22 thg 12, 2025

LỬ KHÁCH - Pham Văn Bắc ( Sư Pham Saigon )

 LỮ KHÁCH

Một ngày tháng 11 năm 1978, lúc đó mình đang ở trường A Huy Khiêm. Được nghỉ năm ngày liền nên mình quyết định về thăm lại trường Gia An, nơi mình dạy trước đó.
Từ Huy Khiêm đi qua Tà Pao, Đoàn Kết, Đức Bình, Đồi Giang, Lạc Tánh, Bình Minh rồi về Gia An, tổng cộng gần 30km đường bộ. Mình muốn đi bộ để ngắm cảnh hai bên đường mà những lần đi xe khách chưa nhìn kỹ. Sau khi dạy xong buổi sáng, khoảng gần trưa, mình khoác ba lô bắt đầu lên đường. Vì đi bộ nên mình có thời gian để cảm nhận được cái đẹp và quyến rũ của cảnh núi rừng.
Đường ngày đó chỉ là đường đất, qua những xóm nhà tranh đơn sơ thưa thớt và vắng vẻ, những cánh rừng bạt ngàn với tiếng các loài chim hót và những nhánh phong lan đầy hương sắc, những con suối nhỏ róc rách. những ngọn đồi phủ đầy cây xanh, những ngọn núi hùng vĩ, những con dốc quanh co...
Chiều muộn, còn cách Gia An khoảng 8km, mình đến một khúc quanh ở đỉnh một con dốc. Đứng trên cao đó, mình chợt thấy quang cảnh xung quanh thật thú vị. Không gian hoàn toàn vắng lặng, đất trời mênh mang, không gian trong vắt, nắng chiều phủ vàng ngọn đồi bên kia dốc. Trên sườn núi ngang tầm mắt, những tán cây ngậm đầy nắng nhẹ lay trong gió. Từng cơn gió núi miên man lùa qua cho mình một cảm giác thật khoan khoái dễ chịu. Tâm hồn người lúc ấy như hoà nhập cùng với thiên nhiên kỳ diệu. Mình dừng lại một lúc lâu để cảm nhận được trọn vẹn cái cảm giác tuyệt vời ấy rồi tiếp tục rảo bước.
Mặt trời xuống dần, gần đến Gia An thì trời đã tối, ngọn núi Cà Toong chỉ còn thấy mờ mờ, gió từ phía sông La Ngà đưa lên lành lạnh. Mình giống như một lữ khách trên đường thiên lý đang tìm chỗ nghỉ chân sau một ngày giong ruổi..


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét