng đấy đã là kết thúc của hai người, và biết đâu chừng chị đã quên mất anh, đã xếp câu chuyện của họ vào một góc bụi bặm nào đấy của trí nhớ. Chị đọc ở đâu đó rằng định mệnh của một người là tổng hợp của những lựa chọn của người ấy. Nhưng không chỉ là lựa chọn của riêng ngưởi ấy, mà còn là lựa chọn của những người khác. Nếu anh đã không lựa chọn “làm lơ” gây gỗ của chị, nếu anh đã không lựa chọn đi thêm một quãng đường với chị…Thế nên mỗi lần nghĩ đến anh, chị vẫn cảm thấy biết ơn vô cùng những lựa chọn của anh, của chị, những điều ngẫu nhiên trùng khớp tưởng như không thể xảy ra nếu không có tiền định và sắp xếp. Thời gian là đại dương với những con sóng xóa nhòa nhiều dấu vết, nhưng trong lòng đại dương ấy, những điều không thể quên, những thứ chân thực nhất lắng xuống như lớp trầm tích. Không xao động vì chẳng còn ngờ vực, không nhức nhối vì không còn đòi hỏi, những kỷ niệm của hai người, ký ức của chị về anh êm ả, hạnh phúc. Không phải là hạnh phúc chung đôi, hạnh phúc của chị là hơi ấm trong những ý nghĩ về anh, những ý nghĩ luôn cùng với chị. Như thế, chị không còn cảm thấy cô đơn, vì chị luôn có anh.
Đằng xa, đâu đó trong khu phố, có tiếng cánh cửa xe sập đóng. Lấp lóa trong nắng, dáng một người đàn ông đang đi vòng khúc ngoặt trước mặt. Anh đã đến, phải không? Anh đã nghe thấy lời gọi thầm kín của chị, phải không? Trái tim của chị, dường như theo phản xạ, đập nhanh lên trong lồng ngực. Chị đặt bàn tay lên lồng ngực trái, nghe nhịp đập dưới bàn tay và vành tai bên phải. Chị muốn đứng dậy, muốn chạy ùa về phía anh, muốn kêu tên anh, nhưng chị vẫn ngồi yên. Dáng người đến gần hơn, rồi đi qua. Chị ngoảnh mặt đi, mắt cay xé. Cũng lại là một phản xạ khác.
Một cơn gió thoảng qua, đem theo vài cánh hoa tím nhỏ. Một cánh rơi xuống bàn tay chị đang đặt trên gối, phập phồng như nhịp tim của chị chưa trở lại bình thường. Rất cẩn thận, chị nâng cánh hoa, đặt xuống mặt ghế bên cạnh. Mình ngồi thêm chút nữa, anh nhé.
10/2016
Hồ Như

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét