nhungnguoibanspsg.

Những Người Bạn Sư Phạm Saigon








Webmaster :" Chào Mừng Các Bạn Đến Với Blog Những Người Bạn Sư Phạm Saigon "

31 thg 8, 2023

Ngày chót ở Galápagos / Chim chân xanh, Blue-footed Booby. Bài viết, hình chụp Quách Như Nguyệt

 NNgày chót ở Galápagos
(March 9th, 2020
)

Lại đi ra biển bằng tầu máy. Họ chạy lẹ quá và sóng lớn nên bị tưng lên tưng xuống, nhiều lúc N phải vịn tay thật chặt không thôi sẽ bị hất ‘dăng’ xuống biển.  Đúng là mạo hiểm phiêu lưu!

Hai mẹ con Phương An ngồi bên góc phải (nhìn vào hình)

      N không muốn xuống snorkeling nên ngồi trên tầu N thẩy bánh cho cá đến ăn. Cá mầu nâu, vàng, cam; trên lưng có lằn khá đẹp

               Cua mầu đỏ bám đầy trên đá

N leo lên trước nên chụp được cảnh mọi người lên bờ sau mình.  Con gái N
đi chơi phải mang theo con nhỏ nên khá cực. Những chỗ như thế này đâu
có thể đẩy stroller được nên nhiều khi phải vác, phải bế con.  Con bé mới 2
tuổi nhưng đã cao ngòng, nặng lắm rồi!

Đảo này khô khan, đá lởm chởm, chỉ có toàn cây xương rồng!

             Một loại kỳ nhông sống trên một số đảo vùng Galápagos

 

         N thấy được con chim mầu vàng này, thích quá!

N thấy được con chim “có bong bóng đỏ ngay cổ và bụng” này nữa, thật là
thú vị khi được thấy nó ngoài đời

Chim chân xanh này có tên là “blue-footed Booby”.
“highlight” của chuyến đi Galápagos đó các bạn
    

 Ảnh dưới :Con chim này chân không xanh mà lông ...xanh

 

 

Nhà thờ trên đảo Isabela, Galápagos: Bên trong và ngoài

 

Mời Xem :  Đảo Isabela, Galápagos / hình chụp, bài viết Như Nguyệt

                   ĐẢO RÙA (Quần Đảo Galápagos )




Người đăng: giao sinh nu vào lúc 15:06 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Quách Như Nguyệt

NHỚ MỘT BÀI HÁT CŨ, MÙA THU CHAO NGHIÊNG - Thơ HathuThuy

 
1./ NHỚ MỘT BÀI HÁT CŨ
 
Anh xa quá phương trời nào diệu vợi
Làm sao em gửi tặng những hàng cây
Rừng cao su mùa về thay áo mới
Ruộng khoai lang hoa nở tím luống cày.
Anh xa quá mấy mươi năm đằng đẵng
Đường quê xưa đã nhuốm bụi nhạt nhòa
Sân trường nhỏ trưa Công Thanh đầy nắng
Chúng mình cùng mong ngọn gió về qua.
Em hát anh nghe "CHIỀU THƯƠNG ĐÔ THỊ"
Hoa mướp vàng,hoa khế tím đong đưa
Anh và em cùng nhớ nhà nhớ phố
Buồn rũ người chiều u ám trời mưa.
Anh biền biệt xa nhà làm linh chiến
Ngập ngừng quen cô giáo mới ra trường
Đã từng có những bồi hồi xao xuyến
Ngồi bên nhau thương lá đổ ngập đường.
Em vẫn nghĩ dù nghìn trùng xa cách
Anh luôn nhớ về nhung gấm quê hương
Gửi cho anh nghìn thương làm hạt giống
Mong ngày mai hoa nở suốt con đường.
hathuthuy
 

 
2./ MÙA THU CHAO NGHIÊNG
 
Nắng Thu nghiêng vai trên đồng lúa
Trổ đòng đòng ngậm sữa miên man
Nhuộm óng ả lá vàng như lụa
Thả xuống đường cỏ mượt mênh mang.
Gió Thu nghiêng đầu ghềnh cuối bãi
Mang hương hoa chan khắp mọi miền
Bay tóc mẹ trên đồng dầu dãi
Mát lưng cha nương rẫy cuối chiều.
Mây Thu nghiêng về phương yêu dấu
Cho người xa nhớ áo dài mơ
Qua đường xưa đầy hoa thạch thảo
Tóc hai đuôi gặp gỡ tình cờ.
Sông Thu nghiêng lục bình hoa tím
Sóng mơn man vỗ nhẹ mạn thuyền
Vầng trăng nghiêng nụ cười chúm chím
Thương mùa thu lá rụng thật hiền.
Thấy không anh mùa Thu nên thơ quá
Kịp trở về để ngắm lá trở vàng
Cùng đi giữa đường trăng lai láng đổ
Kẻo suốt đời ôm nỗi nhớ miên man.
hathuthuy

Mời Xem :


 HÀNH TRÌNH CỦA CHIẾC LÁ VÀNG,DÒNG SÔNG,MẸ VÀ EM - Thơ hathuthuy

 

Người đăng: giao sinh nu vào lúc 10:04 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn bè tôi-thơ

30 thg 8, 2023

SÓNG và BIỂN, THỜI GIAN VÀ CON NGƯỜI - Thơ Nguyễn Thị Châu (8 )


SÓNG và BIỂN
🌷🌷
Ta đứng ngắm ngoài khơi đang dậy sóng
Nước dâng cao trong gió lọng muôn bề
Bờ cát trắng ra vô như vỗ về
Thuyền ai đó?Chồng chềnh trên sóng biển
Biển hôm nay không hiền hoà êm ả..
Sóng âm thầm rượt đuổi dẩm lên nhau
Nghe xa xa có tiếng sóng rì rào..
Như nhắn gởi đàn Hải Âu bay lượn
Sóng và biển vẫn âm thầm sâu nặng
Sóng nổi lên lòng biển lại hiền hoà
Mặc gió nhiều hay bảo tố phong ba
Đời biển cả, sóng cồn không chia cắt
Nhìn ra biển một màu xanh biên biếc
Đàn Hải Âu đang bay miết trời xanh
Biển bình yên không nổi trận tranh dành
Bờ cát trắng mượt mà và tươi mát
Ta đứng lặng ngắm hoàng hôn trên biển
Thuyền ra khơi còn xót lại tơ vàng
Nghe tâm hồn khắc khoải nhớ tình lang..
Thầm ao ước tình ta như sóng biển..!
23-8-2023
Nguyễn thị Châu

 

2./ THỜI GiAN và CON NGƯỜI

Áo em mặc hết mùa Hè
Thu về thay áo vàng khoe khắp vùng
Để còn thương nhớ người dưng
Lá vàng rơi rụng đêm trường nhớ thương
Gió Đông lạnh lẽo vấn vương
Nhớ mùa Thu cũ mà thương lá vàng
Mùa Xuân hoa lá ngỡ ngàng
Lộc Xuân thêu áo hôm nay cho nàng
Hoa Mai, hoa Cúc, hoa vàng
Đào khoe sắc thắm chờ Lan ngoài vườn
Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Ra đi để lại một vòng loanh quanh
Con người từ lúc tuổi xanh
Đến khi đầu bạc mùa Xuân vẫn còn
Với nhau bởi một tấm lòng
Thời gian trôi mãi một vòng tử sinh
Mùa Xuân như một người tình
Thương nhau tha thiết như mình với ta
Một ngày mình phải đi xa
Bốn mùa còn mãi,thân ta chẳng còn…!
23-8-2023 Nguyễn thị Châu


 Mời Xem :

 

 

HOA VÀ BƯỚM , QUAY VỀ KỶ NIỆM 1965 , MỚI TÌNH THƠ - Nguyễn Thị Châu (7)  

 

 





Người đăng: giao sinh nu vào lúc 19:18 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn bè tôi-thơ

NGÀY MÙA, BUÔNG XUÔI NHẮM MẮT, TIẾNG THU - Thơ TQHN

 
NGÀY MÙA
 
Chen đất trổ bông sức sống vươn
Sắp vào muà gặt khắp ruộng nương,
nặng quằn bông lúa trên đồng vắng
thừa lúc vui đuà lủ chim muôn.
Nhà nông bận việc nhà, đình đám
Tranh thủ giao muà nắng vàng ươm
Năm nay hoà thuận mưa và nắng
Trĩu nặng no tròn hạt lúa thơm ...
TQHN

BUÔNG XUÔI NHẮM MẮT
 
Muốn gì ? Đừng làm chi cả !
Mệt thân này cải hóa chúng sinh
Ngậm câm trước mọi tình hình
Đầu hàng cái ác làm thinh nghẹn lời
Bao dao động của thời chết chóc
Giữa đói nghèo khổ nhọc bần hàn
Lại thêm Đại Dịch lây lan
Nhiễu nhương sầu hận tóc tang cuộc đời
Cách chống dịch mọi ngưòi vãn giữ
Phãi đối đầu sinh tữ sống còn
Niềm tin đã mất dần mòn
Gôm nhiều chính sách héo hon lòng người
Bao nút chặn ngăn đường đi chợ
Chuyện bán buôn, vỡ nợ tập trung
Nguồn cung thực phẫm vội ngừng
Thì đường kinh tế nữa chừng nguy nan
Gây ra nạn khó khăn vì đói
Đói chết người là bỡi nhân tai
Đình công bãi thị do ai?
Mà dân gánh chịu vạ lây con người
Nếu vắn số do thời dịch bệnh
Thì cũng cam sinh mệnh số Trời
Không qua Đại Dịch thì thôi
Nhiều người phãi chết vì đời bạc đen
Vì không việc hết tiền chết đói
Hay ở nhà chờ đợi thức ăn
Chết vì chích sách khó khăn
Nhiều hơn mắc dịch hoành hành nơi nơi...
TQHN


Tiếng Thu,
 
Lối gió không vi vu
Dù muà Thu đang tới !
Thu ơi Thu hỡi muà Thu
Anh viết tên em trên vầng thư
Để cho nỗi nhớ giờ lên tiếng
Vắng em hoang vắng trời Thu
Thu ơi, Thu hỡi muà Thu
Lá chưa vàng, vì trời còn nắng
Thế sao sương chiều như mặn đắng
Gió xạc xào rơi rụng hạt giẻ gai, đâm vào tay nhứt nhối
Em đi rồi, xa nhau là nỗi nhớ
Anh vẫn còn bỡ ngỡ
Những đêm Thu anh trở giấc tiếng sương đêm
Em đi xa, phố phường hoang dã lắm
Lần cuối gặp nhau chạy theo em, trời Thu gieo trận mưa đá
Để cho cả bầu trời tàn tạ
Để đường phố nhạt nhoà
Vùi vập những cánh hoa
Năm tháng qua
Thời gian như níu kéo về xa
Đôi mắt nhìn nhau đẫm lệ nghẹn ngào
Để rồi chuyến xe đi qua
Làm như không thấy nhau
Thương nhau lắm, cắn nhau đau
Tinh đôi lứa cùng đau
Ta đã phụ nhau
Thu ơi ! Thu ơi !!!
TQHN
Người đăng: giao sinh nu vào lúc 09:02 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn bè tôi-thơ

GIÁO DỤC MIỀN NAM QUA CÁI NHÌN CỦA GIÁO SƯ QUYÊN DI 🌹

😀😀😀😀😀😀😀 Chỉ là Xem cho biết thôi


Bài viết của Quyên Di , giáo sư giảng dạy văn hóa Việt Nam tại Trường Cal State Long Beach, đảm trách bộ môn tiếng Việt và văn chương Việt Nam khoa Ngôn Ngữ và Văn hóa Á châu thuộc Đại học UCLA (University of California, Los Angeles)
Bài copy có sự đồng ý của giáo sư Quyên Di
Người đã gây " bão mạng " khi thu hút hơn 7 triệu lượt xem và hơn 700.000 lượt thích chỉ trong ít ngày với vidéo tặng 🐼 gấu bông cho học trò 
 
🌹 LỄ NGHĨA & LƯƠNG BỔNG THẦY GIÁO TRƯỚC 75
Lương của thầy cô giáo cao và dư giả để sống, để dành được tiền mua nhà, mua xe, nuôi vợ con đầy đủ là yếu tố quan trọng nhất chứng tỏ chính thể tốt, xã hội ổn định, gia đình là nền tảng cho xã hội vững mạnh, con người có đạo đức và có nhân quyền.
Năm 1967 tôi 19 tuổi, vừa tốt nghiệp Tú Tài toàn phần là chuẩn bị khăn gói vào Đại chủng viện Sài Gòn, gọi là “đi tu” để tương lai trở thành linh mục Công giáo. Nhưng Ơn Trên định cho tôi con đường khác: Đúng năm ấy thân phụ tôi qua đời. Mẹ tôi loay hoay với nhà thuốc bắc bố tôi để lại, tôi thì đông em. Vị linh hướng của tôi là linh mục Trần Văn Hiến Minh gọi tôi vào văn phòng và dạy rằng tôi không được nhập Đại chủng viện mà phải ở nhà lo giúp mẹ phụ nuôi các em.
 
Trường công lập và Trường tư thục
Tôi vốn là học sinh trường Nguyễn Bá Tòng Sài Gòn suốt từ năm đệ Thất đến đệ Nhất. Đây là trường trung học Công giáo. Ban Giám đốc gồm toàn linh mục và hầu hết là thầy dạy của tôi. Chắc hồi đi học tôi cũng là học sinh khá và ngoan nên các vị này bàn bạc với nhau sao đó rồi cho tôi dạy hai lớp đệ Thất. Nhà trường gửi tên tôi lên Nha Trung Học. Nha cấp cho tôi Giấy phép dạy học bậc Trung Học Đệ Nhất Cấp (từ đệ Thất đến đệ Tứ).👍
Tôi kể trường hợp riêng để thưa với người đọc rằng thời VNCH có hai hệ thống trường học song hành: Trường công lập và trường tư thục.
Giáo chức trường công lập phải tốt nghiệp Cao Đẳng Sư Phạm, Quốc Gia Sư Phạm Sài Gòn, hay Đại Học Sư Phạm, được Bộ Quốc Gia Giáo Dục (thông qua Nha/Ty Tiểu học và Nha Trung học) bổ nhiệm. Giáo chức trường tư thục do Ban Giám đốc nhà trường tuyển dụng, tùy theo bằng cấp và khả năng mà xếp cho dạy lớp thuộc cấp nào. Giáo chức trường công lập lấy làm hãnh diện vì đã tốt nghiệp trường Sư Phạm, có giai đoạn đi thực tập, sau đó được bổ nhiệm, trở thành công chức ngành giáo dục. Giáo viên trường tư thục cũng “vẻ vang” không kém vì có khả năng và đủ bằng cấp mới được trường mời giảng dạy.
Bộ Quốc Gia Giáo Dục quy định: Người có bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp (học xong lớp đệ Tứ, học sinh được quyền thi để lấy bằng này) được phép dạy các lớp bậc Tiểu học.Người có bằng Tú Tài toàn phần được phép dạy các lớp bậc Trung Học Đệ Nhất Cấp (đệ Thất – đệ Tứ). Người có bằng Cử nhân hay Cao học được phép dạy các lớp bậc Trung Học Đệ Nhị Cấp (đệ Tam – đệ Nhất). Trong bài này, tôi không đề cập đến các vị giáo sư, giảng sư, phụ khảo Đại học.
 
🍀 Tình cảm thầy trò và phụ huynh
Giáo viên, giáo sư được phụ huynh và học sinh kính trọng lắm. Thời ấy người ta vẫn giữ lễ như thời Nho học còn thịnh hành. Tết nhất phụ huynh thường biếu quà thầy/cô. Quà không đắt tiền nhưng thể hiện lòng tôn kính. Thầy/cô tiếp nhận quà, đôi khi lại nhờ học sinh gửi lại quà tặng cho cha mẹ. Học trò rất kính trọng và quý mến thầy/cô.
Tôi có kinh nghiệm đi thăm cô giáo bị bệnh. Năm học lớp Nhì, tôi học với cô giáo Lan (hiện cô ở Texas). Cô đẹp và hiền. Cô bị yếu mệt phải nằm nhà thương Chợ Rẫy. Bảy đứa con trai góp tiền mua được sáu trái cam, đi thăm cô. Có bao nhiêu tiền đã mua cam hết rồi, không còn tiền đi xe buýt. Thì cứ leo đại lên xe, chui dưới chân người lớn. Nhưng các bác soát vé lanh lắm, lâu lâu bác kiếm được một đứa, xách tai ném ra khỏi xe. Bị ném khỏi xe này lại leo lên xe khác, cuối cùng cả bọn cũng gặp nhau đủ bảy đứa trước cổng nhà thương . Tìm đến phòng cô, cả bọn tranh nhau kể khổ cho cô nghe. Cô khóc rồi lấy dao xẻ cam cho cả bọn ăn sau đó cho tiền xe về.
Lớn lên, đi dạy học, tôi không có kinh nghiệm dạy trường miền xa như vùng lục tỉnh hay các tỉnh miền Trung hoặc Cao Nguyên Nam Trung Phần. Tuy nhiên có những cuối tuần đi thăm các bạn dạy trường công lập ở vùng lục tỉnh, thấy các đồng nghiệp ấy được phụ huynh thương mến mà ham. Có nải chuối, trái mít, trái sầu riêng ngon, phụ huynh cũng sai con biếu thầy/cô. Có những đồng nghiệp đang đêm nghe đập cửa, mở cửa nhìn ra thì là một phụ huynh nào đó tới mời đi nhậu cá lóc nướng trui ngoài đồng. Tôi được được mời ké. Bữa nhậu giữa đồng, trăng thanh gió mát, đương nhiên có “nước mắt quê hương”, vui và ngon hết biết!
“Mỗi năm đến hè thầy man mác buồn”…🥲
Giáo chức dạy trường công lập có việc làm vững chắc, vì là công chức, trước sau cũng nhận được sự vụ lệnh bổ đi dạy trường này trường nọ. Chỉ có điều may mắn thì được dạy trường gần nhà. Thí dụ, ở Sài Gòn mà lại được dạy tại Sài Gòn thì còn gì bằng. Không may thì phải đi dạy trường xa, khi ấy phải dời nhà đến gần trường mà dạy. Gọi là “may” hay “không may” là theo quan niệm chung thôi. Thật ra về trường xa, thầy/cô thường được phụ huynh học sinh rất kính trọng, quý mến như nói ở trên.
Giáo chức dạy trường tư thục, việc làm bấp bênh hơn. Cứ gần đến hè, thầy giáo thường “hát” câu “Mỗi năm đến hè thầy man mác buồn”. Lý do là không biết nhà trường còn tiếp tục mời mình dạy niên học tới hay không. Vào dịp đó, ban Giám đốc nhà trường Trung học thường gửi các giáo sư một lá thư, bỏ trong phong bì rất trịnh trọng, gọi là “Thư cám ơn”. Mở thư mà thầy hồi hộp. Thư có hai phần: phần đầu là lời lẽ cám ơn rất lịch sự về sự cộng tác trong suốt một năm. Phần này thì thư nào cũng như nhau. Phần hai mới là quan trọng vì nó không giống nhau: ban Giám đốc hân hạnh mời thầy tiếp tục dạy vào niên học tới và xin thầy vui lòng chấp thuận; hoặc ban Giám đốc lấy làm tiếc không thể mời thầy tiếp tục cộng tác, chúc thầy may mắn và hy vọng có cơ hội mời thầy trở lại trong tương lai…Đó là trường hợp thầy là giáo chức bình thường, việc dạy học không lấy gì làm xuất sắc.
Đối với các giáo sư có uy tín, được học sinh mong ước theo học thì lại khác. Ban Giám đốc thường phải thưa chuyện với thầy từ rất sớm, mong thầy xếp đặt giờ giấc, đừng nhận dạy ở trường khác vào những ngày giờ mà nhà trường dự định dành cho thầy vào niên học tới. Những giáo sư này thường dạy nhiều trường; xong giờ dạy trường này là lên xe phóng sang trường khác ngay, mà thời ấy chúng tôi gọi là “chạy trường”. Cá nhân tôi vào những năm cuối nền đệ Nhị Cộng Hòa cũng dám nhận dạy một niên khoá tới 4, 5 trường Nguyễn Bá Tòng Sài Gòn, Cứu Thế Học Đường (đường Kỳ Đồng), Phước An (Thị Nghè), Tân Khoa (Gia Định), Chân Phước Liêm và Dũng Lạc (Gò Vấp). Ấy là chưa kể buổi tối dạy luyện thi mà tôi sẽ nói sau. Nghĩ lại, lấy làm sợ hãi.
 
🌹” BÀI SOẠN”
Nói chung, thời VNCH, có thể nói hơi ngoa ngữ một chút là “đã biết cầm cục phấn là biết dạy học”. Có những vị có khiếu dạy học, dạy rất hay, mặc dù có thể không tốt nghiệp trường Sư Phạm. Năm học đệ Tứ, tôi có một thầy dạy Toán tuyệt vời. Thầy có thể cầm phấn vẽ trên bảng 10 vòng tròn đồng tâm chỉ trong nháy mắt. Lại có những giáo sư dạy Quốc Văn hay Sử Địa, giảng bài hay đến độ học trò ngồi im phăng phắc cả tiếng đồng hồ mà không biết chán. Tôi nghe nói, bộ ba giáo sư “Tế-Khoan-Đáng” (Nguyễn Sỹ Tế, Vũ Khắc Khoan, Tô Đáng) khi lên lớp giảng bài, học trò lớp khác bỏ lớp, đứng ngoài cửa lớp của các thầy để nghe ké.
Giáo chức dạy học không có “giáo án” nhưng có cuốn “bài soạn”. Việc hình thành một bài soạn để dạy trong lớp gọi là “soạn bài”. Vậy thôi. Mỗi năm, thầy/cô bổ túc cho “bài soạn” của mình thêm phong phú, đem lại kết quả tốt hơn. Bình thường thì như thế, nhưng cũng có giáo sư dạy tùy hứng và có khiếu ăn nói. Những vị này thường được nhà trường xếp dạy lớp đệ Tam là lớp cuối năm không phải đi thi, học sinh gọi đùa là “năm dưỡng lão”. Thầy giảng thao thao bất tuyệt, học trò cứ há miệng nghe mà không biết chán.🤪
Tôi nói vụng, thầy tôi, giáo sư Vũ Khắc Khoan (dạy tôi môn Hát Bội ở Đại học Văn khoa Sài Gòn), khi dạy Sử Địa ở trường Trung học, suốt một niên khóa vẫn chưa dạy xong bài “Quân Pháp đánh Bắc kỳ lần thứ nhất!”. Ấy là tôi “nghe nói” như thế.
 
🌹 LƯƠNG BỔNG GIÁO CHỨC
Cuộc sống nhà giáo được xem là “thanh bạch” (cách nói khác của “nghèo”) nhưng thực tế thì không đến nỗi. Một thí dụ: Năm 1964 là năm giao thời giữa đệ Nhất và đệ Nhị Cộng Hòa, một giáo sư Trung học đệ Nhị cấp (dạy từ lớp đệ Tam đến đệ Nhất) mới tốt nghiệp ba năm Đại học Sư Phạm bắt đầu đi dạy, lương và phụ cấp chức nghiệp cộng phụ cấp đắt đỏ, tổng cộng khoảng 7.405 đồng, phụ cấp cho vợ 1.000 đồng, phụ cấp cho ba con, mỗi con 800 đồng, sẽ là 10.805 đồng một tháng. Trong khi đó, một ký gạo giá chỉ có 5 đồng rưỡi.
🍀 Cuối thập niên 1960 đầu thập niên 1970, giáo sư dạy trường Trung học tư thục, thù lao một giờ dạy, thấp nhất khoảng 250 đồng, cao nhất khoảng 1.000 đồng. Nếu vị có lương giờ thấp nhất, dạy một ngày bốn tiếng, mỗi tuần năm ngày (ngày thứ Bảy cũng dạy bình thường), lương tháng vào khoảng 20.000 đồng. Vị có lương giờ cao nhất, cũng dạy với số ngày, giờ như thế, lương tháng sẽ vào khoảng 80.000 đồng. Trong khi đó, giá tiền một ký gạo năm 1971 là 48 đồng, năm 1974 là 171,3 đồng. Như thế thì không thể nói nhà giáo sống thiếu thốn được.
🍀 Giáo sư Trung học có uy tín, được mời dạy luyện thi Trung học đệ Nhất cấp, Tú Tài 1, Tú Tài 2 thì khó mà có con số lương bổng rõ ràng. Những môn học sinh thường học thêm để luyện thi là Toán, Lý, Hóa, Vạn vật, Ngoại ngữ, Triết học, Quốc văn. Các trung tâm luyện thi có thể trả những vị giáo sư này đến 1.500-1.600 đồng một giờ. Vì tiền lương không đến nỗi chật hẹp, giáo chức không phải làm thêm nghề phụ, có thì giờ để chuyên tâm vào việc dạy học, kết quả đương nhiên là tốt đẹp.
 
Viết bài này, tôi hồi tưởng lại đời dạy học, từ khi là một “cậu giáo” 19 tuổi mặt mũi non choẹt, không chút kinh nghiệm cho đến khi lớn hơn, được gọi là “ông Giáo sư Trung học” với lương giờ khá cao, lại cũng vì muốn có nhiều tiền giúp mẹ nuôi các em nên còn nhận dạy luyện thi buổi tối. Mỗi tháng đem về nhà mấy trăm ngàn đồng. Nhưng chuyện ấy không làm tôi nhớ bằng tình thầy trò . Tôi đã vừa là trò, vừa là thầy, nên có thể làm chứng rằng đời sống tinh thần và tình cảm của người thầy/cô thời VNCH thật phong phú mà ai từng trải qua, suốt một đời không thể nào quên.🌹


 

Người đăng: giao sinh nu vào lúc 05:24 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bài st từ mạng

28 thg 8, 2023

EM ĐỪNG CHỜ - Thơ TRẦN PHONG VŨ

EM ĐỪNG CHỜ
 
Em...đừng chờ cho đến lễ Vu Lan
Hãy chạy đến mà ôm chân mẹ
Hãy nói những điều bình thường giản dị
Chẳng hạn như : yêu nhất mẹ trên đời
Nếu mẹ không còn thử ra cửa nhìn coi
Rồi tự nhủ lòng mình là người có phúc
Dù cuộc đời có kẻ trong người đục
Sang cả nghèo hèn vẫn là mẹ sinh ra
Có những người mẹ khổ cho đến tuổi già
Đâu thể đợi cho đến rằm tháng bảy
Đâu kịp đợi thắp hương, khăn sô và bái lạy
Nên em đừng chờ
mà....lỗi đạo làm con...
 
TRẦN PHONG VŨ
Cảm xúc đến từ tấm ảnh "Đừng chờ cho đến Vu Lan" của nhiếp ảnh gia Ngô Văn Bình


 Xem Thơ Trần Phong Vũ :ĐÁNH MẤT TRÁI TIM, HỒ NGHI

Người đăng: giao sinh nu vào lúc 18:53 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn bè tôi-thơ

Mùa Vu Lan 2023 - CD Hạnh Ngoc


 

Người đăng: giao sinh nu vào lúc 15:36 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn bè tôi-thơ

Quê hương có phải là tuổi thơ.(Ký Ức GHIMHO P,3 )

Mời Xem : Quê hương có phải là tuổi thơ. - Ký Ức GHIM HO P.1 )
 
       Quê hương có phải là tuổi thơ. - Ký Ức GHIM HO - (2 : Hai Anh Em )  
 
 
 
Tuổi thơ và … rượu.
 
Khi viết những dòng này một chút đắn đo… Có bất kính với người đã khuất ! Nhưng nếu không có thì không thể diễn tả đúng những tâm trạng mà mọi thành viên trong gia đình đã đeo mang.
Từ khi có hiểu biết, mình đã hiểu thế nào là rượu cùng những thứ gì đi theo nó. Lúc còn bé thường theo ba đi nhậu. Ba nhậu, còn mình phá mồi. Người nhậu ăn rất ít, chỉ có nói là nhiều. Ba là người bất đắc chí với cuộc sống, thời đó ông có bằng Tiểu học là giỏi lắm. Ít người được đi học, ông có thể nói tiếng Pháp rất giỏi và có nghề chuyên môn là thợ sơn. Nghe Vú nói ba trước kia làm cai, coi sóc việc sơn phết những tòa nhà lớn. Nhưng khi mình biết thì ba chỉ ở nhà làm gà và nhậu.
Lớn thêm một chút nữa là mình chuyên đi mua rượu cho ba, vừa đi vừa ngửi mùi rượu. Thật sự mình thích mùi rượu đế mà được làm ở quê mang lên, thơm nồng nàn hơn rượu nhà máy. Tuy nhiên, trừ ba ra ai cũng ghét cay đắng rượu bởi vì nó là nguyên nhân cho những cuộc chiến không dứt trong gia đình.
Ngày nào ba Vú cũng gây lộn hay đánh lộn vì hầu như ngày nào ba cũng đi nhậu và sau khi nhậu thì bão tố nổi lên. Mình mà đi mua rượu cho ba, về là biến. Nếu vì lý do gì mà không biến, khi ông say về thì sẽ lảnh đạn. Có lúc mình đang chơi, thấy bóng ông khật khưởng từ xa về là chạy nhanh ra khỏi cửa và sang nhà hàng xóm chơi suốt luôn. Canh Vú đi bán về mới chạy về. Chỉ có thằng Xuân, em kế mình là thường chun xuống đi văn trốn ( ván cây làm giường ngủ ). Có lúc mình chạy không kịp, ba đã vào tới cửa thì núp trong góc nhà chịu trận. Những lúc ấy, ba vẽ những vòng tròn to và bắt mỗi đứa ngồi vào vòng tròn và quất. Khi Vú về thường chửi ông với tất cả những lời nặng nề mình được nghe. Vú rất hiền và tốt bụng với mọi người nhưng Vú chỉ dữ với ba. Khi lớn lên, mình nói sao Vú chửi ghê quá- Vú bảo- Khi nào lớn lên, có chồng đi rồi sẽ biết. Mình biết Vú khổ và chịu đựng quá nhiều nên không kềm nổi sự nóng giận – mình sẽ không bao giờ chửi bới được. Mình nghĩ tại sao Vú phải chịu đựng, mình mong Vú bỏ đi cho Vú được khỏe – Tại sao người phụ nữ không dám quyết định theo ý mình. Mỗi lúc say về ba thường đổ hết cơm canh và chẳng còn gì để ăn. Sau đó là chiến tranh giữa ba Vú. Lúc đó, tất cả còn nhỏ chỉ biết la khóc, có lúc anh Sa lấy gạch bỏ trong túi để canh Ba đánh Vú thì chọi ba. Mình không dám làm vậy nhưng mình canh Vú đánh ba thì mình để yên . Nếu ba đánh vú thì mình la lên và chụp tay ông. Mấy đứa nhỏ chỉ biết la khóc vang nhà. Mình rất căm tức những người rủ ba đi nhậu và nhất là bà bán rượu. Mình cứ nghĩ bà ấy không bán thì sao ba nhậu được. Một hôm mình vào quán bà ấy, bà đang ngồi trên cao mà mình nhỏ thấp đi ngang qua bà không thấy. Mình vớt luôn một trái ổi, nghĩ lại là mình ăn cắp nhưng ghét quá và mình lý luận bà ấy có tội bán rượu, hại ba thì mình lấy để trừng phạt. Trong đời – lấy của người khác mà cảm thấy an tâm . Mình thấy ba đánh Vú cũng ghê mà Vú có lúc lấy dao chém ba cũng ghê. Tại sao người ta cứ sống với nhau và cứ gây gổ nhau. Sao không dứt khoát đi. Thấy vậy ,mình nghĩ lớn lên sẽ không bao giờ lấy chồng.Vú lo cho con rất chu đáo từ việc học hành đến ăn ngủ nhưng vì quá khổ với ba nên tánh Vú nóng kinh khủng. Nhiệm vụ mình là giữ em nhưng có lúc mê đánh cờ tướng với cậu ở chung nhà . Trong lúc mình đang nghiên cứu nước cờ quên là nhỏ em mình nó chạy ra chợ xin tiền. Vú đang bán, chắc bị ế nên nổi giận cầm một cây roi dài chạy về. Mình vừa nhìn lên , biết ngay - phóng một cái ra chợ thấy hai đứa em đang đứng gở móng chân gà trên sạp của Vú. Mình kéo hai đứa chạy bay biến. Từ đó về sau mình bỏ hẳn cờ tướng. Có lúc anh Sa ra chợ xin tiền, Vú đang bán ế nổi giận cầm dao phay lên- anh Sa chạy lẹ , Vú phóng dao xuống phía sau anh y như trong phim. Cũng có lúc Vú giận bỏ đi nơi khác thuê nhà ở, lúc ấy mấy anh em vẫn ở lại nhà - Vú dặn mỗi ngày ngủ dậy ra chợ, Vú cho ăn, cho tiền, tối về ngủ với ba. Mình khoái lắm, tha hồ đi chơi – Nhưng sau đó vú lại về. Vú thường bảo sau này sẽ không đứa nào có vợ có chồng gì được hết đâu. Ba say như vậy không ai dám vào nhà mình. Lúc ấy mình thương Vú và ghét ba kinh khủng. Mình hay ngủ với giấc mơ là bị ba rượt – mình chạy qua núi qua đồi để trốn . Mãi sau này khi ba đã chết , mình đã lớn vẫn còn mơ thấy bị rượt. Hồi nhỏ ngủ thường xuyên bị mộng du. Có năm đến dự lễ tất niên tại sân vận động Hoa Lư với võ đường Vovinam buổi tối. Suốt đêm không ngủ, đủ thứ trò chơi rất vui. Sáng hôm sau mới về, ngủ vùi bị mộng du đi ra chợ . Vú đang bán thấy kêu lại, mình hết hồn đi về nhà .Thường bị mộng du đến nổi mình ngủ trên gác, ba phải làm nắp cầu thang đóng lại, sợ đi té chết.
Chỉ có một lần trong đời mình còn nhớ, ba say mà mình không ghét. Lúc ấy, Vú mua dưa hấu về cúng, mình thèm ăn nhưng vú nói cúng xong mới được ăn. Thường món gì mà để lên bàn thờ là gần héo mới cho ăn. Lúc ấy ba say rượu vừa về, nghe mấy đứa xin ăn mà Vú không cho. Ông tới chụp trái dưa hấu , dện xuống đất một cái binh. Trái dưa tung tóe thành nhiều miếng, cả đám ào xuống mỗi đứa một miếng ăn ngon lành. Thật là khoan khoái, lần đầu tiên mình được ăn kiểu đó.
Lúc anh Sa còn ở nhà, khi ba say đi ngoài đường thì anh phải đưa ba về. Anh đi rồi thì thằng Xuân thế. Có lúc Minh Đức và Sang qua nhà mình chơi, gặp lúc ba xỉn làm hai đứa lật đật lấy xe đạp chạy,bị ba chạy theo nắm xe lại. Phải nhờ người khác giải vây.
Sau này , ba nhậu nhiều quá bị bệnh gan rất khổ sở . Lúc đầu Vú cũng lo đưa ông đi bệnh viện Bình dân. Về khỏe rồi, ba lại tiếp tục nhậu. Lại đi điều trị, lại nhậu. Có lúc ông bỏ rượu được sáu tháng ai cũng mừng nhưng rồi lại nhậu tiếp. Có lúc Vú giận không chăm sóc, chỉ có mình ở bệnh viện với ông. Bác sĩ bệnh viện giận vì ông không nghe lời cứ nhậu hoài. Ông là người nhiều tình cảm nhưng không điều chỉnh được bản thân. Lúc anh Sa đi Mỹ rồi, mỗi lần say là ông khóc và trách Vú đã để anh đi . Ông cứ nói- Mai mốt nó về là mồ tao đã xanh cỏ. Vú bảo ông nói nhảm . Quả thật , ông mất trước giải phóng. Ông đi rất nhanh. Buổi tối, ông tắt TV cho mọi người đi ngủ. Mình vừa leo lên lầu, nghe la dưới nhà thì ông đã đi rồi, không một lời từ giã. Thấy Vú khóc mình rất ngạc nhiên, ba làm khổ Vú nhiều quá sao Vú lại khóc. Mỗi lần có chiến tranh trong nhà Vú hay nói – Mày chết tao cúng con heo- Mình rất dể tin người. Mình nghĩ là Vú nói thật.
Mình vẫn không hiểu tại sao người ta phải dối trá, nói thật dể hơn. Tại sao không nói và làm như mình nghĩ, tại sao phải gò ép mình với những gì mình không muốn ? Mỗi lần nghe ba Vú chửi nhau mình khó chịu cực kỳ, mong cho Vú bỏ đi. Sau này, ba chết lâu rồi mình mới thấy ông đáng thương chứ lúc đó không thấy tình cảm với ông. Mình luôn có những thắc mắc mà không dám nói với người lớn. Vú bảo đốt nhang cúng lạy, cầu nguyện cho thi đậu. Mình bắt buộc phải làm theo ý Vú nhưng lòng nghĩ- Tại sao phải cầu nguyện – Nếu học dở mà cầu cho đậu thì có công bằng không ? Phật trời là bậc cao minh phải biết thế gian cần gì, đợi xin mới cho sao? Có nhiều tôn giáo, như vậy các ông thần thánh ấy phải chia nhau chổ ở trên trời. Họ có đánh nhau không ? Thật là mơ hồ. Đốt nhang thì đốt nhưng không bao giờ cầu nguyện, xin xỏ gì cả .
Sau này theo Minh Đức đi Hướng đạo phật tử - mình thích lắm những buổi đi cắm trại ở Vũng Tàu, học sinh hoạt, đánh mọt truyền tin… Nhưng đến lúc phải học tụng kinh và gỏ chuông, khai chuông… mình thấy nhảm nên bỏ .
 Lúc nhỏ nghĩ đến rượu là mình ghét cay ghét đắng, bây giờ lớn hiểu thêm là cái gì cũng có hai mặt. Không có cái gì gọi là cố định hết bởi vì cuộc đời này là thay đổi. Lúc ba còn sống gia đình lúc nào cũng náo động. Khi ba chết rồi mình nghĩ sẽ yên nhưng sự thực lại không như vậy. Nhưng đó lại là chuyện khác.

Hồi Ký GhmHo


 

 

Người đăng: giao sinh nu vào lúc 10:32 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn bè tôi-Văn
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn Trang chủ
Đăng ký: Nhận xét (Atom)

Người theo dõi

Nhãn

  • Bài st từ mạng
  • Bạn bè tôi-Văn
  • Bạn bè tôi-thơ
  • Hồng Điệp
  • Nhạc
  • Phạm Hòa
  • Quách Như Nguyệt
  • Quý Phi
  • Quỉ k.2
  • Thông tin
  • Trần Lâm Phát
  • Từ Cảnh
  • VHP.Hạ Vũ
  • VHP.Hải Vân
  • Việt Nga
  • video
  • Đinh Hỏi
  • Đào anh Dũng
  • Đăc San 50 năm k.2
  • Đỗ Lựu

Bạn là người truy cập thứ

News| VĂN HÓA - NGHỆ THUẬT

Đang tải...

Lưu trữ Blog

  • ►  2025 (808)
    • ►  tháng 12 (11)
    • ►  tháng 11 (72)
    • ►  tháng 10 (65)
    • ►  tháng 9 (62)
    • ►  tháng 8 (64)
    • ►  tháng 7 (79)
    • ►  tháng 6 (81)
    • ►  tháng 5 (73)
    • ►  tháng 4 (78)
    • ►  tháng 3 (81)
    • ►  tháng 2 (70)
    • ►  tháng 1 (72)
  • ►  2024 (940)
    • ►  tháng 12 (84)
    • ►  tháng 11 (79)
    • ►  tháng 10 (72)
    • ►  tháng 9 (68)
    • ►  tháng 8 (59)
    • ►  tháng 7 (71)
    • ►  tháng 6 (75)
    • ►  tháng 5 (87)
    • ►  tháng 4 (86)
    • ►  tháng 3 (83)
    • ►  tháng 2 (82)
    • ►  tháng 1 (94)
  • ▼  2023 (1024)
    • ►  tháng 12 (95)
    • ►  tháng 11 (93)
    • ►  tháng 9 (17)
    • ▼  tháng 8 (102)
      • Ngày chót ở Galápagos / Chim chân xanh, Blue-foot...
      • NHỚ MỘT BÀI HÁT CŨ, MÙA THU CHAO NGHIÊNG - Thơ Hat...
      • SÓNG và BIỂN, THỜI GIAN VÀ CON NGƯỜI - Thơ Nguyễn ...
      • NGÀY MÙA, BUÔNG XUÔI NHẮM MẮT, TIẾNG THU - Thơ TQHN
      • GIÁO DỤC MIỀN NAM QUA CÁI NHÌN CỦA GIÁO SƯ QUYÊN D...
      • EM ĐỪNG CHỜ - Thơ TRẦN PHONG VŨ
      • Mùa Vu Lan 2023 - CD Hạnh Ngoc
      • Quê hương có phải là tuổi thơ.(Ký Ức GHIMHO P,3 )
      • TÌNH YÊU CỦA LOÀI THÚ
      • NHỚ VỀ QUÊ MẸ - Thơ Nguyễn Cang
      • TIN BUỒN : CGS.trường Sư Pham Saigon VŨ NGỌC ĐAỊ ...
      • Phỏng dịch : VĨNH BIỆT TÌNH TÔI-Nguyên tác : FAREW...
      • Tranh Truyện Vui,Biếm ST trên Mạng
      • TIẾP TỤC VÀ NHẪN NẠI -MATSUSHITA Kônosuke (*)
      • CÔ GIÁO SANDINA...!
      • Phải Có Một Chút Tình / thơ Như Nguyệt
      • NOAM CHOMSKY VÀ TRÍ TUỆ NHÂN TẠO
      • Quê hương có phải là tuổi thơ. - Ký Ức GHIM HO - ...
      • SAO EM VỘI BỎ ĐI - Thơ Nguyễn Cang
      • Sài Gòn năm xưa - Vương Hoài Uyên
      • ĐÁNH MẤT TRÁI TIM, HỒ NGHI - Thơ Trần Phong Vũ
      • HÀNH TRÌNH CỦA CHIẾC LÁ VÀNG,DÒNG SÔNG,MẸ VÀ EM ...
      • Hồi ký của một nhân sĩ Trung Quốc trôi dạt đến nướ...
      • 20/8/2023 Họp mặt Khóa 8 - SƯ PHẠM SÀI GÒN - 1969/...
      • HOA VÀ BƯỚM , QUAY VỀ KỶ NIỆM 1965 , MỚI TÌNH THƠ...
      • Hồi ký của một nhân sĩ Trung Quốc trôi dạt đến nướ...
      • TỰU TRƯỜNG NGÀY XƯA - Thơ Hathuthuy
      • TUỔI THƠ CỦA TÔI - Thơ Nguyễn Cang
      • Hồi ký của một nhân sĩ Trung Quốc trôi dạt đến nướ...
      • Thơ Tranh CGQ : CON NHỎ BẮC KỲ,LẶNG LẼ, CHỈ LÀ CƠN MƠ
      • 19/8/23, một ngày nấu ăn vui cùng các em ở Trung T...
      • Chim Về Phố Chờ Mưa - Thơ Tranh Nguyễn Đạm Luân
      • TRÍ TUỆ NHÂN TẠO – CÓ THỂ LÀ CHÚNG TA BỊ NGUYỀN RỦ...
      • Chiều Sông Vàm Về Ngoại - Thơ Thuyên Huy
      • ĐAD : Chỉ để cười Vui thôi Quí Bạn
      • NHẬN XÉT VỀ LỜI MỞ ĐẦU CỦA SÁCH “TÂY QUỐC LẬP CHÍ ...
      • Tranh Truyện Vui,Biếm ST trên Mạng
      • NĂM NĂM RỒI XA MẸ! - VU LAN NHỚ MẸ HIỀN - Thơ Tâm Hồ
      • Ý Hay
      • VTM#128 Từ quê ra tỉnh_PTL
      • Khuất Đẩu: NỖI BUỒN MÂY TRẮNG (T.Vấn và Bạn Hửu )
      • CHỬ NGHĨA LÀNG VĂN kỳ 15/8/2023 - Ngô Không Phí Ng...
      • Đứa trẻ may mắn! - Tâm An
      • VU LAN NHỚ MẸ THƯƠNG EM- Thơ Chân Trời Chân Mây
      • TỪ LỜI MẸ KỂ - Thơ HaThuThuy
      • Khuất Đẩu: CHỐNG GẬY ĐẾN THĂM NHAU
      • Quê hương có phải là tuổi thơ. - Ký Ức GHIM HO P.1 )
      • Ở Đây Nhớ Gò Dầu - Thơ Thuyên Huy
      • Tác động của COVID-19 đối với sức khỏe tim mạch vẫ...
      • Trang Thơ BTĐ (5 ) : 50 NĂM GẶP LẠI, CHỜ,CHIỀU TÀN
      • MÙA THU CHỢT TỚI- Thơ Nguyễn Cang
      • Mỹ chả ra gì - Mac Văn Trang
      • THƠM NỒNG HƯƠNG NẮNG CỔNG TRƯỜNG XƯA , GIÓ - Thơ H...
      • Nhà máy diện nguyên tử ở tiểu bang Virginia - Trần...
      • Tranh Truyện Vui,Biếm ST trên Mạng
      • Trang Thơ Nguyễn Thị Châu ( 6 ):KHÚC TỰ TÌNH,LÁ TH...
      • Cảm Tạ Của Gia Đình Cô Nguyễn Thanh Quang
      • TẤM BẢNG NHỎ NHƯNG NGHĨA TÌNH THẬT LỚN..(Đinh Trực )
      • EM VỀ MÙA THU,NỖI NIỀM THỊ NỞ, EM VỀ ÁO LỤA VÀNG P...
      • CHU KỲ ,GHẾ NGỒI,MẶC KỆ NÓ,THỨ HẠNG DÂN - Thơ Ngô ...
      • Sau khi đưa đám tang cô Trần Thanh Quang 10/8/2023...
      • RỒI CÓ MỘT NGÀY,MƯA SAIGON NHỚ CALI, ĐỢI, KHÔNG CẦ...
      • Gian thần khét tiếng nhất lịch sử Trung Hoa là ai?
      • Có Phải Thu Buồn Hơn Hạ - Thơ Nguyễn Đạm Luân
      • Những cú chạm đời.-( Hồi ký GHIMHO )
      • VỀ VIỆC HỌP MẶT CỦA KHÓA 2 TRƯỜNG SƯ PHẠM SÀI GÒN
      • NHỚ LẮM CÂY VIẾT PILOT CỦA TÔI NGÀY XƯA - Đinh Trực
      • Bó Hoa Tàn Chợ Chiều - Thuyên Huy
      • Truyện trinh thám hay nhất mọi thời đại dựa trên v...
      • Tưởng nhớ cô Nguyễn Thanh Quang xin chép lại...
      • TÌNH XƯA CHỐN CŨ - Thơ Vkp.Công Chúa Nhỏ
      • LAPTOP TỰ THÁN.CHIẾC BÓNG - Thơ CGQ AZALEA
      • Tiễn Biệt Thầy Cù An Hưng ( Lý Đợi, Trần Tiến Dũng)
      • DỪNG LẠI, NGÀY ĐÃ TÀN,BẠO QUYỀN THAM NHỦNG - Thơ ...
      • SẮC MÀU HY VỌNG - Thơ Gió Biển
      • Tranh,Truyên Vui,Biếm ...ST Trên Mang
      • Thơ Xướng Họa :ĐỖ QUYÊN : HHM,H2N,NGUYỄN CANG,HỒ N...
      • TIN BUỒN VÀ PHÂN ƯU : Cô Nguyễn Thanh Quang Tạ Thế...
      • BÀI THƠ LÁ RỤNG - Đỗ Chiêu Đức
      • Thầy Đoàn Viết Bửu Lên Tây Ninh 4/8/2023
      • ThaiLy: HỌC TRÒ TÔI (T.Vấn và Bạn Hửu )
      • NẮNG HẠ VƯỜN QUÊ.-CD Hanh Ngoc
      • Mối U Hoài - Thơ Nguyễn Cang
      • Cúng đình
      • Thông Báo :K8 SPSG Tổ CHỨC HỌP MẶT KỶ NIỆM 52 NĂM ...
      • Cuối Cùng Chị Cũng Nằm Bên Ngoại - Thuyên Huy
      • THẮM THOÁT NĂM MƯƠI NĂM - Đỗ Chiêu Đức
      • Một Số Bạn CGS.SPSG du lich Vủng Tàu ngày 2/8/2023
      • Trang Thơ Nguyễn-t-Châu ( 5 ) : GIỌt MƯA THU,M...
      • Người Nhật dạy con.
      • LỐI HẠ XƯA - Thơ Tranh của Thuyên Huy
      • :Cười cho vui nhé quý bạn. - ĐAD
      • CHỬ NGHĨA LÀNG VĂN ; Kỳ 1/8/2023- Ngô Không Phí Ng...
      • Tranh ,Truyện Vui,Biếm ST trên Mạng
      • Thơ Vui : VIẾT CHO ĐÀN BÀ
      • TẠI SAO NGƯỜI NHẬT BẢN DÙNG TỪ “MIỄN CƯỠNG” VỚI Ý ...
      • Pháp sư Quạ – tiểu thuyết của Ngugi Wa Thiong’o - ...
      • Thơ Tranh :Phan T-Đức ( K.3-SPSG )
      • Biệt Ly - Thơ Nguyễn Cang
      • Chiếc bánh tráng cuối năm.- ( Hồi Ký GHIMHO )
    • ►  tháng 7 (98)
    • ►  tháng 6 (114)
    • ►  tháng 5 (97)
    • ►  tháng 4 (100)
    • ►  tháng 3 (112)
    • ►  tháng 2 (97)
    • ►  tháng 1 (99)
  • ►  2022 (1648)
    • ►  tháng 12 (93)
    • ►  tháng 11 (126)
    • ►  tháng 10 (140)
    • ►  tháng 9 (127)
    • ►  tháng 8 (142)
    • ►  tháng 7 (141)
    • ►  tháng 6 (132)
    • ►  tháng 5 (139)
    • ►  tháng 4 (149)
    • ►  tháng 3 (154)
    • ►  tháng 2 (159)
    • ►  tháng 1 (146)
  • ►  2021 (1634)
    • ►  tháng 12 (132)
    • ►  tháng 11 (129)
    • ►  tháng 10 (111)
    • ►  tháng 9 (185)
    • ►  tháng 8 (145)
    • ►  tháng 7 (149)
    • ►  tháng 6 (118)
    • ►  tháng 5 (135)
    • ►  tháng 4 (136)
    • ►  tháng 3 (130)
    • ►  tháng 2 (131)
    • ►  tháng 1 (133)
  • ►  2020 (1221)
    • ►  tháng 12 (132)
    • ►  tháng 11 (6)
    • ►  tháng 10 (8)
    • ►  tháng 9 (125)
    • ►  tháng 8 (169)
    • ►  tháng 7 (124)
    • ►  tháng 6 (106)
    • ►  tháng 5 (143)
    • ►  tháng 4 (111)
    • ►  tháng 3 (86)
    • ►  tháng 2 (113)
    • ►  tháng 1 (98)
  • ►  2019 (1145)
    • ►  tháng 12 (123)
    • ►  tháng 11 (84)
    • ►  tháng 10 (108)
    • ►  tháng 9 (116)
    • ►  tháng 8 (97)
    • ►  tháng 7 (96)
    • ►  tháng 6 (80)
    • ►  tháng 5 (90)
    • ►  tháng 4 (83)
    • ►  tháng 3 (98)
    • ►  tháng 2 (84)
    • ►  tháng 1 (86)
  • ►  2018 (1221)
    • ►  tháng 12 (120)
    • ►  tháng 11 (110)
    • ►  tháng 10 (115)
    • ►  tháng 9 (99)
    • ►  tháng 8 (121)
    • ►  tháng 7 (69)
    • ►  tháng 6 (76)
    • ►  tháng 5 (83)
    • ►  tháng 4 (102)
    • ►  tháng 3 (110)
    • ►  tháng 2 (120)
    • ►  tháng 1 (96)
  • ►  2017 (1431)
    • ►  tháng 12 (99)
    • ►  tháng 11 (113)
    • ►  tháng 10 (127)
    • ►  tháng 9 (134)
    • ►  tháng 8 (118)
    • ►  tháng 7 (128)
    • ►  tháng 6 (142)
    • ►  tháng 5 (123)
    • ►  tháng 4 (106)
    • ►  tháng 3 (112)
    • ►  tháng 2 (104)
    • ►  tháng 1 (125)
  • ►  2016 (1650)
    • ►  tháng 12 (110)
    • ►  tháng 11 (120)
    • ►  tháng 10 (142)
    • ►  tháng 9 (127)
    • ►  tháng 8 (118)
    • ►  tháng 7 (117)
    • ►  tháng 6 (139)
    • ►  tháng 5 (144)
    • ►  tháng 4 (169)
    • ►  tháng 3 (180)
    • ►  tháng 2 (148)
    • ►  tháng 1 (136)
  • ►  2015 (1163)
    • ►  tháng 12 (177)
    • ►  tháng 11 (163)
    • ►  tháng 10 (161)
    • ►  tháng 9 (112)
    • ►  tháng 8 (87)
    • ►  tháng 7 (87)
    • ►  tháng 6 (88)
    • ►  tháng 5 (63)
    • ►  tháng 4 (72)
    • ►  tháng 3 (66)
    • ►  tháng 2 (44)
    • ►  tháng 1 (43)
  • ►  2014 (345)
    • ►  tháng 12 (52)
    • ►  tháng 9 (2)
    • ►  tháng 8 (28)
    • ►  tháng 7 (39)
    • ►  tháng 6 (27)
    • ►  tháng 5 (30)
    • ►  tháng 4 (39)
    • ►  tháng 3 (48)
    • ►  tháng 2 (35)
    • ►  tháng 1 (45)
  • ►  2013 (610)
    • ►  tháng 12 (49)
    • ►  tháng 11 (46)
    • ►  tháng 10 (56)
    • ►  tháng 9 (53)
    • ►  tháng 8 (65)
    • ►  tháng 7 (62)
    • ►  tháng 6 (44)
    • ►  tháng 5 (44)
    • ►  tháng 4 (61)
    • ►  tháng 3 (51)
    • ►  tháng 2 (49)
    • ►  tháng 1 (30)
  • ►  2012 (124)
    • ►  tháng 12 (124)

nhungnguoibanspsgk2

giao sinh nu
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Chủ đề Trừu tượng. Hình ảnh chủ đề của TommyIX. Được tạo bởi Blogger.