31 thg 8, 2025

Thơ Nguyễn Cang và bài họa của Diêp Văn.



Thơ Nguyễn Cang và bài họa của Diêp Văn.




ĐƯỜNG TRẦN AI

( nđt)

Chốn cũ tiêu điều ngập cỏ cây

Chiều mưa ướt đẫm mảnh vai gầy

Lần đi chỉ nghĩ tình ngăn cách

Ngõ vắng quay về, cuộc đổi thay

Thuở ấy đau lòng nên vội vã

Giờ mang nỗi nhớ lại đong đầy

Trần ai cửa khép đời vô định

Bạn hữu duyên tròn cảm xúc đây!!!

Nguyễn Cang ( Aug. 23, 2025)

Bài họa:

VỀ VỚI NHAU

( nđt)

Băng ngàn vượt suối giữa rừng cây

Nhạn nhẩn nha luồn vỗ cánh gầy

Vẫn lối đường quen từng dặm đổi

Muôn nhà ngõ lạ khép dần thay

Nhìn theo khói mỏng chiều lam nhạt

Lắng dõi làn mây tán tụ đầy

Đến ở bên nàng qua vạn ngã

Vui buồn-Lặng lẽ-Nói gì đây!?!

Aug 26,2025

Diêp Văn.


30 thg 8, 2025

Xướng Họa - VƯỜN THƠ MỚI Kỳ 177,Bài Xướng : DU SƠN YÊN TỬ- Minh Tâm

 

Xướng:

Du sơn Yên Tử
Non thiêng nức tiếng tự ngàn xưa.
Yên Tử mờ sương khắp bốn mùa.
Rừng trúc lung linh tơ nắng nhuộm,
Chùa đồng huyền ảo tiếng chuông đưa.
Mơ màng, cây cỏ dường say ngủ,
Lãng đãng, khói mây khéo cợt đùa.
Ngắm suối nguồn reo tâm tĩnh lặng,
Mặc bao suy thịnh nắng rồi mưa.
Minh Tâm


Họa 1:

Thăm Huế
Trở lại quê nhà phố cổ xưa
Hoàng cung tráng lệ biết bao mùa
Hương Giang tấp nập khách tình đến
Vỹ Dạ mơ màng điệu hát đưa
Vọng Cảnh Xuân về muôn lối gọi
Thuận An tiết lạnh sóng mây đùa
Thọ Xương Thiên Mụ bao đời đó *
An Cựu Ngự bình vẫn nắng mưa *
TQ
Aug. 16, 2925
 *Ghi chú: mượn ý từ câu ca địa phương: 

Núi Ngự Bình trước tròn sau méo
Sông An Cựu nắng đục mưa trong” **

Họa 2:

Thiền Phái Trúc Lâm
Thiền phái trúc lâm tự thuở xưa
Non thiêng Yên Tử đã bao mùa
Lâu đời cổ tự còn in bóng
Thánh thót chuông đồng vọng mãi đưa
Lịch sử vua Trần tu đắc đạo
Không gian khoảnh khắc gió mây đùa
Bao đời hậu thế còn ghi mãi
Cảnh đẹp thiên nhiên trãi gió mưa
Hương Lệ Oanh VA
Aug, 16.2025

Họa 3:

Trúc Lâm YênTử

竹 林 安 子

Yên Tử lừng danh tự thuở xưa
Vãng lai du khách viếng quanh mùa
Suốt thời Lê Nguyễn không phai nhạt
Trường phái Trúc lâm chẳng đẩy đưa
Nhường lại Anh Tông theo Phật pháp
Hương Vân tu luyện bất bông đùa
Trang nghiêm đất Bắc nơi Thiền giáo
Tấp nập người thăm lúc nắng mưa
PTL

Lê Nguyễn: Từ đời Lê cho đến đời Nguyễn
Hương Vân: pháp hiệu của Trần Nhân Tông năm 1299 khi đến Yên Tử.
Vua Trần Nhân Tông nhường ngôi cho con trai là Trần Thuyên (vua Trần Anh Tông) và xuất gia tu Phật

Họa 4:

Về thăm chốn cũ

Ta về chốn cũ viếng nhà xưa
Ruộng lúa vừa xong vụ cuối mùa
Khói tỏa un đồng con trẻ giỡn
Chiều rơi đợi gió sáo diều đưa
Cụ già tựa cửa chờ ai đến
Đứa bé đòi cơm lặng tiếng đùa
Lối nhỏ chiều nay sao vắng quá
Nghe lòng nặng trĩu những cơn mưa
Nguyễn Cang
Aug. 15, 2025

Mời Xem :

CHUYỆN VUI CƯỜI CUỐI THÁNG

 


1- Bạn  cũ ở Việt nam:

     Một Việt Kiều về thăm Việt nam, tình cờ gặp người bạn học cũ.

Bạn cũ hỏi:- Mầy sống ở Mỹ có khá không?

- Thất nghiệp nên về đây chơi cho đỡ buồn. Còn mầy thì sao?

- Cũng bình thường. Mỗi ngày cầm vài chục tỷ, có khi vài trăm tỷ dạo quanh phố phường, tìm đối tác trao đổi kiếm sống. Chỉ vậy thôi!

- Mày như thế là tiên rồi. Mày buôn bán bất động sản hả?

- Không. Bán vé số!

- Hì! Hì!

2- Nổi khổ của các ông chồng:

       Một buổi tối, bà vợ đứng trước gương ngắm nghía một lúc rồi bật tiếng thở dài:

- Trời ơi! Tôi đã già héo rồi! Mà còn xấu đến mức nầy na sao ông?

        Nhìn qua không thấy ông chồng một mảy may chú ý, bà vợ tiếp tục than:

- Phụ nữ đúng là số khổ mà! Có chồng con xong nhan sắc tàn tạ, giờ thảm đến mức không dám soi gương nhìn nữa.

        Chồng ngồi đọc báo gần đó lên tiếng:

- Bà còn may mắn hơn tôi quá mà còn than thở chi chứ!

        Bà vợ bực mình lên:

- Đàn ông các ông thì có phải lo lắng gì đâu mà xuống sắc, lại còn nói tôi may mắn hơn là sao?

        Ông chồng buông tờ báo xuống thở dài:

- Bà tự ngắm mình trước gương có mấy phút mà than khổ như vậy. Còn tôi..phải ngắm bà từ ngày này sang ngày khác mà có được than vãn tiếng nào đâu! Ai khổ hơn ai?Đàn bà quý bà vậy không hà!

- !?!!

3- Đổ thừa cho tuổi già:

        Có ông già bị đau chân trái đến bác sĩ nhờ khám bịnh. Sau khi khám sơ qua, bác sĩ nói:

- Do tuổi già thôi, bác ơi!

        Ông cụ tức giận đứng thẳng người lên, to tiếng:

- Mấy ông lúc nào cũng đổ thừa cho tuổi già. Tôi xin lỗi hỏi bác sĩ: Tại sao hai cái chân nầy ra đời cùng một lúc, mà sao nó không bịnh giống nhau mà chỉ có cái chân trái nầy mà ông lại đổ thừa cho tuổi già?

         Bác sĩ”?????(Bó tay!)

4- Học trò trách cô giáo:

        Hai đứa học sinh nói chuyện cùng nhau. Một đứa than thở:

- Cô giáo ghét tao rồi Thành ơi. Cả bài văn tao làm hay như vầy mà chỉ sai có một lỗi chính tả mà cô cho điểm “zero”. Mày thấy có oan cho tao không?

- Mầy viết sai chỗ nào mà cô giận cho điểm “không” vậy?

- Thay vì viết: Cô giáo em say mê trồng người tao viết thành “CÔ GIÁO EM SAY MÊ CHỒNG NGƯỜI!

        Chỉ có vậy mà cô cho là quá sai!

Bạn:???!!

4- Sống chết tùy theo cái gì:

        Một tên bạn chạy xe ẩu, bị Công An phạt, kể lại cho bạn nghe:

- Mày biết không, hôm trước tao đi nhậu về bị tụi CA thổi ngừng xe, để đo nồng độ. Tao xuống xe la lớn: “Mày biết tao là ai mà dám thổi còi? Mày thổi tao thì mày còn sống chớ tao thổi mày thì mày chết mẹ mày đó nghe!”

       Vì tao la lớn qua nên thằng CA tưởng tao là con ông cháu cha nên sợ, phủi tay cho tao “đi đi!”. Tao vừa rồ ga thì tao nói nó: “Tao thổi kèn đám ma đó!”. Nói xong tao vọt xe chạy thí mạng nó vượt theo không kịp. Hú hồn chưa!

5- Những điều không nên nói:

        Đêm tân hôn, chú rể thì thầm bên tai cô dâu mới:

- Em ạ,. Anh nghĩ giờ nầy mình đã là vợ chồng nhau thì cả hai nên chia sẻ một cách chân thành, thẳng thắng để hiểu nhau hơn nghe em!.

- Em đồng ý. Anh muốn nói gì hơn?

- Vậy em…

- Anh cứ nói đi, đừng ngại gì hết…

- Em nên hiểu cho anh. Anh không quan tâm quá khứ gì đâu nhưng anh muốn biết trước khi gặp anh, em có quen và yêu ai chưa?

        Cô vợ nghe hỏi ụ mặt quay lưng, đôi mắt xụ xuống như đang suy nghĩ gì đó.

        Ông chồng ái ngại, chờ một hồi lâu mà không nghe cô vợ nói gì. Anh ta nói:

- Anh xin lỗi nếu đã làm em giận.

Cô vợ: - Anh đừng nói thêm nữa! Em đang nhớ lại tính coi có bao nhiêu người để nói hết cho anh rõ… S thiếai sau nanh biết được anh sẽ bun em.

-????

6- Ngôn ngữ Việt:

        Thầy giáo hỏi học sinh lớp Việt ngữ:

- Các em tìm kiếm và cho thầy biết các từ khi ghép với một chữ khác tạo nên một từ kép ý nghĩa.

        Đám học sinh ồn ào góp ý nhau trong lớp. Cuối lớp, một em đưa ra:

- Thưa thầy, em có ý kiến về chữ quan rồi.

- Là sao em nói thầy nghe coi!

- Thư thầy em có rất nhiều từ khi ghép vào vi ch quan:

       . Quan thích tham tiền gọi là quan tài.

       . Chiếc áo quan mặc là áo quan.

       . Thơ gởi trình bày việc cho quan gọi là điếu quan.

       . Làm lễ tiễn quan đi nơi khác làm là Di quan.

       . Đắp khăn cho quan ấm áp ngủ ngon là phủ quan.

       . Làm ồn ào chỗ quan làm việc là động quan.

7- Nghe lời vợ:

        Một gả thanh niên vào quán rượu theo cách đi bằng hai tay. Bạn bè và khách ngạc nhiên xúm nhau hỏi;

- Hùng Dũng sao nay làm gì kỳ vậy?

Hùng Dũng buồn chán trả lời:

- Khổ lắm chớ ai muốn vậy đâu. Tại hôm qua vợ tôi nổi máu ghen, cấm tôi không được bước chân vào quán rượu Karaoke nhảy nhót. Tôi có hứa rồi nên phải giữ lời đi bằng hai tay thôi!

8- Nghìn cân treo sợi tóc:

       Ở lớp học, thầy giáo hỏi học trò:

- Nghe thầy hỏi: Sắt, thép, đồng..vật liệu nào dẻo dai và bền nhất?

Một học trò: Thưa thầy…thầy cho em  phút suy nghõ được không?...À! Á! Em biết rồi. Thưa thầy, ba thứ đó không thứ nào dẻo dai và bền bằng …sợi tóc.

- Sao em nói gì kỳ lạ vậy?

- Thưa thầy, không phải vậy. Thầy có nghe người ta nói: “Nghìn cân treo sợi tóc sao! Em nói đúng hay say?”

Thầy: ???!!

9- Học trò cần phải học:

         Một ông lão sang trọng có vẻ đại gia đi ngang qua một trường học, trên cổng có treo bảng khẩu hiệu:

Nhất tự vi sư bán tự vi sư,

Tiên học lễ hậu học văn.

        Ông đại gia, ngừng xe ô tô mở cửa gọi một học sinh hỏi:

- Này cháu. Cháu có hiểu câu: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” là nghĩa gì không?

        Cậu học trò suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Thưa ông “một chùa có một ông sư.

- Còn “bán tự vi sư”là gì?

- Dạ. Nghĩa là bán chùa đi rồi vẫn còn ông sư.

        Ông đại gia la to lên:

- Trời ơi! Uổng công thầy cô cháu dạy… mà cháu không hiểu. Bởi vậy mới ghi thêm câu để nhắc cháu kế bên. Cháu phải học thêm vì “Bà tiên cũng phải đi học lễ”; “Hoàng hậu còn phải đi học văn” nữa kìa cháu.

- ????

10- Vợ chồng không cải nhau:

       Có hai vợ chồng mới cưới đang nói chuyện vui vẻ thấy có bà cụ đi đến gần.

Chàng trai hỏi bà cụ:

- Thưa bà.. xin cho cháu hỏi bà một câu được không?

       Có gì không cháu? Cứ hỏi bà trả lời cho, không sao đâu.

- Thưa bà. Có ai hai vợ chồng nào mà không cải nhau?

        Bà cụ cười ..nói từ từ:

- Có chứ cháu. Một là chồng câm không nói được. Hai là vợ điếc không nghe được.

- ???

11- Giải quyết sự cố đột xuất:

        Phiên họp đang tranh cải quyết liệt, đột nhiên bà Chủ tịch vội bước ra khỏi bàn. Bao nhiêu lời xì xào vang lên. Sợ gây mất trật tự phiên họp, vị MC tuyên bố:

- Kính xin quý vị giữ yên lặng trật tự cho. Có một sự cố đột xuất bất thần diễn ra, làm bất ổn khả năng điều phối, mức giảm áp lực chưa có cơ bổn tiếp thu. Đây là một biến thể ngoài dự kiến, nên xin lỗi quý vị thông cảm kềm chế cho!!

- Cái gì mà quan trọng vậy?

      Người ngồi bên bà Chủ tịch, quay sang nói nhỏ: “Không có gì đâu. Bà Chủ tịch phải đi tiểu đột xuất”.

- Chỉ có vậy mà MC nói chi om xòm, dài dòng khó hiểu quá!

      MC văn chương cao thời đại hoành tháng mà!!??

                                                                      *

Tài liệu do Hồ Xưa sưu tầm trình bày lại và chuyển. Vui lên  đi__________________

Ảnh Xe Kéo Tay của Leon Busy chụp ở hà nội 1915

29 thg 8, 2025

Sông Hương Có Nói Chi Mô - Đoàn Thạch Biền

Sông Hương Có Nói Chi Mô




Tôi đã đến Huế hai lần, lần nào cũng vội vã vì bận công việc nên chỉ ở lại một hai ngày. Huế vốn thâm trầm, thầm lặng, nên chẳng thể hiểu vội vã được. Tôi đã liều viết cái phần mình chưa hiểu về Huế nên không tránh khỏi sự hiểu lầm. Rất mong bạn đọc gốc Huế lượng thứ.

Tường dắt tôi đi thăm lăng Tự Đức. Vốn là dân Huế nên Tường rành rọt, chỉ cho tôi biết nơi nhà vua xem hát bộ, nơi cung nữ ở… Khiêm Lăng to lớn này được xây dựng trong ba năm và vua thường đến đây vừa nghĩ ngơi vừa chiêm ngưỡng nơi sẽ chôn cất mình.

Ngồi nghỉ chân dưới bóng mát một cây sứ cổ thụ, bên ngôi mộ xây bằng đá cẩm thạch của vua, tôi tò mò đọc bài thơ chữ nôm của vua Tự Đức in trên tấm vé bán vào thăm lăng. “Khôn dại cùng chung ba tất đất, Giàu sang chưa chín một nồi kê”. Tôi thầm hỏi: “Vua đã viết được như vậy, sao còn làm khổ người dân xây chung quanh “ba tấc đất” của vua nhiều ngôi nhà to lớn như một cung điện? Phải chăng từ xưa đến nay, giữa viết và làm thường khác xa nhau?”

Trưa hè ở Huế trời nắng gắt. Khi rời khỏi lăng vua Tự Đức, tôi cảm thấy đói bụng. Tôi nói Tường chở tôi đi ăn một món ăn Huế. Tường nói sẽ chở đến quán bánh khoái. Nơi đó cô gái bán hàng biết mười ngoại ngữ.

Tôi tin là Tường nói thật. Người Huế vốn ham học. Cô gái hàng ngày phải giao dịch với nhiều khách du lịch nước ngoài nên có thể em đã học được một số ngoại ngữ. Nhưng biết được mười ngoại ngữ thì cũng đáng nể, tôi hối thúc Tường chạy xe Honda thật nhanh để được gặp mặt cô gái. Vừa “no mắt” vừa no bụng.

Tường dừng xe trước một quán bán bánh khoái gần chợ Đông Ba. Khách ra vào tấp nập. Nhiều nhất vẫn là khách du lịch nước ngoài mặc quần soọc vai mang balô. Phải đợi một lúc, chúng tôi mới có ghế ngồi. Những chiếc bánh khoái nóng hổi được đem đến. Chúng giống như bánh xèo ở Sài Gòn nhưng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay và được chiên vàng rụm. Đặc biệt bánh khoái ăn với tương chứ không phải nước mắm chua ngọt. Ăn xong một chiếc bánh khoái mùi rau húng quế còn thơm ngát trong miệng, tôi hỏi Tường:

– Cô gái biết mười ngoại ngữ đâu?

Tường cười chỉ cô gái mặc áo thun đỏ, váy trắng (điều hiếm thấy ở các cô gái Huế) đang đứng nói chuyện với một ngoại kiều cách chỗ tôi ngồi hai cái bàn. Em đứng quay lưng lại nên tôi không nhìn thấy khuôn mặt em. Hai người đang trò chuyện vui vẻ, rất tiếc họ đứng hơi xa nên tôi không nghe rõ họ nói tiếng nước nào.

Một khách nước ngoài ngồi gần bàn tôi, gõ đũa vào miệng chén. Cô gái quay lại nhìn rồi bước đến tính tiền. Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt em. Một khuôn mặt thanh tú với đôi mắt to đen láy và cái miệng luôn cười. Người khách chỉ những đĩa thức ăn trên bàn. Cô gái gật đầu nhẩm tính rồi ghi vào phiếu tính tiền đưa cho ông ta xem. Người khách chỉ vào một cái đĩa và giơ hai ngón tay. Cô gái cười ghi thêm vào phiếu tính tiền. Người khách móc tiền ra trả và cười nói: “How old are you?”. Đáp lại, cô gái xòe hai bàn tay ra hai lần, lần sau em cụp lại một ngón cái.

Bây giờ tôi mới hiểu Tường đã “chơi chữ”. Cô gái bị câm và phải nói chuyện bằng 10 ngón tay. Uống một ngụm bia Huda, tôi hỏi Tường:

– Cô gái bị tật hồi nhỏ à?

Tường gật đầu rồi nói:

– Cả ba chị em đều bị câm.

– Bệnh di truyền?

– Không, ba mẹ mấy cô đều nói năng bình thường. Người ta đồn rằng mộ ông nội của mấy cô táng trúng lưỡi rồng nên gia đình làm ăn phát đạt, bù lại con cháu đều bị câm. Nếu dời mộ đi chỗ khác, các cô sẽ nói được nhưng bù lại gia đình sẽ nghèo mạt ba đời. Cô chị đang đứng đổ bánh khoái đó. Cô thứ hai đi tính tiền, còn cô út ở trên lầu lâu lâu xuống phụ việc. Cũng may ba chị em tuy không nói được nhưng vẫn nghe được và họ viết chữ rất đẹp.

Tôi không biết đấy có phải là điều “may” hay càng khốn khổ hơn khi người ta nghe được mà không nói được?

Đợi quán thưa khách, tôi gọi cô gái đến tính tiền để có dịp trò chuyện. Cô gái đếm những đĩa bánh khoái và hai chai bia trên bàn rồi em viết phiếu tính tiền. Tôi hỏi:

– Em tên gì?

Cô gái cười nhìn quanh rồi chỉ bức tranh vẽ hồ sen Tịnh Tâm treo trên tường.

Tôi nói:

– Em tên Liên?

Cô gái gật đầu. Tôi hỏi tiếp:

– Nhưng gì… Liên?

Em viết trên phiếu tính tiền chữ Diệu.

– Diệu Liên! Tên hay quá. Đóa sen huyền diệu.

Cô gái e thẹn cúi đầu. Tôi bắt đầu kể lể: Tôi ở Sài Gòn mới ra thăm Huế lần đầu. Đến một nơi nào xa lạ, tôi nghĩ không phải chỉ đi xem thắng cảnh hay đi dạo phố xá mà hiểu được nơi đó. Cần phải thưởng thức những món ăn đặc sản và nhất là phải làm quen với một cô gái, nhờ vậy mình sẽ hiểu nơi đó hơn. Tôi đã ăn bánh khoái Huế rất ngon. Tôi muốn em giúp tôi hiểu Huế thêm một chút nữa được không?

Cô gái nhìn thẳng vào đôi mắt tôi. Cũng may vì vội vã khi ra Huế, tôi đã bỏ quên đôi kính cận một độ của mình ở Sài Gòn nên nhìn đôi mắt tôi lờ đờ như đôi mắt cá ươn rất “vô tư”, cô gái đã thương hại gật đầu.

Buổi tối mùa hè, Huế đã mát nhờ những hàng cây hai bên đường rì rào tiếng lá. Tôi chở Diệu Liên trên chiếc xe Honda mượn của Tường. Em ngồi sau chỉ đường bằng cách vỗ vai phải, vai trái của tôi và tôi sẽ quẹo phải hay quẹp trái.

Nhờ em tôi mới biết hồ Tịnh Tâm với ngôi nhà ngồi hóng mát bị sụp đổ một bên, không còn nguyên vẹn như trong bức tranh vẽ treo ở quán em. “Đường phượng bay” xanh rì bóng lá vì mùa hoa phượng đã tàn. Bánh cuốn ở Kim Long khác hẳn bánh cuốn ở Sài Gòn. Và chè thịt heo quay ngon hơn chè sâm bổ lượng ở Chợ Lớn.

Tôi hỏi: Em hãy chỉ tiếp cho tôi biết nơi nào bán cơm hến, bánh ướt, chè bắp?

Em che miệng cười khúc khích. Tôi đưa cuốn sổ tay cho em và em viết: Ông tham ăn quá. Những món ăn ngon, ông ăn cùng một lúc, chúng cũng sẽ hết ngon.

Tôi nói: Nhưng ngày mai tôi phải về Sài Gòn rồi. Làm sao tôi có thể thưởng thức những món ăn kia?

Em viết: Chúng sẽ mãi còn ngon khi ông còn háo hức muốn ăn?

Tôi nói: Thôi bây giờ chúng ta đi uống càphê. Tôi muốn biết cà phê ở Huế ngon cỡ nào.

Em gật đầu và tôi tiếp tục chở em đi. Cầu Tràng Tiền đang sửa chữa lại, em chỉ tôi chạy xe qua cây cầu mới. Chúng tôi vào một quán cà phê lộ thiên ở sát bờ sông Hương, ngay phía trước trường Quốc Học.

Tôi chọn một cái bàn đặt ngay dưới bóng đèn điện sáng choang. Chẳng phải tâm hồn tôi ưa thích sự trong sáng mà vì ngồi ở nơi sáng sủa, tôi mới có thể đọc được những câu em viết trả lời.

Tôi gọi cho em một ly đá chanh và cho tôi ly cà phê đen. Rất bất ngờ tôi được nghe lại giọng ca Tuấn Ngọc với bài “Chiều một mình qua phố” của Trịnh Công Sơn ở quán cà phê này. Diệu Liên mấy máy đôi môi hát theo. Tôi hỏi:

– Em cũng biết bài hát này à?

Diệu Liên gật đầu và môi em tiếp tục mấy máy. Tôi buồn muốn khóc khi thấy em say sưa hát một bài ca không thành lời. Im lặng là vàng, đúng vậy. Nhưng im lặng mãi sẽ là đất đá. Tôi không muốn em là đất đá. Tôi thầm cầu mong cho em một lần được nghe giọng hát của chính mình. Bài hát dứt, môi em vẫn còn run run vì xúc động hay vì lời ca “ngoài kia không còn nắng mềm, ngoài kia ai còn biết tên?”

Không ngăn được tò mò, tôi hỏi em câu chuyện người ta đồn về gia đình em mà Tường đã kể cho tôi nghe lúc trưa.

– Chuyện đó có thật không?

Em gật đầu. Ôi “ba tấc đất” của người chết đã làm khổ người sống quá nhiều! “Giàu sang chưa chín một nồi kê”. Tại sao người ta bắt im lặng mãi? Tự nhiên tôi nổi sùng nói:

– Em hãy cho tôi biết mộ ông nội em nằm ở đâu? Tôi sẽ thuê người ta dời mộ để em nói được. Em cần phải nói, phải hát.

Em khẽ nắm tay tôi lắc lắc. Rồi em cúi xuống viết vào cuốn sổ tay tôi để trên bàn: Ông cần em phải nói, ông mới hiểu? Sông Hương có nói chi mô mà người ta cũng hiểu nó.

Viết xong, em ngẩng lên nhìn dòng sông Hương lấp lánh ánh trăng. Mặt nước phẳng lặng không gợn sóng. Gió từ mặt sông thổi lên mát rượi. Tôi nhìn vào đôi mắt em đang mở lớn. Đôi mắt cũng lấp lánh ánh trăng nhưng có nói chi mô. Đôi mắt đó câm hay tâm hồn tôi điếc?

Đoàn Thạch Biền
Từ trang OVV

Posted by 304Denat 3:59 PM

28 thg 8, 2025

TÂY NGUYÊN MÙA NẮNG - Trần Phong Vũ

 

                                                      Rừng Thông Măng Đen

TÂY NGUYÊN MÙA NẮNG

Đường lên Măng Đen, con dốc này quá đã dưới góc nhìn của một người mê ảnh đẹp. Sau khi đi qua 1 cung đường gọi là "Đường bướm". Có lẽ nhờ những rẫy cafe bạt ngàn ở 2 bên đường. Bướm ở đây loại nhỏ, mầu trắng không có mầu sắc rực rở nhưng rất nhiều, bay mù trời... Thậm chí có con lọt cả vào trong xe. Có lẽ chúng bay lạc vào khi mình xuống xe tranh thủ chụp ảnh.
Nghe nói mùa bướm thường rộ vào tháng 4 hàng năm. Đây được xem là “đặc sản Tây Nguyên” với muôn màu sắc bay rợp cả tầm mắt . Cung đường chạy qua Gia Lai thường là các quốc lộ như QL14, QL26 (nơi trồng nhiều cây muồng làm hàng chắn gió cho cà phê), QL27, QL28… Ngoài ra, ngay trong các buôn làng và khu vực gần thác nước ở Gia Lai cũng thường thấy cảnh bướm bay khắp nơi .
Ở đây, điện gió rất nhiều. Những cánh quạt điện gió không xoay tít thò lò mà lừ đừ chậm chạp. Có lúc tưởng chừng như không quay. Không biết hiệu quả của việc thu, tích điện như thế nào ? Có góp phần vào sự phát triển của Tây nguyên không ?
Ở đây, người Việt và người Thượng sống hòa nhập với nhau. Đa phần là trồng, khai thác cà phê và các sản phẩm ở rừng. Nhắc mới nhớ xe chạy ngang qua một nơi từng có bạo loạn. Một đồn CA bị đánh úp, sau đó là một cuộc phản kích, truy đuổi sang tận Lào. Nhiều người Thượng bị bắt... Nhắc chú em lái xe cẩn thận.. Thẳng cười, mình đi ban ngày mà thầy, đi đêm mới sợ ! Không phải tôi sợ bạo loạn đâu ! Nhưng cẩn thận tránh va chạm mà phát sinh tranh chấp với đồng bào địa phương. Tâm lý hận thù dân tộc dễ bị kích động. Thằng đệ cười cười nhưng có vẻ không phục. Chắc nó nghĩ mình lo xa. Đôi khi lịch sử bị thay đổi vì những nguyên cớ rất nhỏ mà. Mình giờ già rồi, chỉ muốn yên bình. Chiến tranh, máu đổ, thuơng vong chẳng đem lại điều gì tốt đẹp...
Tây nguyên một mùa nắng đẹp
TRẦN PHONG VŨ
28.8.25
            Đường Lên Núi Lửa Chư Đăng Ya

Qua Công Viên Nắng Chiều - Nguyễn Đạm Luân


 

Utsukushii – Vẻ đẹp sâu kín trong văn hóa Nhật Bản


"Utsukushii" (美しい) là một từ ngữ tiếng Nhật có nghĩa là đẹp, đáng yêu hoặc xinh xắn (beautiful, lovely, or pretty) trong tiếng Anh. Nó là một tính từ và được dùng để mô tả một cái gì đó đẹp về mặt thẩm mỹ hoặc mang lại cảm giác về cái đẹp.
Sau đây là một phân tích về vài từ ngữ Nhựt cùng chỉ về cái đẹp:
• Nghĩa: "Utsukushii" (美しい) chánh yếu có nghĩa là "xinh đẹp" hoặc "đáng yêu".
• Cách dùng: Đây là một tính từ đuôi i, vì vậy nó có thể được dùng để bổ nghĩa trực tiếp cho danh từ (ví dụ: "utsukushii hana" - bông hoa đẹp).
• Sắc thái: Mặc dù cả "kirei" (きれい) và "utsukushii" (美しい) đều có nghĩa là "xinh đẹp", nhưng "utsukushii" thường được dùng để diễn tả cảm giác sâu sắc, nghệ thuật hoặc cảm xúc hơn về cái đẹp, trong khi "kirei" cũng có thể ám chỉ sự sạch sẽ hoặc sự ngăn nắp. Ví dụ: "Kanojo wa utsukushii" (彼女は美しい) có nghĩa là "Cô ấy xinh đẹp".
Nhưng khi tra cứu trên jisho, Utsukushii cũng có thể có nghĩa là "trong sáng (trái tim, tình bạn, v.v.)". Tôi luôn nghĩ utsukushii chỉ đơn thuần liên quan đến "cái đẹp", và không có gì khác. Nhưng jisho.org ngụ ý rằng từ nhữ nầy gắn liền với sự trong sáng và các giá trị/đức tính "trong sạch" khác.
Thực ra, "Utsukushii"(美しい) trong tiếng Nhật ngoài việc được dịch là "đẹp" hay "mỹ lệ", nhưng ý nghĩa sâu kín của nó trong văn hóa Nhật Bản vượt xa khái niệm thẩm mỹ thông thường. Nó không chỉ đơn thuần là cái đẹp về mặt thị giác, mà là một trải nghiệm mang tính tinh thần, cảm xúc và hài hòa với tự nhiên và lòng người.
Dưới đây là những khía cạnh sâu kín của "utsukushii" trong văn hóa Nhật:
1. Cái đẹp gắn với sự mong manh và thoáng qua (無常 - mujō)
Trong văn hóa Nhật Bản, cái đẹp được trân quý bởi vì nó không vĩnh viễn.
Ví dụ tiêu biểu là hoa sakura (anh đào) – chỉ nở rộ vài ngày trong năm. Vẻ đẹp ấy không nằm ở sự lộng lẫy, mà ở tính tạm thời, sự chia ly, và cảm giác biết ơn vì đã được chứng kiến. Và từ đó, có thể hiểu được là, Utsukushii mang một chiều sâu triết lý về sự vô thường, khiến người Nhật cảm thấy xúc động trước vẻ đẹp giản dị, thoảng qua của hoa anh đào. Utsukushii trong trường hợp này mang một triết lý: “Chính vì ngắn ngủi nên mới quý giá. Chính vì sắp tan biến nên mới gây xúc động.”
2. Cái đẹp trong sự giản dị và không hoàn hảo (侘寂 - wabi-sabi)
"Utsukushii" không cần phải hoàn hảo, đối xứng hay lộng lẫy.Trong tinh thần wabi-sabi, cái đẹp được tìm thấy trong:
Một cái chén sứ có vết nứt đã được hàn lại bằng vàng (kintsugi)
Một khu vườn rêu phủ
Một bóng cây in mờ trên vách giấy shoji.
Ở đây, "utsukushii" là cái đẹp của thời gian, dấu vết, và sự chân thật của cuộc sống.
3. Sự hòa hợp với thiên nhiên (自然 - shizen)
Vẻ đẹp mà người Nhật gọi là "utsukushii" thường gắn liền với tự nhiên, mùa màng, âm thanh của gió, ánh sáng dịu nhẹ, sự tĩnh lặng.
Một tán lá đỏ mùa thu
Một con đường làng phủ tuyết
Âm thanh của suối chảy.
Đây là cái đẹp không được tạo ra, mà được cảm nhận, cho thấy sự đồng điệu giữa con người và thiên nhiên.
4. Sự rung động của tâm hồn (感動 - kandō)
"Utsukushii" thường được thốt ra không chỉ khi nhìn thấy điều gì đẹp, mà khi tâm hồn được lay động bởi một khoảnh khắc thiêng liêng, như chứng kiến lòng nhân ái, sự hy sinh, một hành động cao quý, hay một cảm xúc sâu sắc.
Khi một người nói Utsukushii, họ có thể đang cảm nhận một vẻ đẹp nội tâm, chứ không chỉ là bề ngoài. Trong Phật giáo và đặc biệt trong văn hóa Nhật Bản, mọi sự vật đều là tạm thời. Cái đẹp thật sự chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc trống và tàn.
5. Mỹ học gắn liền với lễ nghi, nghệ thuật và phong cách sống
Thêm nữa chữ "utsukushii" hiện diện trong:
Trà đạo (sadō): sự tinh tế, tiết chế, khiêm nhường
Hoa đạo (kadō/ikebana): sự cân bằng, khoảng trống
Thư pháp (shodō): cái đẹp của dòng chảy tâm thức
Kimono, Kiến trúc, Thi ca haiku: nơi cái đẹp và chức năng hòa làm một.
Trong đời sống Nhật, cái đẹp không phải để ngắm mà để sống cùng, hòa nhập vào nhịp thở hàng ngày.
Kết luận: Khi cái đẹp trở thành một đạo sống
Trong một thế giới đang rối loạn vì tốc độ, công nghệ, và chủ nghĩa tiêu dùng, triết lý "utsukushii" của người Nhật là một liều giải độc tinh thần mà nhân loại nên học lại. Nó không chỉ là mỹ học, mà là một cách thấy thế giới chậm lại, sâu hơn, có chiều kích tâm linh.
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên mà vẻ đẹp bị thương mại hóa, kỹ thuật số hóa và tiêu thụ vội vàng. Người ta không còn rung động trước một chiếc lá rơi, hay một nét cười già nua, hay nhìn thấy nét ngây thơ của một em bé… vì cái đẹp hôm nay bị đóng khung trong công nghệ AI tạo ảnh, ảnh selfie, và thẩm mỹ viện.
Utsukushii đưa ta trở về với trực giác thẩm mỹ nguyên thủy, nơi mà cái đẹp không cần giải thích, chỉ cần cảm nhận. Nó dạy ta rằng:
Cái đẹp không hoàn hảo mới thật, vì nó giống chính ta, con người thật.
Cái đẹp hiện ra trong tĩnh lặng, nhưng thế giới ồn ào chẳng nghe được nó.
Cái đẹp là một lựa chọn đạo đức, sống chậm, sống tử tế, sống biết ơn.
Triết lý “utsukushii” có thể là một cách kháng cự nhẹ nhàng nhưng sâu sắc trước chủ nghĩa tối đa hóa, tối ưu hóa, và công nghiệp hóa toàn diện nhân loại. Đó là một cách sống nhân bản, tự nhiên và tỉnh thức, điều mà không chỉ người Nhật, mà cả nhân loại đang khao khát trở lại.
"Utsukushii" là một chữ đầy chiều sâu, bao gồm vẻ đẹp của: - Hình thể - Tâm hồn - Sự sống - Và cả sự tàn úa, tan biến. Nó phản ánh một nền văn hóa trân trọng sự mong manh, sự hài hòa, và cái đẹp đến từ cảm xúc chân thật hơn là vẻ bề ngoài.
Nói về khái niệm "Utsukushii", một vẻ đẹp sâu kín trong văn hóa Nhật Bản trong thế giới ngày nay, nơi hình ảnh, tốc độ và vẻ hào nhoáng thường chiếm trọn vẹn đời sống hiện đại của chúng ta, người Nhật vẫn giữ gìn một triết lý thẩm mỹ đầy nhân bản và tĩnh lặng: "Utsukushii" – cái đẹp như một nhịp thở sâu của tâm hồn.
Utsukushii không chỉ là một mỹ từ, mà là một cách sống, một cách nhìn, một cách yêu thương thế giới nầy.
Khác với những khái niệm "đẹp" mang tính hình thức, được đo bằng chuẩn mực sắc đẹp hay thiết kế nhân tạo, Utsukushii đòi hỏi người tiếp nhận phải có chiều sâu cảm xúc, lòng khiêm nhường, và một tâm hồn biết lắng nghe.
· Utsukushii là một hành vi tâm linh: Khi một người Nhật thốt lên chữ này, không phải họ đang "đánh giá" một đối tượng, mà họ đang bày tỏ lòng biết ơn, rung động, và thừa nhận sự sống trong khoảnh khắc đó. Dù là một cánh hoa rơi hay một hành động thiện lành, "utsukushii" là cách họ nói:"Tôi nhìn thấy cái đẹp nơi đó, và tôi biết mình may mắn được chứng kiến."
· Utsukushii là cầu nối giữa cái hữu hình và cái vô hình: Đẹp không chỉ là thứ "thấy được", mà còn là thứ "cảm được". Như một ngôi đền cũ kỹ, một người già chăm sóc cháu nhỏ, một bài haiku ngắn ngủi về mưa rơi trên mái tranh…
Đó không phải cái đẹp lý tưởng của Hy Lạp cổ đại, mạnh mẽ, đối xứng, hoàn hảo.
Đó là cái đẹp của sự sống, sự cũ kỹ, sự tàn phai, và sự yêu thương. Một vẻ đẹp thiêng liêng vì nó tồn tại trong cái nhất thời của sự hiện hữu.
· Utsukushii là đạo đức thẩm mỹ: Ở Nhật, thẩm mỹ không chỉ là gu (taste), mà còn là tư cách sống. Một người ăn nói khiêm cung, giữ ý trong tiệc trà. Một nghệ sĩ gốm suốt đời luyện tay nghề để làm ra chiếc chén không hoàn hảo. Một người mẹ gói hộp cơm (bento) cho con mang vào lớp học với tình yêu giản dị.
Đó là vẻ đẹp của sự tận tụy, của lòng kính trọng cuộc sống, và của niềm tin rằng những điều nhỏ bé nhất có thể chứa đựng cái đẹp lớn lao nhất.
Và lời bàn “Mao Tôn Cương” sau cùng về chiêm nghiệm cho thời đại chúng ta của một tiện nhân:
Trong thế giới hiện đại, con người dễ bị cuốn vào một vòng xoáy của hiệu năng, tiêu chuẩn hóa, và cái đẹp nhân tạo, máy móc…. Cái đẹp được sản xuất hàng loạt, mô hình hóa, chỉnh sửa bằng công nghệ số do một lập trình viên… đôi khi làm mất đi cảm xúc gốc của con người. Triết lý "utsukushii" của người Nhật nhắc nhở chúng ta rằng:
Cái đẹp không phải để sở hữu, mà để chiêm ngưỡng.
Không có gì đẹp bằng một tâm hồn biết rung động.
Không có điều gì là nhỏ nhặt, nếu ta đặt cả trái tim vào đó.
Cái đẹp là điều ta phải luyện tâm mới nhận ra.
Cái đẹp đối khi là một dấu nứt, một vết thời gian.
Một cuộc đời sống đẹp là một cuộc đời khiêm nhường, biết cảm nhận, và biết tha thứ.
Nó là một lời nhắc nhở cho toàn nhân loại về giá trị của sự dừng lại, của cảm nhận, và của cái đẹp nội tại trong thế giới đang trở nên ngày càng vội vã, định lượng và công nghiệp hóa.
Trong thời đại của tối ưu hóa, hiệu suất, và sản xuất hàng loạt, chúng ta dễ dàng quên mất rằng:
Cái đẹp không phải lúc nào cũng là cái nổi bật.
Giá trị không luôn nằm ở sự hoàn hảo.
Một đời sống đẹp không phải là một đời sống giàu có vật chất, mà là một đời sống có chiều sâu tâm linh.
Utsukushii là một tiếng thì thầm của trái tim, là một ánh nhìn từ bi với chính mình và với thế giới. Đó là lựa chọn sống nhẹ, sống sâu, và sống trọn từng khoảnh khắc, thay vì chạy theo những cái "đẹp" được đóng gói sẵn và quảng bá bởi mạng xã hội hay thị trường.
Nếu nhân loại có thể học được gì từ văn hóa Nhật, thì “utsukushii” chính là một câu trả lời thầm lặng nhưng bền vững, rằng vẻ đẹp không ở đâu xa, nó nằm trong cách ta đi qua từng ngày, với đôi mắt mở và trái tim rộng.
Và sau cùng, Utsukushii không chỉ là một chữ để miêu tả. Đó là một lời thì thầm giữa người và trời, giữa người và đất, giữa người và người… trong im lặng. Giữa cái hiện tại và sự vĩnh hằng, Và sau cùng, giữa một hình thái phù du nhưng vĩnh cửu, và, giữa một tâm hồn tĩnh lặng trong một thế giới đầy biến động.
Mai Thanh Truyết
Một ngày tìm Tĩnh lặng
Houston – Tháng 7-2025

Ghi chú: Lời hay ý đẹp:
· Donald Richie, Luận về Mỹ học Nhật Bản (Nhà xuất bản Stone Bridge, 2007):
“Vẻ đẹp Nhật Bản không phải là thứ để tìm kiếm, mà là thứ để chấp nhận một khi đã khám phá. Nó mang tính chủ quan, phù du, và thường ẩn chứa trong những gì chưa trọn vẹn hoặc sắp biến mất.” - “Japanese beauty is not something to be sought, but something to be accepted once discovered. It is subjective, fleeting, and often resides in what is incomplete or about to vanish.”
· Jun'ichirō Tanizaki, Ca ngợi Bóng tối (Nhà xuất bản Leete's Island Book, 1977):
“Chúng ta tìm thấy vẻ đẹp không phải ở bản thân sự vật mà ở những hình thái chiếc bóng, ánh sáng và bóng tối, mà sự vật này tạo ra khi tương phản với sự vật khác.” - “We find beauty not in the thing itself but in the patterns of shadows, the light and the darkness, that one thing against another creates.”
· Daisetz T. Suzuki, Thiền và Văn hóa Nhật Bản (Nhà xuất bản Đại học Princeton, 1959):
“Trong thực hành Thiền, vẻ đẹp không nằm ở vẻ bề ngoài, mà nằm ở bản chất bên trong vượt lên trên hình thức. Tâm trí cảm nhận vẻ đẹp khi nó trở nên tĩnh lặng.” - “In the practice of Zen, beauty lies not in the outward appearance, but in the inner nature that transcends form. The mind perceives beauty as it becomes quiet.”
· Kakuzō Okakura, Trà Thư (1906):
“Vẻ đẹp đích thực chỉ có thể được khám phá bởi người biết hoàn thiện những gì còn dang dở trong tâm trí. Giá trị của một cử chỉ lịch sự hay một sự im lặng đầy ý nghĩa còn lớn hơn cả những món đồ trang trí cầu kỳ nhất.” - “True beauty could be discovered only by one who mentally completes the incomplete. The value of a polite gesture or a meaningful silence is greater than the most ornate decoration.”
· Makoto Ueda, Con Đường Gai Hoa: Cuộc Đời và Thơ Ca của Yosa Buson (Nhà xuất bản Đại học Stanford, 1998):

“Mỹ học Haiku, đặc biệt là ở Buson, tìm cách bộc lộ những điều sâu sắc ẩn chứa trong sự bình dị. Khoảnh khắc thơ ca là một thế giới thu nhỏ của cái mà người Nhật coi là ‘utsukushii’ – phù du nhưng vĩnh cửu.” - “Haiku aesthetics, especially in Buson, seek to reveal the profound within the plain. The poetic moment is a microcosm of what Japanese consider ‘utsukushii’—ephemeral yet eternal.” 


FB Sơn Bùi

27 thg 8, 2025

DANH PHẬN - Trân Phong Vũ


DANH PHẬN
Tôi là thầy giáo, lẽ dĩ nhiên học trò của tôi gọi tôi là THẦY. Mà không chỉ có thế, phụ huynh, bạn bè, đồng nghiệp khi nói chuyện đều gọi tôi băng tiền ngữ : thầy Vũ và tôi rất hạnh phúc.
Khổng Tử ở bên Tàu dù không làm vua nhưng từng được tôn là " Thầy của các bậc thầy.. " Như vậy cũng là quá cha thiên hạ rồi. Bây giờ người ta gọi cách xưng hô như thế là "chém gió" OK, chém như vậy có chết ai đâu, vui là chính mà. Túm con mẹ nó lại là có danh rồi !
Tước hữu ngũ sỹ cư kỳ liệt, dân hữu tứ sỹ vi chi tiên... Đã sinh ra thì sỹ phải có tên... " Bài hát nói đó là của thi hào Nguyễn Công Trứ. Vậy mà cũng phải mất đến 1,2 phút tôi ngẩn người ra dò đài mãi mới nhớ ra.
Mấy lúc gần đây, tôi phát hiện ra có những con người, những địa danh, những sự kiện quen thuộc mà tôi bắt đầu lãng quên. Đó là dấu hiệu của bệnh Thoái hóa não... Tôi bắt đầu status này cũng vì lẽ đó. Tôi sợ những ký ức mà tôi quên đi sẽ không còn cơ hội để chia sẻ lại cho con cái, người thân, gia đình và bạn bè nên tôi cố gắng biên chép lại...
Trong những lúc " trà dư tửu hậu" hay " bia bọt linh tinh", bằng hữu hay gọi tôi là " Nhà thơ". Thiệt quý hóa lắm thay nhưng tôi luôn nhắc với bạn bè rằng tôi không phải là một nhà thơ đúng nghĩa vì trình độ thơ cú linh tinh của tôi chỉ đủ để xả stress và tán tỉnh mua vui. Tôi không phải là một nhà thơ " chính hiệu con nai vàng" như các bạn nghĩ.
Tất nhiên tôi cũng không phải là một nhiếp ảnh gia thứ thiệt mặc dù tôi có cầm máy, có trang bị lủng cũng một mớ thiết bị và ứng dụng chuyên về ảnh cộ.
Tôi chỉ là một người chơi ảnh và tự nguyện lang thang trong thế giới ảnh vì nó giúp tôi vui sống.
Trong thế giới đó có bao nhiêu hoa cỏ, phong cảnh và vô số người đẹp, cảnh đẹp. Một Thế giới thật là hoành tả tràng làm sao mà không thích được !
Tôi cũng không phải là nhà báo hay mật vụ an ninh chìm nổi gì ráo. Mấy cái đó là phải có cơ quan chủ quản hay cấp trên lãnh đạo chỉ đạo đó nha !
Tôi chỉ là một cá thể tự do, thích lang thang đây đó trên mạng hay ngoài đời để nhìn ngắm mọi thứ rồi chỉ trỏ này nọ và khi men say bốc lên cũng cà khịa lung tung để xả sú bắp....Cái này dân gian gọi là... thầy đời đóa
Cuối cùng thì tôi cũng là ông chồng chánh hiệu bà lang trọc để khi nào bí quá tất có thể gào lên : "Bớ... nương tủ thúi cho ta miếng sâm hụ hụ...."
TRẦN PHONG VŨ
27/8/25
.....

Tombe la neige – Truyện cực ngắn của Igor Maluysev – Nga

  (Tombe la neige – Tuyết rơi, tên một bài hát Pháp của nhà soạn nhạc Salvatore Adamo)

Vanvn- Chị thích đi dạo trong tuyết. Nếu trời có tuyết vào buổi tối, bất kể trước đó đã đi dạo cùng Rex hay chưa, chị sẽ phát ra một tiếng huýt sáo ngắn, nói với chú chó Rex hai từ thần kỳ “đi bộ” và cả hai sẽ đi ra ngoài.

Tuyết rơi là một hiện tượng tự nhiên hoàn toàn riêng biệt. Khi tuyết rơi không mưa cũng không khô, mà cứ thế lẳng lặng rơi một mình.

Ảnh minh họa

Những bông tuyết quấn quanh chiếc đèn phố như một bày đàn, như cơn lốc cánh hoa vào tháng Năm.

Chị thả dây cho con chó Rex lùng sục khắp ngóc ngách , còn chị đứng dưới cột đèn đường nhìn Rex như một con côn trùng, như một con bướm.

Chị hơi há miệng, cảm nhận ra độ lạnh lẽo của những bông tuyết chạm vào lưỡi, vào vòm miệng. Tuyết tích tụ trên vai trên mũ của chị. Đôi khi những bông tuyết rơi vào mắt chị và rụng ra thành từng giọt không thể phân biệt được tuyết với nước mắt.

Căn hộ của chị tràn ngập nỗi bất an của một người phụ nữ cô đơn, bốn mươi tuổi. Ở lối vào có mùi ẩm ướt từ tầng hầm thốc ra và mùi mèo. Ban công đã cũ đến mức chị không dám ra ngoài ấy nữa.

Chị dạy môn không cần thiết nhất – tiếng Pháp. Chị sợ tất cả các con chó ngoại trừ con Rex của mình.

Chị đi bộ cho đến tận khuya, cho đến khi không còn ai trên đường ngoại trừ chị và những người qua đường hiếm hoi mà đáng ra phải sợ hãi.

Chị cất tiếng hát bài “Tombe la neige” dưới ánh đèn đường, chị muốn nhẩy, nhưng những các cặp đôi lại không bao giờ nhảy với một người.

Chú chó Rex chạy ra từ bóng tối, dừng lại gần chị, cảm nhận được bàn chân của chị trong những chiếc tất dày.

Thực sự là chị không muốn về nhà. Ở đấy có một chiếc giường lạnh lẽo, những cuốn sách, một chiếc TV và sự trống trải, còn ở đây ít nhất cũng có được niềm an ủi nào đó.

“Tombe la neige,” chị thì thầm không thành tiếng.

Truyền thuyết kể lại rằng nhà soạn nhạc Salvatore Adamo đã viết bài hát này khi đang lái xe qua tuyết dày và nghe tin trên đài rằng vợ ông đã bị tai nạn khi xe mất lái. Xe cứ chạy, nhà soạn nhạc nhìn tuyết, khóc và hát, và bài hát ra đời ngay trên đường ..

Chị không còn ai để mất. Cả đời chị chỉ yêu một người nhưng hóa ra anh ta đã có vợ , kết thân với chị được một tháng rồi bỏ đi. Chị biết mình không đẹp lại ít nói. Chị không có gì để giữ anh lại. Anh tìm thấy người khác, rồi người khác nữa. Anh sống như vậy và không thấy điều gì đáng trách ở đó.

Mỗi buổi tối, khi kết thúc cuộc đi bộ, cuối cùng thế nào chị cũng rẽ qua lối dẫn vào dẫy căn hộ của anh, chị biết mã số cửa ra vào, cứ thế đi lên tầng rồi dừng lại chỗ đầu cầu thang. Để rồi dùng một chiếc kim đâm vào ngón tay mình. Và chỉ để nhỏ một giọt máu nhỏ xuống tấm sàn màu xám.

Còn anh, buổi sáng đi làm, sau khi hôn vợ và cô con gái nhỏ, anh đi ra đầu cầu thang. Nụ cười nhân từ biến mất trên khuôn mặt anh. Anh nhìn xuống sàn, nhận ra một giọt màu nâu đỏ, anh lén lút nhìn xung quanh, rồi dùng đế giày chà cho sạch giọt máu đó đi …

IGOR MALUYSEV

TÔ HOÀNG dịch

26 thg 8, 2025

Tiễn Biệt Bạn Phan Văn Long (SPSG ) -


Tiễn Biệt

Hôm nay bạn đã đi rồi,
Được tin, buồn, lẫn bồi hồi,
Biết sinh tử sẽ vậy thôi,
Vẫn trách bạn sao đi vội!
Đại dương ngăn cản, xa xôi,
Nén hương lòng tiễn bạn tôi,
Dẫu biết chẳng có thơ hồi,
Vầng thơ tiễn biệt bạn thôi.
Bạn đã xa, xa thật rồi,
Vĩnh biệt, bạn rời trạm cuối,
Chúc bạn vui miền chín suối!
Rũ nợ trần đời, không nuối!
22.8.2025
Tiễn biệt bạn học Phan văn Long, qua đời ngày 22 tháng 8 năm 2025

Bạn Long vội ra đi sớm và được bạn của cả hai trường, Sư phạm Sài Gòn và Trung học Mạc Đỉnh Chi (Q 6, Sài Gòn) đến thăm viếng lần cuối.
Cầu chúc bạn an vui chốn vĩnh hằng!

(Tin từ FB DAO HOA )

: Các bạn học Sư phạm. 



Thơ Đâng Việt Lợi : CÙNG ĐỢI MÙA BÊN SÔNG VÀM THUẬT,MỘT NGÀY KHÁC BIỆT

 

CÙNG ĐỢI MÙA

BÊN SÔNG VÀM THUẬT
Trời, đang không, ngã… màu Thu
Đầu ngày mưa bụi đã trù trừ rơi
Dường như, sợ cảnh chia phôi
Giao mùa, Hạ rón rén rời chân đi
Chỉ thương cây phượng lỡ thì
Đứng đơn côi rất nhu mì bên sông
Dẫu muộn màng vẫn trổ bông
Thắp hoa đỏ cháy hết lòng đón Thu
Làm ta cũng muốn tương tư
Lặng trong mưa lãng đãng mù sương bay
Hồn như phượng vỹ, buồn lây
Chờ Thu gọi gió heo may cùng về
Bến Vàm Thuật vẫn còn kia
Phà xưa từ thuở chia lìa, biệt tăm
Chỉ còn đây phượng đơn thân
Vẫn kiêu hãnh, chẳng sang ngang, đợi mùa!
SG_210825
ĐVL
P/s Ảnh: Sắc thu sáng nay; cầu An Lộc nhìn xa từ C/c APĐ; xeophi cùng cây phượng đơb thân bên bờ Vàm Thuật!



MỘT NGÀY KHÁC BIỆT
Sáng nay, khác với mọi ngày
Đất trời vần vũ, buộc quay về nhà
Hồ như có trận bão xa (1)
Vừa gom mưa gió lùa qua chốn này
Một ngày không như mọi ngày
Phải đành lòng gác lại vài cuộc vui
Gọi nhau í ới: khất, hồi
Rồi về cùng mỗi ta thôi - thở dài
Một ngày khác biệt mọi ngày
Không còn lấy một cơn say bạn bè
Không nghe gì, chẳng gì khoe
Đắng vô cùng cữ cà phê… một mình
Đầu ngày, mưa gió lềnh khênh
Chỉ vì bão rớt rập rình quanh đây
Thế là chẳng giống mọi ngày
Tư dưng có một… hôm nay khác thường
Thế là đành chịu… ngược đường
Trở về với những vui buồn chốn riêng.
Ngộ ra vì vậy mà… hên
Một bên mưa ngập, một bên… “nắng” đầy
Xét cho cùng, thế lại… hay
Ngày không hề giống mọi ngày, vẫn vui!
SG_260825
ĐVL
(1) Bão sô 5 Kajiki đang hoành hành ở Miền Trung và ảnh hưởng ít nhiều đến nhiều nơi trong đó có SG!