6 thg 2, 2023

Ngân Triều Bình Bài Thơ HOANG MANG Của Võ Hà Thu Giang


  Xin mời quý bạn tham khảo một nỗi niềm đa đoan về cuộc đời, phảng phất ít nhiều sầu tư của một thân hữu đang sống ở Pháp (?!

Hoang mang/
Thơ Võ Hà Thu Giang

Hoang Mang [1]
Trong niềm vui có chút buồn len lén
Quay gót trở về tìm lại dư hương [2]
Của ngày xưa thời biết yêu biết mến
Ôm cả bầu trời tình đẹp bốn phương
*
Ngày tháng mang đi hồn nhiên tuổi nhỏ
Cài lên tóc mây trăm sợi ưu tư
Dòng thời gian nhuộm nhọc nhằn trăn trở
Bỏ lại sau lưng mơ ước vu vơ
*
Chuyến xe đời mang kẻ đi người đến
Tôi ngồi đây làm nhân chứng thời gian
Bạn bè xưa người tôi yêu tôi mến
Vội vã quay lưng trốn kiếp gian nan
*
Chuẩn bį xong cuộc hành trình dong ruổi?
Tôi nhìn tôi, gương phản chiếu hoang mang
Hỏi lại mình còn thêm bao nhiêu tuổi
Chào đón tình yêu những lúc Xuân sang
 
Võ Hà Thu Giang
July 12 / 2015
 
Lời bình, Ngân Triều:
 
Ngân Triều 20:42 12 tháng 7, 2015
Xin diễn ý nội dung bài thơ trên:
♥ Cũng như sống trên đời nầy, ai ai đều có niềm vui, có nỗi buồn. Thường thì vui ít, buồn nhiều.
Những kỷ niệm đẹp ngày xưa, dư hương, đầy ấn tượng, ta vẫn luôn nhớ mãi.
Nhất là những kỷ niệm của thời mới lớn, thời biết yêu biết mến, cái thuở đầu đời.
Khi ấy, ta thấy ta có nhiều hoài bão to tát như ôm cả bầu trời mơ ước; còn tình cảm trân quý thì bao la mênh mông, tình đẹp bốn phương.
♥ Thế rồi, thời gian trôi đi, mang theo tất cả những tính cách hồn nhiên tuổi thơ.
Biết bao nhiêu những phiền muộn đón đường, giăng lối như thêm những sợi tóc ưu tư đa đoan, cài lên tóc mây.
Cũng như biết bao nhiêu màu nhọc nhằn, trăn trở, theo thời gian, đã nhuộm màu trên mái tóc phong sương.
Để thấm thía nhận ra trong ngỡ ngàng, hoài bão đầu đời chỉ là hư ảo, chỉ là mơ ước vu vơ.
♥ Dòng đời như hành trình của một chuyến xe, chuyến xe đời, ta đã từng gặp biết bao người đi, kẻ đến.
Ta sẽ biết, ta sẽ nhớ về họ như ta là một nhân chứng thời gian qua bao nhiêu là bến đỗ.
Nhất là những người bạn chí thân, tôi yêu, tôi mến.
Thật không hiểu nổi! Vì sao họ lại hấp tấp quay lưng trốn chạy, không màng gì đến cái kiếp gian nan, phù du, trên cõi trần nầy, khi còn đầy sức sống?
♥ Riêng tôi, tôi đã hoàn tất, chuẩn bị xong, chuyến du hành của mình.
Phải chăng tôi còn có điều gì do dự, phân vân, hoang mang.
Để tự hỏi bản thân, biết sẽ còn sống không bao lâu, còn thêm bao tuổi nữa.
Để chào đón tình yêu đến với mình, trong những lúc mùa Xuân lại đến trong tưng bừng rộn rã, đầy trời hương sắc yêu thương?
Bài thơ tự sự có âm điệu như một khúc đàn violon trầm lắng, buồn thương; không những qua ngôn từ chọn lọc mà nó còn réo rắt, ngẩn ngơ, phảng phất một nỗi niềm xao xuyến nhẹ nhàng nhưng sâu lắng của một du khách trên một chuyến xe đời hoang mang. ֎
*
Ghi chú:
[1] Hoang mang là tâm trạng không yên, dùng dằng, do dự, e sợ, phân vân...vì không biết phải xử trí như thế nào.
[2] dư hương: là chút hương cuối cùng còn đọng lại, còn sót lại. Ở đây là những kỷ niệm đẹp ngày xưa.
 
 
*
Tác giả bài thơ nầy trước đây sống ở Canada, hiện nay đang sống ở Florida. (Cảm ơn Dũng Ho Khanh đã cập nhật tin).
*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét