26 thg 1, 2023

CÁI XE - Chuyện ngắn của Hồ Linh Vũ Ngọc Anh

Vừa ra trường được hai tháng hắn đã bắt được cái job làm technician ở Sunnyvale. Một trường hợp hiếm có. Hắn rất thỏa mãn. Hắn làm shift thứ hai, từ ba giờ chiều đến mười hai giờ khuya. Ðôi khi, nếu phải làm overtime thì hai giờ hơn cũng đã về đến nhà. Hắn ở San Jose, đi làm tuy hơi xa, nhưng vào cái giờ đó, xa lộ 101 cũng không còn kẹt xe như buổi sớm mai, khi đi ngược về hướng Bắc hoặc buổi chiều khi xuôi Nam.

Có việc làm là cần có xế, một cái xế phải tốt để tránh bị hư trên xa lộ, trong những giờ giấc không thuận tiện gọi người sửa chữa. Mấy hôm trước, nhớ một người bạn co-sign, hắn cũng đã mua được một cái xe vừa ý, một cái Toyota kiểu thể thao-tuy là xe second hand- nhưng trông còn mới, nước sơn màu xám bạc còn khá láng bên trong nệm ghế bọc nhung mầu mơ chín, sang trọng và đặc biệt giá khá rẻ của “American Dealer”.

Sắp đến giờ shift, hắn thu dọn đồ đạc, xếp lại mấy cái “bo” đang làm giở cho ngay ngắn. Tinh hắn hơi bừa bãi, lại ít học, nên bắt đầu đi làm, hắn cảm thấy công việc rất khó nhọc. Nhưng nhờ Thanh, một người bạn cũ ở Saigon, người đã giới thiệu hắn vô đây làm, dẫn dắt từng tí, nên được ít lâu, hắn cũng đã quen việc. Duy có cái tính thiếu ngăn nắp, nhiều lúc đã làm cho người “lit” cằn nhằn.

Vừa rời chỗ làm việc, đang mặc cái áo jacket thì Thanh đi đến:

– Ê bồ, hôm nay cho tôi quá giang về nhà nghe. Xe của tôi mới bị hư cái bình điện hồi chiều, chưa kịp đi thay.

Hắn vui vẻ :

– O.K

Hai người đi nhanh xuống parking lot.

Hắn đóng nhẹ cửa, một tiếng kêu “phập” nhẹ nhàng. Hắn mở máy xe chạy êm ru. Vòng khỏi cuối đường, xe êm ái bon bon trên xa lộ 101.

Thanh liếc khắp trong xe:

– Cái xe này cậu mua được đấy. Rẻ lắm.

Hắn vui vẻ:

– Thì cũng nhớ thằng Văn đó. Nó deal lì lắm.

Thanh khen bạn:

– Cậu mới sang đây chưa đầy hai năm mà đã được như thế này là nhất rồi. Chả bù cho tôi hồi mới qua.

Hắn thân mật:

– Thì cũng nhờ tụi bay dẫn chớ mình tao thì còn khuya. Mày biết tao quá mà. Ở Saigon cũng đi làm thuê làm mướn. May sang đây mới có xe cộ mà lái, chứ ở nhà chẳng bao giờ có hy vọng.

Thanh không góp ý anh ta như đang nghĩ điều gì, bỗng nói :

– Xe máy ngon, nhưng đi mau hơi bị sàng. Hôm nào mày đưa nó vô garage để chỉnh lại bánh lái đi.

Hắn ngẩn ra:

– Tao cũng mới lái xe nên không có kinh nghiệm, thành ra không thấy gì cả.

Trời khuya vắng, xe chạy rất dễ chịu. Từ xa, đã thấy bảng đèn chớp chớp cửa khu giải trí Great America. Thanh sẽ dặn bạn :

Gần đến khúc quanh đàng trước mặt, mày phải lái cẩn thận, nhất là vào những đêm mưa, xe dễ bị lật lắm đấy, đã có rất nhiều tai nạn xảy ra ở khúc này, coi chừng.

– Thế à …

Giọng hắn lạc. Bụng hắn thấy nao nao.

Làm việc được gần hai tháng, hôm nay là buổi overtime đầu tiên của hắn. Công việc làm ăn đang lên, do đó hãng cần phải hoàn tất nhiều khế ước đúng hẹn kỳ, nên nhân viên không ai có thể từ chối làm overtime. Vả lại, phần lớn người làm cũng muốn có những giờ phụ trội để kiếm thêm tiền. Với hắn, thanh niên độc thân, mới vào nghề thì làm thêm giờ lại rất tốt. Hai giờ phụ trội qua đi cũng nhẹ nhàng. Khi ra khỏi hãng, hắn chỉ bị hơi buồn ngủ hơn mọi ngày.

Xe ra đến xa lộ, hắn bỗng thấy cô đơn giữa đường khuya trống vắng. Lâu lâu mới có một chiếc xe ngược chiều vút qua. Ðêm hè, trời nóng bức. Hắn quay hết kính xe xuống để hứng gió mát từ ngoài vào.

Khi ánh chớp của đèn quảng cáo Great America hiện ra ở đằng xa, thì hắn cảm thấy gió khuya hơi lạnh, hắn vội quay cửa kính lên. Nhớ tới lời dặn của Thanh bữa trước, hắn giảm tốc lực xe và chú ý, lái xe một cách thận trọng hơn. Khu Digital đã hiện ra ở phía mặt mờ mờ trong sương đêm.

Bỗng một làn gió lạnh vừa ở đâu thổi tạt vào gáy hắn. Ồ, có lẽ một cánh cửa kính nào còn hở đây. Hắn hơi nhoài mình sang phía tay phải, xiết nhanh tay quay, đồng thời hắn cũng kiểm soát kính bên trái, sát chỗ ngồi luôn. Hình như cả hai cửa kính này đều đóng chặt.

Xe đi qua một vùng đất trống. Xa tít, chập chờn những ánh đèn xanh đỏ của phi trường San Jose mờ ảo. Cảnh vật chợt như tối hẳn lại. Pha đèn cũng chỉ chiều vừa đủ khoảng cách để hắn có thể thấy rõ quãng đường trước mặt. Rồi cảm giác lạnh từ phía sau lại tái diễn. Hắn liếc nhìn qua kính hậu trước mặt. Hắn thoáng giật mình sợ hãi vì khung kính mui sau xe đã bị mờ hẳn đi như có một làn hơi mỏng đọng trên mặt kính , khiến hắn không thể nhìn thấy những ánh đèn ở khoảng trời phía sau … và ngay cả những khung kính cửa bên hông cũng bị hơi đọng như thế. Tình trạng này hay xẩy ra khi bên ngoài trời lạnh mà trong xe có quá nhiều người. Nhiệt độ trong xe hình như xuống thấp, hắn thấy lạnh khắp người. Tiếng động cơ nghe như nhỏ đi và hắn có cảm giác như mình bị giam trong một xó tối lạnh lẽo và u tịch. Hắn hoảng hốt trong cái biến đổi lạ lùng của khung cảnh nhỏ hẹp trong xe, và rồi một thứ âm thanh nhè nhẹ nhưng rất rõ, tiếng hô hấp của một sinh vật ở đâu đây. Có lẽ là tiếng thở gấp của hắn. Hắn không còn suy nghĩ về nó. Chợt nhớ tới cái sưởi trong xe, hắn vội vàng kéo xuống tối đa và bật luôn cả ngọn đèn nhỏ trên trần xe. Tiếng máy quạt của heater và ánh sáng của ngọn đèn làm hắn bình tĩnh. Không có gì cả, kính xe dần trong trở lại. Xe qua đường Montague Highway và tới đầu địa phận thành phố San Jose. Từ trong đường số một, một chiếc xe vừa vào xa lộ. Có thêm một xe đồng hành làm hắn yên tâm. Hắn lại nhớ tới chiếc radio. Bật nút điện, một âm thanh hỗn loạn của hai ba đài trùng nhau. Hắn biết có một đài phát thanh gần đây, bên xa lộ 101. Hắn cảm thấy yên tâm vì đã gần tới nhà. Hắn tắt máy sưởi, quay cửa kính xuống. Một hơi nóng bên ngoài ùa vào. Hắn thắc mắc. Bên ngoài nóng như vậy mà bên trong xe hắn lại lạnh thế!

Sự bất thường xảy đêm hôm đó làm hắn bồn chồn, lo sợ viển vông mấy ngày. Nhất là đêm hôm sau đó. Nhưng tuyệt nhiên không thấy gì xảy ra nữa. Dần dần rồi hắn cũng quên đi. Cho đến một hôm, khi chở một người bạn chạy chơi trên xa lộ. Bỗng người này cũng có một nhận xét như Thanh dạo trước.

– Xe mày sàng quá.

– Ừ đúng, thằng Thanh hôm trước cũng nói với tao như thế. Tao cũng chưa có thì giờ đưa nó đi ba-lăng lại mấy cái bánh xe.

Người bạn đề nghị :

– Lúc nào thấy đường vắng, mày thử bỏ tay lái ra xem sao.

Chạy đến khúc xa lộ thẳng tắp và không có xe cả hai phía, hắn hơi buông tay lái, anh bạn nhẩm đếm chưa đến số 5, thì xe đã chao đầu về phía mặt.

Anh bạn cho một nhận xét :

– Xe mày chắc bị đụng rồi. Tụi ở đây nó kéo sườn hay lắm mà xe còn sàng và chao như thế này thì chắc là bị đụng nặng. Mày có đem đi ba-lăng cũng không hết đâu. Xe đẹp mà rẻ, mình lại càng nghi.

Hắn hơi bất mãn vì xe bị chê :

– Thiếu gì xe không bị đụng, tay lái cũng chao.

– Thì mình cũng chỉ nghĩ như vậy thôi.

Hắn yên lặng. Ðể rồi đi ba-lăng lại tay lái. Có thể sẽ hỏi lại thằng dealer. Ồ, mà có đụng cũng chẳng sao, miễn là có xe mua rẻ và chạy tốt là được rồi.

Trước khi rời xe, anh bạn thân mật dặn :

– Dù là xe bị đụng cũng chẳng sao, miễn là mày lái cẩn thận một chút. Dăm tháng đưa đi tune up một lần. À mà xe đẹp thế này đừng để dơ chịu khó mổi tuần rửa một lần, bên trong lật nệm lên hút bụi đi cho nó sạch sẽ và đỡ mùi hôi.

– Ô-kê.

Hằn hơi ngượng vì cũng thấy xe mình dơ thực.

Buổi tối hôm đó, khi hắn về ngang qua khu Digital, nhớ lại cái đêm nào, hắn bỗng suy nghĩ rất nhiều về việc cái xe này bị đụng tức là một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra. Những người trong xe. Mấy người và có ai bị thương? Mà có ai bị chết không ta?! hắn rùng mình liếc vội vào kính chiều hậu trong xe. Băng sau trống trơn. Còn người lái xe. Cái ông hay bà ngồi chỗ này đây. Cái vô lăng, hắn không dám nghĩ tiếp. Ồ, mà chắc gì xe mình đã bị đụng.

Những xe đồng hành đèn bật sáng trưng khiến hắn tự trấn tĩnh. Ðỡ sợ hơn. Xe của Thanh vừa đi ngang qua. Hắn mừng rỡ giơ tay vẫy, Thanh quơ tay chào lại.

Ngày hôm sau, hắn thức giấc vào lúc 1 giờ trưa, một giấc ngủ vật vờ, bứt rứt. Hắn thao thức suốt đêm trước. Nỗi bất an càng tăng lên trong đêm khuya cô quạnh, khiến mãi đến sáng hắn mới chợp được mắt. Hắn định bụng sáng nay sẽ tới hãng bán xe. Nếu thực nó bị đụng, hắn cảm thấy chiếc xe có cái gì bất ổn .. làm bụng hắn bồn chồn khó tả. Nhưng muộn rồi. Khuya nay hắn lại phải làm overtime hai giờ nữa! Từ ngày đi làm, đây là lần thứ hai hắn làm overtime ban đêm. Nghĩ tới lần trước, hắn không khỏi ngại ngùng. Ăn trưa xong, hắn lấy nước xịt rửa chiếc xe. Vừa lau xe, hắn liên tưởng tới những chuyện đâu đâu .. tới người chủ cũ của nó. Hắn nghĩ với một kiểu xe thể thao này, chắc họ phải là một thanh niên hay thiếu nữ và có thể rất khoái tốc lực.

Lau khô bóng xe, hắn lấy máy hút bụi hút nệm và sàn xe.

Từ khi mua nó tới nay, đây là lần đầu tiên hắn rửa xe nên hắn làm rất cẩn thận. Nếu những vụn bánh, đồ ăn còn sót lại sẽ làm cho xe hôi hám. Hắn lật nệm sau, dùng máy hút bụi thực kỹ. Bỗng, hắn bắt gặp một vật gì nhỏ, trắng kẹt ở cửa xe, hắn dùng tay nậy lên. Một cái răng, một cái răng cửa bị gẫy! Chân răng đen sì ghê tởm. Chắc là máu khô. Hắn muốn lợm giọng, vứt vội nó ra ngoài. Hắn trố mắt nhìn chiếc răng nằm trơ trên mặt đất một cách kinh hoàng. Thôi đúng rồi, cái răng cửa của người lái xe. Hắn thẫn thờ một lúc khá lâu rồi mới lại tiếp tục công việc làm sạch băng ghế sau.

Ðến khi lật tấm thảm sau xe lên, hắn lại càng đứng tim hơn. Không nhiều, có lẽ đã được lau đi, nhưng hắn còn thấy rất rõ ở những kẽ hở ở dọc theo sườn xe và ngay cả dưới nệm ghế, những vết máu đã đông đen lại. Tay hắn run run, mồ hôi vã ra. Hắn lột hết thảm ra, đổ nước , thuốc giặt vào chà cọ thực kỹ. Cuối cùng, tất cả đều sạch boong. Nhưng, với mắt hắn, hắn như vẫn còn nhìn thấy tất cả máu và… và cả xác chết nữa!

Xong công việc, hắn nằm vật ra, mệt lử và bối rối khó tả. Thôi rồi, chắc chắn mình đã mua lầm phải cái xe bị ác-xi-đăng rồi! Ðụng rất nặng và khủng khiếp. Nó sơn phết lại, hèn gì mà không láng. Mình đã không biết gì về xe cộ, còn thằng Văn thì chỉ biết nói phét, đếch biết con mẹ gì. Ðiệu này rồi cũng phải tống khứ nó đi, mình không thể xài nó nổi.

Ðã đến giờ đi làm, hắn không còn thời gian để lo chuyện riêng nữa. Nhưng tất cả sẽ phải giải quyết nội trong ngày mai thôi. Ðã định thôi, nhưng cuối cùng hắn cũng bốc điện thoại gọi Văn. Chuông reo năm sáu lần, không ai nhấc máy. Hắn mệt mã gác ống điện thoại, sửa soạn ra đi.

Vừa trông thấy cái xe, tự nhiên hắn khựng lại, sờ sợ. Nó như xa lạ hẳn với hắn. Một con quái vật đang rình rập mưu hại hắn! Nhưng cuối cùng hắn cũng phải mở cửa chui vào xe, lái chầm chậm, ưu tư chồng chất, lo sợ vẩn vơ …

Hôm nay, hắn làm việc trong một tình trạng thực bối rối. Ruột gan hắn nóng bỏng. Hắn linh cảm như có một sự không may sắp xảy ra. Vì thế, có những việc nhỏ mọn, dễ dàng mà hôm nay hắn vấp váp, làm đi làm lại cũng không xong. Tâm trí hắn hốt hoảng, luôn luôn bị ám ảnh bởi cái xe, bởi cái tai nạn nào đó, bởi những cái xác oằn oại, đẫm máu trong xe. Bụng hắn cứ nhâm nhẩm đau khiến hắn phải vào rest room tới hai lần mà tình trạng cũng không dứt.

Giờ coffee break, hắn không ăn hết một cái bánh cookie nhỏ. Hắn hút thuốc liên tiếp, dạ cũng không hết bồn chồn. Hắn đợi Thanh nhưng không thấy anh ta đâu. Hắn bỏ cafeteria vào làm việc tiếp, cố gắng quên đi những âu lo, ám ảnh.

Mười hai giờ đúng, hắn thất thểu ra cửa ngoài chờ bạn. Bỗng Thanh từ trong đi ra, vội vã.

Hắn mừng rỡ, đó bạn:

– Thanh!

Thanh ngừng bước, hỏi:

– Gì thế cậu? Làm overtime buổi nay hả? Thôi ráng lên kiếm chút tiền còm!

Hắn như muốn tâm sự với Thanh về nỗi lo lắng đang đè nặng trong lòng, nên khẽ nói:

– Thanh à, mày có bận gì không? Tao muốn…

Thanh như hiểu ý, hỏi:

– Chuyện gì vậy? Có quan trọng lắm không? Thú thực hôm nay mình hơi bận. Bà xã vừa gọi điện thoại vào cho biết thằng Cu nó đau, bả muốn đưa nó đi emergency. Ðể đến mai được không?

Hắn hơi ngần ngại. Thanh đang có chuyện phải về gấp, mà câu chuyện của hắn thực tế chẳng có gì quan trọng. Giữ hắn lại có thể nguy hiểm cho thằng nhỏ, mà câu chuyện của hắn nói ra, không phải là hắn, chắc chắn Thanh sẽ cười cho là chuyện con nít.

Sau cùng, hắn gượng gạo:

– Thôi được, mày về gấp đi không bả và cháu mong.

Thanh ra tới cửa, còn quay lại:

-“Bye nhé. Trông cậu có vẻ hơi mệt đó, làm đêm không quen, nên về ngủ ngay để lấy lại sức đi.

Hắn nhìn hút bóng Thanh lẫn vào đêm tối. Hắn có cảm tưởng như đã bị bỏ rơi giữa lúc khốn cùng! Hắn đau khổ, hoang mang đến thẫn thờ, trở lại nơi làm việc.

Sở vắng dễ sợ. Một vài nhân viên làm việc trong mấy phòng bên. Tiếng máy lạnh chạy đều đều buồn bã. Thực bơ vơ, lạc lõng.

Ðến giờ tan sở: hai giờ khuya! Hắn ra bãi đậu xe rất mau. Mấy nhân viên cùng sở rồi cũng lái xe đi mất hút. Hắn mở cửa, bước vội vào xe mà không dám nhìn băng sau. Có một sự gì ở đó, vô hình nhưng rất thực.

Xe ra tới xa lộ 101, hắn tự nhủ: đừng sợ, có gì đâu chứ! Thanh niên gì mà nhát gan vậy? Một chiếc xe đi ngược chiều, pha sáng lóa. Hắn lén nhìn nhanh phía sau qua kính chiếu hậu. Băng sau vẫn trống vắng - dĩ nhiên - Sao mình cứ nghĩ là có gì khác lạ… Có gì đâu nào. Mọi tối về khuya đâu có sao! Cũng hai giờ khuya mà. Nhưng hắn chợt nhớ tới đã đọc ở đâu đó, người ta nói là hai giờ khuya mới là giờ âm cực thịnh, mà âm cực thịnh thì … hay có chuyện ghê rợn xảy ra!

Vừa nghĩ tới đó, hắn cũng vừa nhìn thấy ánh neon chớp sáng của hãng Great America ở phía xa. Sương mù thực dầy, khu hãng Digital nhìn không rõ. Hắn cảm thấy mất bình tĩnh mau quá. Chết cha! Hắn mong một ánh đèn xe phía trước. Không có! Tất cả chỉ có mình hắn trên quãng đường này. Kìa, cảm giác lạnh gáy đã thấy! Hắn run run. Nhìn về phía sau… Nhìn vào kính chiếu hậu đi… hắn lưỡng lự. Nhưng… mắt hắn đã thấy rồi! Cửa kính xe đã mờ, mờ quá! Tiếng máy xe đã nhỏ hẳn đi, và tiếng thở của ai rất gấp ở băng sau, tiếng thở ồ ồ, khè khè như người bị cắt cổ họng! Trời, có ai cứu tôi? Không ai cả. Ngưng xe, ngưng xe lại. Mở sưởi, mở radio. Hắn nghĩ tới tất cả, nhưng tay chân như rũ liệt. Băng ghế sau, ai vậy? Ai vậy? Quay lại xem! Hắn không dám quay lại, cả đến kính hậu cũng không dám để mắt tới. Nhưng hắn biết chắc chắn đàng sau có người, không phải người sống! Hắn không còn nhìn thấy gì ở đàng trước mặt vì hơi sương mờ mịt. Chân run. Tay run. Lòng run lên từng chập. Gió lạnh rít bên tai. Hơi lạnh phà vào gáy. Rất lạnh, rất lạnh!

Có gì vừa động vào vai? Cái gì vậy? Một động tác phản xạ không thể cưỡng lại, hắn nghiêng mắt nhìn xuống vai phải. Trời! Một bàn tay, một bàn tay đẫm máu… đẫm máu đang bấu chặt vào vai. Hắn thét lên! Chiếc xe chao đi, mất kiểm soát. Một tiếng động lớn, khô và chắc. Xe ngưng lại. Máy gầm rú điên cuồng. Bốn bánh quay tít. Một vùng phía trước sáng rực.

Không một chiếc xe nào đi qua.

Ba tháng sau, một chiếc Toyota kiểu thể thao mầu xám bạc, nệm bọc nhung mầu mơ chín sang trọng, từ trong hãng America Dealer chầm chậm đi ra. Bên trong, một người thanh niên tóc đen, mỉm cười đắc ý!

(Một truyện lấy trong tác phẩm MA CỎ)

Lời tác giả: Quí độc giả đã thấy được một mẫu người tị nạn nơi xứ người, mà cuộc sống tự lập mới bắt đầu khi may mắn được học một nghề chuyên môn và kiếm được tiền bằng chính sức lao động của mình (không cần tiền Eo-phe nữa). Thời đó có câu “chồng tách(technician), vợ ly(assembly) là đời lên hương. Và xe là cái “cẳng” không thể thiếu, dù nó chỉ là một chiếc xe cũ.


 

Nhà văn Hồ Linh Vũ Ngọc Anh đã tạ thế  vào lúc  12g30 trưa ngày 21/1/2023 tại SanJose (CA )thọ 83 tuổi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét