Một thứ mùi đặc biệt như chẹn lấy ngực Duy, thứ mùi nồng nặc, oi ả toát ra từ da thịt, từ lớp lông mịn màng của hàng chục thú rừng nằm gọn trong hàng cũi xếp dọc thân phi cơ.
Đây không phải lần đầu Duy chở súc vật, nhưng lần này, loại hành khách rừng rú hơi nhiều. Cũng chẳng có gì lạ: đi đường biển phải cả tháng trời, trong khi dùng phi cơ chỉ mất chừng 2 ngày; các tay săn thú cho vườn bách thú ngoại quốc luôn luôn nhờ cậy Duy trong việc chuyên chở thứ hàng hóa phải chăm sóc này.
Gã phi công phụ vừa lẩm nhẩm đếm vừa gật gù thán phục:
– 3 con hổ … 4 con beo, không kể đười ươi với rắn … Kể ra bắt sống được của quái này mà không hề hấn gì cũng phải là tay cừ lắm!
Duy mỉm cười:
– Chứ sao!… Can đảm không đủ đâu, còn phải kiên nhẫn ghê gớm nữa kìa!… Chú coi con đười ươi kia: khôn kinh khủng, mà vẫn sa bẫy như thường … Họ đặt cũi tre khuất trong bụi cây, chiếc cửa sập được nối với đống xoài chín thơm phức … Chú khỉ tham ăn chui đầu vào cạm như con chuột!…
Duy quay đầu ra phía sau, nháy mắt cười với 2 đứa bé đang lúi húi bên mấy lồng chim sặc sỡ:
– Sẵn sàng chưa … mấy cháu? Ta lên đường, nghe!
Tom và Mi vẫy tay chào người chú vui tính, mắt ánh lên chút tinh nghịch … Cả hai là con tay thợ săn nổi tiếng trong vùng; lần này anh em Tom mới đi phi cơ là một, nên có chút bỡ ngỡ.
–oOo–
Tiếng động cơ nổ ròn … Phi đạo rút ngắn lại … Con chim sắt lướt lên cao, thân hình óng ả nổi bật trên nền trời xanh màu lơ … Giờ phút đầu tiên thực thú vị: Tom nhìn xuống thành phố nhỏ dần, hàng cây như những vết chìm đậm nhạt, dòng sông bạc lấp lánh quanh co …lòng nhẹ lâng.
Nhưng Duy và người phi công phụ không có được niềm vui thơ ngây của 2 đứa nhỏ. Duy liếc nhìn bàn lái chi chít những mặt kiếng tròn, những máy đo, những nút bấm, băn khoăn:
– Chắc gặp bão mất!… Nhìn phong vũ biểu coi!
Gió bắt đầu mạnh hơn … Từng đợt mây đen kịt mọng hơi nước xuống thấp dần, và vừa lúc chạng vạng tối thì giông bão thực sự bắt đầu.
Anh em Tom đã biết thế nào là bão rừng, nhưng chưa lần nào 2 đứa thấy mưa gió dữ dội tới mức đó.
Trời không tối đen như chúng ta tưởng mà luôn đỏ rực màu lửa lóe ra từ bức thành mây dày đặc… Mưa như trút nước xuống lớp tôn cứng đang rung lên như sợi dây đàn căng thẳng … Tom nghĩ chừng không phải hạt nước mà là hàng ngàn viên đạn rào rào tỉa vào thân phi cơ.
Rồi còn chớp nữa chớ!… Những làn chớp xanh lè, dài vô tận, vạch ngang dọc vòm trời, dữ dằn như thứ dây điện cao thế phát ra từ chiếc máy bao trùm vũ trụ … Mi run lên, ngồi sát vào anh: nó tưởng tượng chỉ một tia lửa xẹt trúng, cũng đủ làm phi cơ bùng cháy như ngọn đuốc!
Thảm thương nhất là đàn thú rừng: hàng cũi sắt lắc lư như sóng nhồi, va chạm vào nhau, xô giạt đàn hổ báo vào một phía; những sợi xích sắt loảng xoảng, quăng lên quật xuống, nhịp với tiếng nổ sấm sét ngoài trời làm chúng gần như điên loạn.
Tom lo xoắn ruột gan: nó chỉ lo một chiếc cũi nào đó sút vài thanh sắt, vài con ác thú xổng ra… Lúc đó chẳng biết xoay xở làm sao!… Nhưng ngoài mặt, thằng bé vẫn thì thào với đứa em mặt xám ngoét, cắt không còn hạt máu:
– Không hề gì đâu, cưng!… Bão sắp tan mà!… Sấm sét thưa rồi đấy nhé! Thấy không!
Thằng Mi thấy gì đâu… Tai nó còn ù lên vì tiếng ì ầm như trọng pháo nổ ngoài trời kia!
–oOo–
Duy nới lỏng cần lái, thở phào nhẹ nhõm … Chiếc phi cơ được điều khiển khéo léo, đã vượt khỏi vùng nguy hiểm… Gió nhẹ dần, mưa cũng tạnh hạt, vòm trời sáng lên đôi chút dưới ánh sao lấp lánh trên từng cao.
Anh nghĩ chừng 2 đứa bé vừa trải cơn giông gió khủng khiếp chắc sợ hãi lắm.
– Bây giờ còn gì đâu mà lo … Nhưng cũng phải cho chúng biết chứ.
Duy với tay cầm chiếc máy nói, giọng vui vẻ:
– Thế nào các cháu?… Phi cơ vừa khiêu vũ một hồi, có cậu nào sợ không?
Anh hơi ngạc nhiên về câu trả lời của Tom: tiếng thằng bé thều thào như hết hơi … Chắc nó còn hốt hoảng về cơn bão vừa qua!… Rõ ràng nó lắp lắp:
– Chú Duy … Chú cho nghe nhạc đi!
Duy phì cười. Anh quay lại phía người phi công phụ:
– Cậu bắt đài phát thanh nào cho nổi nhạc chơi… 2 thằng nhỏ yêu cầu!
Vào giờ đó chỉ còn đài Ấn Độ … Điệu sáo lanh lảnh cất lên, dìu dặt, đều đều … Thứ âm thanh xa lạ gợi cho người nghe cảnh rừng rú man rợ với những phong tục kỳ quái … Nhưng không hiểu sao, Duy vẫn thấy băn khoăn về giọng nói thất thanh của đứa cháu. Anh lẩm bẩm:
– Xưa nay có thấy thằng nhỏ đòi nghe nhạc bao giờ! Phải có chuyện gì đây!
Anh trao cần lái cho bạn, mở cửa bước sang phòng hành khách. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Duy sững sờ, người lạnh ngắt, muốn đứng tim: 2 đứa bé co ro trên băng, thằng Tom ngồi phía trước đưa mình che cho em… Nó lặng lẽ nhìn thẳng vào chiếc đầu hình tam giác có cặp mắt vàng khè, long lanh như thứ đồng nguyên chất mới đun chảy… của một con hổ mang đen, loại đặc biệt. Con độc xà quái đản này lắc lư theo nhịp sáo thoát ra từ máy vi âm trên trần … Chiếc cổ có làn da mỏng với vành kính trắng bạnh ra, đu đưa một cách thích thú… Tiếng sáo vẫn lảnh lót đôi lúc vút lên cao …
Duy thoáng nghĩ tới cảnh đàn rắn múa nhảy theo điệu kèn man rợ của gã phù thủy có vành khăn trắng quấn nhiều vòng trên đầu, vẫn thường gặp trên lề đường ở Ấn Độ … Dứt tiếng kèn, lũ rắn ngoan ngoãn chui vào chiếc giỏ tre đặt cạnh đó, hiền lành như rắn nước.
Nhưng anh thừa rõ hành động của con rắn hổ mang đen đang múa men trước mặt: tới lúc không còn nhịp sáo quyến rũ, bản tính hung hãn cố hữu thức tỉnh, và khi đó… Duy rút nhanh khẩu súng lục bên sườn, anh phải hạ ngay con vật, giữa lúc nó chưa kịp tác quái mới được!… Giọng nói bình tĩnh của Tom giữ tay anh lại:
– Đừng bắn, chú!… Nghe cháu!
2 đứa bé nhích từng chút ra khỏi ghế, lùi dần về phía Duy. Con rắn vẫn mê man với nhịp sáo trên cao… Nó vươn mình say sưa uống từng âm thanh tỏa xuống. Duy có cảm tưởng con vật giống sợi thừng ma quái dựng đứng theo tiếng kèn điều khiển của một pháp sư vô hình.
Bàn tay nhỏ nhắn của Tom níu chặt cánh tay cầm súng. Thằng bé vừa nuốt nước bọt một cách khó khăn, vừa nói thực nhanh:
– Con hổ mang này hiếm có lắm… Phải cả tháng trời vất vả Ba cháu mới bắt được nó … Đừng bắn, chú!
Không sao … Duy đã nghĩ được cách hạ nó không cần súng. Anh vuốt lưng đứa bé:
– Yên tâm … Chú cho nó ngủ vậy!… 2 cháu đeo mặt nạ dưỡng khí vào đi… Chú Bích, Bích là tên người phi công phụ, chú kéo cần lái cho lên 10000 bộ coi!
Bích hiểu ngay anh định làm gì. Chú ta cũng chẳng cần hỏi lý do, lẳng lặng làm theo lời Duy, như cái máy.
Chiếc phi cơ lồng lên như ngựa bất kham … Duy nhìn đồng hồ chỉ độ cao: 3000 … 4000 … 6000 bộ… Anh liếc về phía con rắn: nhịp lắc lư của chiếc đầu tam giác dịu dần… Trong phi cơ giá buốt, phần lượng dưỡng khí giảm đi khiến đàn thú rừng hết gầm gừ … Con hổ mang uốn mình xuống thấp, mỏi mệt nằm cuộn tròn, èo uột như nắm giẻ rách trên sàn nhôm bóng loáng.
Duy chưa biết nên làm gì, tất nhiên anh nghĩ tới chuyện nhốt con rắn rồi nhưng biết nó có ngủ say không?… Hay chờ tới khi anh đụng tay vào người còn cố tỉnh để ghim 2 nanh nhọn như mũi kim, bơm vào cơ thể anh cả túi nọc có sức mạnh vật chết con bò mộng trong 2 phút, rồi mới chịu nằm im đây?
Tom tránh cho chú công việc khó khăn ấy: thằng bé nhanh như cắt đã chồm vào con vật, chịt lấy gáy, quăng vào chiếc hộp sắt, đậy lại. Hành động của nó vừa nhanh vừa gọn, thành thạo như tay nhà nghề.
Bây giờ nó mới cười ra tiếng được… Nó kéo tay Duy:
– Chú khoan xuống thấp vội … Để cháu coi lại xem có chiếc cũi nào sút thang không?… Vài ba con hổ mà xổng chuồng thì chú cháu mình mệt!
May quá!… Chỉ có chiếc hộp đựng rắn bị đụng rớt lúc nãy thôi. 2 chú cháu xoa tay hể hả:
– Bình an vô sự, phải không chú?…
Duy nhìn đứa cháu trai mới 12 tuổi, lòng tràn ngập mến phục. Anh quay ra với người phi công phụ:
– Không ngờ thằng bé thế mà gan dạ … Y như ba nó vậy. Của này sau lại nổi tiếng cho coi!
–oOo–
Anh đoán có phần đúng: bình tĩnh và sáng suốt là đức tính hiếm hoi, mà 2 thứ đó Tom đều có, vậy không thành công sao được!
NMT phóng tác
(Theo J.L.Galet)
Trần Vũ đánh máy lại tháng 2-2024 từ tuyển tập 15 Truyện Mạo Hiểm của Nxb Sống Mới in tại Sàigòn trước 75.