19 thg 6, 2021

Truyện ngắn tác giả trẻ H’Xíu Hmok ở Đắk Lắk (Hội Nhà Văn VN )

Vanvn- H’Xíu Hmok là cây bút trẻ, sinh năm 1991, tốt nghiệp Khoa Báo chí – Truyền thông Trường Đại học KHXH&NV TPHCM năm 2013, hiện làm việc tại Cơ quan thường trú Đài Tiếng nói Việt Nam tại Tây Nguyên. Khởi đầu của H’Xíu với những truyện ngắn in trên Tạp chí Chư Yang Sin của Hội VHNT tỉnh Đắk Lắk, và năm 2020, H’Xíu đã trình làng tập truyện ngắn đầu tiên Những mùa rẫy.

 Nếu bạn đọc truyện của H’Xíu Hmok, cũng có nghĩa cô ấy sẽ đưa bạn đến vùng đất huyền bí, dữ dội và dịu dàng của thiên nhiên, văn hóa, con người, phương ngữ Tây Nguyên. Với phong cách nhẹ nhàng, đôi khi như những lời thầm thì, tâm sự H’ Xíu truyền đến với người đọc cảm giác bâng khuâng, chông chênh đến lạ.

NIÊ THANH MAI giới thiệu

Tác giả trẻ H’Xíu Hmok

CHÙM HOA XANH THÊU TRÊN VÁY

 

Con ghét dì.

Tôi hét to vào mặt cha rồi chạy nhanh về phòng, đóng sầm cửa lại trước ánh mắt kinh ngạc và và bất lực của cha, cùng với đôi mắt đượm buồn của dì Như. Mặc kệ, ai bảo dì bước chân vào nhà tôi, xen vào mối quan hệ của cha con tôi, thay thế vị trí của mẹ tôi trong ngôi nhà từng có rất nhiều tiếng cười hạnh phúc của gia đình tôi. Dì biến tôi thành đứa trẻ ngang ngược trước mắt mọi người. Tôi ghét cái cách dì làm mọi việc mẹ tôi vẫn thường làm, loay hoay trong gian bếp mẹ tôi vẫn thường đứng mỗi bữa nấu ăn. Tôi ghét cả cái cách dì tỏ ra quan tâm, hỏi han tôi hôm nay thế nào, đi học có gì vui không, có muốn kể gì cho dì nghe không. Tại sao tôi phải kể dì nghe hôm nay tôi buồn thế nào khi các bạn khác được 10 điểm bài văn tả cảnh một bữa tối ấm cúng của gia đình, trong khi tôi chỉ được có 6 điểm. Sao tôi phải chia sẻ với dì rằng hôm nay trên lớp bạn An (cô bạn thân của tôi) được nhận quà từ bạn Tuân (người tôi để ý bao lâu nay) vào đúng ngày sinh nhật của bạn ấy. Những điều ấy, tôi chỉ muốn kể với mẹ tôi, đó là bí mật của 2 mẹ con tôi. Sao tôi phải kể với dì Như chứ.

Tôi còn ghét cái cách mà cha tôi dần để dì Như thay thế mẹ trong cuộc sống của chúng tôi. Cha chấp nhận để dì vào sống trong nhà, chăm sóc tôi và em Tũn. Tôi ghét lây cả em Tũn khi nó mếu máo mách dì vì bị bạn trêu chọc, cầm chiếc áo bẩn đến nhờ dì giặt. Những việc ấy trước đây đều là việc mà mẹ tôi vẫn làm hàng ngày. Sao dì lại nhọc công làm thay mẹ tôi làm gì.

Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, cha là người bận rộn nhưng yêu thương gia đình. Cha thường có những chuyến công tác xa nhà dài đằng đẵng, có khi cả tháng mới về. Còn mẹ là người phụ nữ siêng năng nhất mà tôi từng biết. Mẹ rất thích trồng cây và hoa. Sau nhà tôi có một bãi đất trống khá rộng. Hàng ngày mẹ dành rất nhiều thời gian ở đó, vun xới đất và trồng lên đó những cây rau xanh mướt xen những bụi hoa li ti nhưng rực rỡ. Mẹ là người dậy rất sớm, nấu bữa sáng tươm tất cho cả nhà rồi tất bật khua khoắng 2 chị em tôi (lúc đó còn mải mê ngủ nướng) thức dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi vội vã đến trường. Sau khi chúng tôi đi học mẹ mới có thời gian dành cho mảnh vườn của mình. Thỉnh thoảng vào những ngày nghỉ, tôi và Tũn hay ra vườn của mẹ, thích thú lần tìm những trái dâu tây hay cà chua bi chín mọng, căng tròn. Cứ tìm được trái nào là tôi lại bứt rồi nhanh tay cho luôn vào miệng (sau khi nhem thèm em Tũn) khiến Tũn dậm chân dùng dằng móc miệng tôi đòi lấy lại. Có những hôm chúng tôi đang đào đất trồng rau thì cha về, mang theo cả đống quà. Cha nhìn 3 mẹ con lấm lem bùn đất thì không nhịn được cười, trách mẹ sao để chị em tôi bẩn hết người thế kia. Mẹ bảo cũng phải để chúng tôi biết mùi bùn mùi đất cho quen, với lại phải thế mới khoẻ lên được. Cha nghe thế thì không ý kiến gì thêm, chỉ bảo mấy mẹ con mau tắm rửa rồi vào nhà xem quà bất ngờ cha đem về.

Cha mua cho tôi chiếc váy công chúa màu hồng có gắn chiếc nơ kim sa óng ánh. Em Tũn được một con rô bốt biết đi và có đèn sáng chíu chíu. Còn mẹ tôi thì được cha tặng một đôi giày cao gót màu đen rất sang trọng. Cha nói sắp tới nhà mình sẽ có một chuyến đi cùng cha, vì cha sắp dự một buổi tiệc gì đó rất quan trọng.

Tiệc tùng quan trọng gì không biết, nhưng sau đêm hôm đó, gia đình hạnh phúc của tôi bỗng nhiên tan vỡ, mẹ tôi bị tai nạn và nằm viện một thời gian rất dài. Mỗi lần vào thăm, tôi chỉ thấy mẹ nằm im bất động, quanh người chằng chịt những máy móc phát ra tiếng tít tít đều đều. Mẹ không thèm ngồi dậy ngắm chị em tôi lấy một cái, không thèm hỏi tôi lấy một câu. Ngôi nhà của chúng tôi cũng tắt lịm tiếng cười đùa vui vẻ, khu vườn mà mẹ hàng ngày chăm bẵm nay khô cằn, rau và hoa chết sạch, chỉ còn lại cỏ dại thi nhau mọc lên. Mẹ cứ ở viện như thế được gần một năm thì ra đi mãi mãi. Tôi và em Tũn khóc như mưa tiễn mẹ về cõi vĩnh hằng (bà nội nói, đó là nơi linh hồn người chết sẽ đến khi họ mất đi, ở đó mẹ tôi sẽ không còn phải chịu khổ sở, đau đớn gì nữa). Có nơi tốt đẹp như nội nói thì sao mẹ không đưa chị em tôi đi cùng. Tôi quay sang nhìn cha, chỉ thấy đôi mắt cha hằn lên những đau khổ, đôi mắt cạn khô không một giọt nước mắt. Nhưng đêm đó khi tôi tỉnh giấc giữa cơn mơ, tôi nghe tiếng cha khóc lặng lẽ dưới góc bếp. Tôi biết, cha cũng đang nhớ mẹ.

***

Dì Như bước qua cánh cửa nhà tôi vào một ngày nhạt nắng, khi những con đường ngoài kia ồn ã giờ tan tầm, cha vừa tất bật đón hai chị em về muộn. Dì mang theo một ít trái cây và quà cho chị em tôi. Em Tũn thích thú với chiếc ô tô điều khiển từ xa, chạy khắp các ngõ ngách trong nhà, tự động quay lại khi chạm phải chướng ngại vật. Tôi nhìn khắp dì Như một lượt. Chiếc váy xòe đuôi cá màu vàng nhạt với những bông hoa li ti trên thân váy, mái tóc tết gọn và buộc cao phía sau, đôi giày cao gót trông sang trọng và đắt tiền, chiếc túi xách nhỏ xinh hợp tông với chiếc váy. Một tổng thể hài hòa trên một thân hình mảnh mai và khuôn mặt bầu bĩnh. Tôi đoán dì còn trẻ, chắc ít tuổi hơn mẹ tôi.

Số lần dì Như xuất hiện trong nhà tôi ngày càng nhiều, không chỉ sau giờ làm, mà cả những ngày nghỉ, thậm chí những khi cha tôi đi công tác xa nhà, dì cũng ghé nhà và ngủ lại với chị em tôi. Những khi đó, dì sẽ ru em Tũn ngủ bằng những câu chuyện cổ tích với cái kết có hậu, hỏi han tôi vài câu rồi khuyên tôi ngủ sớm để hôm sau đến trường. Buổi sáng dì cũng tranh thủ nấu cho chị em tôi ăn, dì cũng hay hỏi chúng tôi thích ăn gì để dì nấu.

Tôi để ý thấy cha đang dần thay đổi, ông bớt đi công tác hơn, tỏ ra quan tâm chị em tôi hơn, dành nhiều thời gian ngày nghỉ cho chúng tôi hơn. Cuối tuần ông sẽ đưa chúng tôi đi chơi hoặc đi ăn món gì đó, và nhiều lần trong số đó sẽ gặp dì Như tình cờ đi ngang qua hay đến đó có việc. Tôi nhận ra dì Như có mặt nhiều hơn trong cuộc sống của chúng tôi, làm thay đổi cha tôi, cả em Tũn cũng dần trở nên quý mến dì, chấp nhận sự có mặt của dì. Nhưng tôi không muốn thế, tôi không muốn dì thay thế mẹ, không muốn mẹ biến mất trong suy nghĩ và nỗi nhớ của cha và em Tũn. Ngay cả bà nội cũng bảo chúng tôi may mắn khi được dì chăm sóc. Sao có thể gọi đó là may mắn chứ? Chẳng phải dì đang cố tình chiếm mất vị trí của mẹ tôi hay sao?

***

Dì Như gõ cửa phòng tôi và chờ rất lâu phía ngoài. Tôi mặc kệ, tôi không muốn nói chuyện. Dì bảo có món quà nhỏ dành tặng tôi. Quà gì chứ, tôi không cần thứ gì của dì cả, thứ tôi cần thì dì làm sao cho tôi được. Tôi nghĩ mông lung rồi ngủ quên lúc nào không biết. Khi tôi tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, tôi ra mở cửa thì có một hộp quà đặt ngay ngắn ở đó. Khi tôi mở ra, không thể tin vào mắt mình, đó là chiếc váy mà tôi áo ước sẽ được mặc trong ngày tổng kết cuối cùng của năm trung học. Điều này tôi từng kể với mẹ, tôi đã nói với mẹ rằng tôi muốn mình trở nên xinh đẹp nhất trong ngày chia tay với các bạn trong lớp, khi đó tôi tự tin rằng Tuân sẽ nhận ra tôi xinh đẹp như thế nào và cậu ấy sẽ thích tôi chứ không phải An- cô bạn thân của tôi. Những điều này ngoài mẹ tôi thì làm gì có ai biết được?

Tôi gạt chiếc váy sang một bên rồi đi xuống bếp. Ngang qua nhà tắm, nhìn ra sân phơi đồ, tôi nhìn thấy chiếc váy màu xanh pastel của dì Như đang phơi ở đó. Tôi nhớ đó là chiếc váy cha tôi tặng dì một dịp gần đây, là chiếc váy dì thích nhất. Một ý nghĩ thoáng qua, tôi chạy về phòng, nhìn khắp một lượt và dừng ánh mắt trước lọ mực xanh tôi hay dùng để bơm bút luyện chữ. Tôi vội cầm ra, làm như vô tình, vẩy mạnh vào thân váy. Một đường mực xanh loang ra khiến chiếc váy lem nhem. Đang định vẩy thêm cái nữa thì tôi nghe tiếng người tiến lại nên vội vàng cất lọ mực đi rồi đi rửa mặt. Nhận ra người tiến lại là dì Như thì tôi vênh mặt quay đi, không quên ném lại cho dì cái nhìn thách thức. Tôi còn nghe thấy tiếng dì hốt hoảng khi thấy chiếc váy yêu thích bị lấm bẩn.

Tôi còn đang hí hửng chờ đợi cơn tức giận của dì hay của cha vì hành động ban sáng của mình. Tôi đoán dì sẽ ấm ức mà kể cho cha nghe về hành động ấy của tôi, cha sẽ trách mắng tôi và khi đó tôi sẽ có cơ hội để cha thấy là dì Như không hề yêu thương tôi như cha nghĩ. Nhưng tôi đã nhầm, dì vẫn tỏ ra bình tĩnh, chuẩn bị bữa sáng cho tôi và không kể lại với cha chuyện tôi đã làm.

***

Tôi ra về sau buổi tiệc chia tay với khuôn mặt buồn bã, Tuân và An đã trở thành một cặp, mặc dù hôm nay tôi đã mặc chiếc váy lộng lẫy nhất và nghĩ rằng mình xinh đẹp nhất buổi tiệc. Nhưng Tuân vẫn không chọn tôi, cậu ấy thích An, và An cũng thích cậu ấy. Tôi đang ngồi ở ghế đá đợi cha đến đón thì thấy bóng dì Như từ xa bước lại. Gì thế? Dì đang tới để chọc tức tôi chăng? Hay đến để thấy sự thất bại của tôi? Tôi còn đang suy nghĩ mông lung thì dì đã đến gần, càng ngạc nhiên hơn là dì đang mặc chiếc váy màu xanh pastel hôm trước bị tôi làm bẩn. Nhưng điều đặc biệt là vết mực đã được làm sạch (dù nếu để ý kỹ sẽ nhận ra vẫn còn chút vết mờ) và trên đó đã được che khéo léo bằng chùm hoa li ti màu xanh (một loài hoa mà mẹ tôi từng rất thích khi mẹ còn sống) được thêu đè lên vết mực.

Tôi chưa kịp nói gì thì dì đã ngồi bên cạnh tôi, sau một im lặng, dì hỏi, tôi có ổn không,… Có buồn lắm không. Rồi dì kể, trước đây, thời còn đi học, dì có một cô bạn rất thân, thân như chị em ruột. Cả hai có rất nhiều sở thích giống nhau, cùng thích một loài hoa, và tình cờ cùng thích một chàng trai. Nhưng sau này, chàng trai lại thích người bạn thân chứ không thích dì. Dì đã rất buồn nhưng sau đó vẫn vun vén cho người bạn đó. Rất nhiều năm sau này, hai người đó đã kết hôn và có một gia đình hạnh phúc, những đứa con thật xinh. Nhưng khi gặp lại, người bạn đó đã cho dì biết một bí mật, cô ấy đang bị bệnh nặng và sắp phải đi xa, người bạn đó biết dì vẫn luôn quan tâm, dõi theo cuộc sống của cô ấy dù không bao giờ nói ra. Chính vì thế người bạn đó đã nhờ dì hãy thay cô ấy chăm sóc cho các con và cho chúng có được một gia đình thật sự.

Đúng vậy, người bạn đó chính là mẹ tôi và câu chuyện đó còn liên quan đến cả cha tôi nữa. Hoá ra… Chẳng có gì là hoá ra… Cuộc sống vẫn luôn có những điều tưởng chừng như trùng hợp như vậy. Tôi không biết tôi có thể chấp nhận sự thật mà dì Như nói hay không, tôi không rõ là câu chuyện của cha mẹ tôi và dì Như có đúng như lời dì kể hay không. Tôi chỉ biết Tuân chọn An chứ không phải tôi, thôi thì, tôi cũng sẽ chúc cho hai bạn ấy có được cái kết trọn vẹn và hạnh phúc.

  Buôn Ma Thuột, đêm 28.4.2021.

   Họa   Họa sĩ Y Nhi Ksor

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét