31 thg 7, 2017

Vì sao Tế Công ham rượu thịt nhưng vẫn được người dân tôn là ‘Phật sống’?

Tế Công còn được biết đến dưới cái tên đầy dân giã “Tế Điên hòa thượng”. Ông là một tăng nhân tu hành dưới thời Tống, dù có tính cách lập dị nổi tiếng nhưng hay ra tay cứu khốn phò nguy, tương trợ kẻ yếu. Xung quanh Tế Điên có rất nhiều câu chuyện khiến hậu thế thích thú, lắm khi dở khóc dở cười. 
Tương truyền ông vốn họ Lý, tên là Tu Nguyên, người Thiên Thai đời Tống, xuống tóc xuất gia ở chùa Linh Ẩn Tây Hồ Hàng Châu, pháp hiệu “Đạo Tế”. Do ông thường giả điên giả ngây, lấy điên điên rồ rồ để độ hóa thế nhân nên người đời hay gọi là “Tế Điên”. Nhưng dù có là điên thật hay không thì theo truyền thuyết ông có đầy thần thông, Phật pháp vô biên, lại rất từ bi, luôn cứu giúp người gặp khó khăn, nguy hiểm, nên có biệt hiệu “Phật sống Tế Công”.

Cha Tế Công tên gọi Lý Mậu Xuân, mẹ ông là Vương Thị, hai ông bà khi tuổi ngoài 30 nhưng vẫn chưa có con trai tế tự, thế là ngày đêm cầu Thần khấn Phật. Một đêm, Vương Thị mơ thấy một vị La Hán tặng cho một đóa sen ngũ sắc, Vương Thị nhận bông sen rồi nuốt, không lâu sau có mang.

Ngày 2 tháng 2 năm Thiệu Hưng thứ 3 đời Nam Tống (năm 1133), quả nhiên bà hạ sinh một bé trai. Hai ông bà có con trai thì vô cùng mừng rỡ, khi đầy tháng làm cỗ linh đình đãi khách. Lúc đó có một cao tăng là Tính Không đến chúc mừng, ban cho đứa trẻ cái tên là “Tu Nguyên”. Tương truyền, Tế Công giáng trần là có nguyên do. Con chim Đại Bằng ở trước tòa của Phật tổ Như Lai đã vi phạm thiên quy, bỏ trốn xuống trần. Do đó Hàng Long La Hán (Tế Công) xuống trần chuyển thế, đi tìm tung tích con chim Đại Bằng đó. Nhưng Tế Công ở cõi trần gian cũng trải qua muôn vàn kiếp nạn. Nhưng sau khi trải qua muôn vàn gian khổ, cuối cùng ông cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

(La Hán hàng Long. Tranh minh họa dẫn theo sachxua.net)

Tế Điên vốn sống ở núi Thiên Thai. Tương truyền, khi ông 18 tuổi thì cả cha mẹ đều mất. Sau khi chịu tang 3 năm, Tế Điên liền đến chùa Linh Ẩn ở Tây Hồ, Hàng Châu cách đó 300 km để xuống tóc đi tu. Chủ trì Viễn Hạt Đường biết ông là La Hán chuyển thế, lập tức thu nhận ông làm đệ tử và đặt cho pháp hiệu là “Đạo Tế”. Sau khi Viễn Hạt Đường quy tiên, Tế Điên chuyển đến chùa Tịnh Từ Tự ở núi Nam Bình Sơn. Ngày 16 tháng 5 năm Khai Hy thứ 2 đời Nam Tống (năm 1206), Tế Điên ngồi đả tọa ngay ngắn viên tịch, để lại một bài kệ :

Lục thập niên lai lang tạ
Đông bích đả đảo tây bích
Ư kim thu thập quy lai
Y cựu thiên thanh hủy bích 

Tạm dịch:

Ngổn ngang bề bộn sáu mươi năm
Tường đông lớn mạnh đổ tường tây
Nay thu xếp ổn về nơi cũ
Trời xanh nước biếc vẫn như xưa

Sau khi Tế Công chết, an táng ở bên suối Hổ Bào Tuyền, núi Đại Từ Sơn phía tây Hàng Châu, nơi đó được xây dựng Tháp viện Tế Công có 2 tầng lầu.

Trong truyền thuyết dân gian, Tế Công là một nhân vật mang nhiều sắc thái thần kỳ. Tương truyền ông từng đấu trí với Tần Thừa tướng, trừng trị tham quan ô lại, trên đường thấy chuyện bất bình, liền rút đao tương trợ. Tế Công cũng được mô tả như là một tăng nhân lập dị, thích ăn thịt chó, uống rượu. Hành vi của ông thường được miêu tả dưới bút pháp trào phúng, cười đùa giận dữ mắng chửi, lấy hài hước làm vui. Những sự tích này đều được dân gian lưu truyền, mô tả tỉ mỉ lại trong “Tế Công truyện”.

Khi bị người khác chất vấn vì sao làm hòa thượng rồi còn vẫn ham rượu thịt, Tế Điên thủng thẳng đọc mấy câu thơ này:

Cổ thi Phật Tổ để một phong  Dạy khuyên tu miệng lẫn tu lòng Người nay tu miệng, lòng không sửa Bần tăng lòng sửa, miệng thì không

Tượng Tế Công ở chùa Tây Viên Tự, Tô Châu Trung Quốc rất đặc biệt, thân mặc áo rách, tay cầm quạt nát, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt thì rất sinh động thú vị, từ 3 góc độ nhìn thì lại có diện mạo khác nhau. Một góc độ là khuôn mặt tươi cười rực rỡ, gọi là “Xuân phong mãn diện” (Mặt đầy gió xuân), một góc độ lại là gương mặt đầy ưu sầu, gọi là “Sầu mi khổ liễn” (Mặt khổ mi sầu).

Góc độ cuối là tổng hợp của hai điều trên, dường như có chút cảm giác là “nửa khóc nửa cười” hoặc là “muốn khóc không được muốn cười không xong”. Kỹ thuật điêu khắc cao siêu này, cũng rất phù hợp với thái độ của Tế Công chuyện đời ta làm kiểu ta, mặc người cười mắng.

(Tượng Tế Công. Ảnh dẫn theo vi.wikipedia.org)

Xung quanh Tế Công có rất nhiều giai thoại đẹp, trong đó có một câu chuyện như thế này:

Vào triều Tống, trong thành Hàng Châu có một ngõ nhỏ vô danh, trong ngõ toàn là dân nghèo sinh sống. Trong đó có một cặp vợ chồng già, tuổi đều đã ngoài sáu mươi, lấy đan quạt, sửa quạt, bán quạt làm nghề mưu sinh.

Thời trẻ tay nghề tinh thông, sức khỏe dồi dào, quạt làm ra đem lên chợ bán, sống ngày qua ngày. Tuy nhiên hiện giờ tuổi già sức yếu, sau không bằng trước, làm không đủ ăn, hai cái miệng già chịu đói, xem chừng sống không nổi nữa.

Một hôm, trời đã quá trưa mà hai cụ già vẫn không có gạo cho vào nồi, bếp lò nguội ngắt. Cụ bà ngồi bên bếp lò, mơ màng sắp ngủ, còn cụ ông tựa vào khung cửa, vừa định chợp mắt.

Lúc này, một hòa thượng điên điên rồ rồ vừa đến trước cửa, ngó nhìn vào nhà, than thở một tiếng rồi lại nhìn cụ già ngồi tựa cửa, tâm đầy thông cảm. Hòa thượng giơ tay lên, thấy chiếc quạt trong tay bỗng nhiên mắt sáng lên, trong tâm đã có chủ ý.

Hòa thượng dùng quạt quạt vào đầu cụ già một cái. Cụ già giật mình, dụi mắt nhìn thấy một hòa thượng điên đứng trước mặt, mới hỏi: “Sư phụ có việc gì không?”.

“Ta cần sửa quạt!”, hòa thượng nói rồi giơ cây quạt trước mặt cụ già.

“Được, được, mời vào nhà!”. Cụ già thấy có kế làm ăn, trong lòng cao hứng, vội vàng dẫn người vào nhà.

Tế Công nhấc chân bước vào nhà, ném chiếc quạt lên bàn và nói: “Sửa mau đi, đợi một lát nữa ta tới lấy!”. Nói xong, ông ngoảnh đầu bước đi.


Cụ già cầm chiếc quạt lên xem, trong lòng ngờ vực: “Chiếc quạt này rách thế, nan không ra nan, khung không ra khung, sửa làm sao được”. Nghĩ rồi định nói với hòa thượng chiếc quạt này rách quá, thực sự không sửa được, thế nhưng hòa thượng đã đi xa rồi. Cụ già vừa sửa quạt vừa than, lẩm bẩm một mình: “Ta ở đây có một chiếc quạt mới, lát nữa ông ấy về ta đưa ông ấy là được rồi”.

Một canh giờ trôi qua, hòa thượng điên đã về, vừa đến cửa đã hỏi: “Quạt sửa xong chưa?”.

“Sửa xong rồi”, lão nhân vừa cầm trong tay chiếc quạt mới vừa nói.

“Ha ha, tay nghề không tệ, sửa trông như quạt mới vậy!”, hòa thượng điên hài lòng nói.

Cụ già cười gượng, trong lòng hơi buồn, nói: “Nguyên là một chiếc quạt mới mà!”.

Hòa thượng điên cầm một nén bạc đặt lên trên án, xoay mình sải bước về phía cửa, rồi lại quay đầu quạt mấy cái về phía cửa, miệng còn niệm thơ từ nghênh ngang đi.

Cụ già đuổi đến tận ngoài cửa, miệng lắp bắp không thôi: “Tạ ơn sư phụ!” rồi quay đầu nhìn lại trên cửa, thấy có câu đối không biết dán từ bao giờ:

Thủ nghệ tinh tâm thiện phúc tích Phiến tử mỹ thủ cần tài đáo

(Nghĩa là: Đặt tâm rèn luyện tay nghề sẽ tích được thiện và phúc. Cần cù chịu khó làm quạt đẹp thì tiền tài tới).

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ của lão nhân bán quạt không lâu truyền khắp nơi nơi, mọi người đua nhau tới nhà cụ già xem câu đối, người mua quạt tới nườm nượp. Từ đó, hai cụ già sống trong sung túc. Ngõ vô danh từ đó được gọi là “ngõ quạt”.

Không lâu sau, mọi người đều tỉnh ngộ, nói: “Hòa thượng điên kia nhất định là Phật sống Tế Công, đến để giải khốn cho hai cụ già nghèo”.

Nam Phương.

(Từ daikynguyen.com)

Hôm Em Về Dưới Phố - Thơ Thuyên Huy






Tặng đám bạn có một thời như vậy ở trường trung học công lập Tây Ninh và cũng đã có một thời buồn vui hơn nửa đời người.



Hôm em về dưới phố

Bên đường phượng xôn xao

Vắng cơn mưa hạ cũ

Hoa chưa chịu thay màu



Cũng áo đôi tà trắng

E ấp góc sân trường

Nhạt mắt vương màu nắng

Trộm nhìn thấy mà thương



Bên nhau chiều tan học

Mình nhắc chuyện buổi đầu

Nón nghiêng thơm mùi tóc

Sợ nắng bỏ đi mau



Vụng tình thư viết vội

Giấy học trò đôi hàng

Đường xưa mình chung lối

Vàng thu chớm mùa sang



Thuyên Huy

6 cách đơn giản bảo vệ sức khỏe do ngồi ghế văn phòng quá nhiều, nàng công sở phải thực hành ngay!

Đau cổ, vai, gáy, lưng có tới 75% nguyên nhân do ngồi sai tư thế. Dưới đây là lời khuyên của các chuyên gia về cách ngồi làm việc đúng để không gặp vấn đề về sức khỏe.
1. Đau chân

Không bắt chéo bàn chân hoặc cả chân khi ngồi làm việc. Bởi điều này làm cản trở sự lưu thông máu, siết chặt tĩnh mạch, gây khó chịu khiến chân bị tê và Hội chứng chân không yên (Restless Legs Syndrome).

Điều đầu tiên bạn cần làm là điều chỉnh ghế ngồi. Chân của bạn không nên ở vị trí “treo” và cạnh ghế không ép chặt vùng sau đầu gối. Tư thế đúng là đặt bàn chân của bạn trên sàn nhà hoặc giá đỡ đặc biệt sao cho chân ở góc hơn 90 độ một chút.

2. Đau lưng

– Độ sâu ghế ngồi phải phù hợp với chiều dài hông của bạn. Nếu bạn ngồi trên một chiếc ghế quá lớn, hãy đặt một chiếc gối dưới eo để hỗ trợ một phần. Như vậy, bạn sẽ không bị trượt người xuống và điều này hạn chế sự căng, đau cơ sau lưng.

– Ghế ngồi cần có lưng dựa thoải mái với một đường cong tự nhiên để lưng bạn không uốn thành hình dấu hỏi.

– Đừng vội vàng thay đổi tư thế đột ngột nếu cảm thấy không thoải mái. Hãy để cơ bắp của bạn thư giãn và từ từ trở về tư thế đúng.

3. Mỏi tay

Khi bạn làm việc ở máy tính, tay bạn phải hoạt động liên tục. Sự quá tải và tư thế để tay sai có thể gây đau đớn, dai dẳng cũng như hiện tượng tê tay vào buổi sáng.

Bàn phím và chuột nên để ở ngang khuỷu tay. Cổ tay thẳng và không lật sang hai bên. Hai tay của bạn phải tạo một góc 90 độ với mặt bàn.

4. Đau cổ

Để tránh đau cổ và đầu, điều quan trọng là phải để màn hình máy tính đúng vị trí. Nếu màn hình quá thấp, bạn sẽ có xu hướng phải trượt người xuống ghế để nhìn. Điều này làm tăng áp lực lên mặt trước của đĩa đệm, có thể dẫn đến thoát vị hoặc lồi đĩa đệm.

Bạn cần ngồi đúng tư thế trên ghế, nhắm mắt lại và thư giãn. Khi mở mắt ra, điểm trung tâm của màn hình phải ở ngay trước mắt bạn. Nếu cần thiết, hãy sử dụng một giá hỗ trợ để đưa màn hình lên ngang tầm mắt. Điều này làm giảm áp lực lên cổ và mắt của bạn.

5. Mỏi và đau mắt

Khi làm việc với máy tính quá lâu, bạn có thể gặp một số vấn đề về thị giác như: mờ mắt, khô mắt, đỏ mắt. Sau đó là đau đầu và dễ cáu giận. Bạn cần:

– Điều chỉnh lại màn hình: Các bác sĩ cho rằng vị trí tối ưu là điểm chính giữa màn hình phải ngang tầm mắt và cách mặt bạn khoảng 50 cm.

– Chỉnh lại ánh sáng màn hình: Nếu bạn để máy tính cạnh cửa sổ, hãy di chuyển nó hoặc kéo rèm xuống. Bạn cần điều chỉnh ánh sáng, độ tương phản và kích thước chữ trên máy tính.

– Sử dụng kính mắt đặc biệt: Cách này giúp hạn chế phần nào tác động của quang phổ từ màn hình máy tính. Mắt bạn sẽ bớt bị mỏi, thị lực được bảo vệ.

– Đừng quên các bài tập mắt: Cứ mỗi 20 phút nhìn vào máy tính, bạn nên nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc một điểm ở xa khoảng 20 giây.

6. Tăng cân, béo phì

Nếu bạn có lối sống tĩnh, ít vận động và thích ăn đồ ngọt, cholesterol sẽ tích tụ bên trong mạch máu, làm xuất hiện các cảm giác không thoải mái: đau, mệt mỏi ở chân và bàn chân, phù chân và huyết áp cao. Triệu chứng thường xuất hiện vào buổi tối.

Bạn nên dành thời gian tập thể dục mỗi ngày. Những bài tập đơn giản không quá 15 phút sẽ giúp bạn cải thiện tình hình. Ngoài ra, bạn hãy cố gắng đi bộ nhiều hơn và chú ý tới chế độ ăn uống lành mạnh.



Theo Brightside Tuệ Nhi (Từ daikynguyen.com)

6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không có cơ hôi nữa


Trái đất có tới gần 8 triệu loài động vật, trong đó có những loài dù chưa thấy bao giờ, bạn gần như cũng không còn cơ hội ngắm nhìn chúng nữa.
Theo thống kê, Trái đất của chúng ta có tới 7,7 triệu loài động vật, với chỉ hơn 900.000 loài được nghiên cứu và mô tả cụ thể trong sách vở. 
Và bạn biết không, tốc độ phát triển của con người đã và đang khiến nhiều loài động vật biến mất trong khi chúng ta chưa kịp tìm hiểu về chúng.
Dưới đây là những loài vật như vậy - bạn có thể chưa từng nhìn thấy chúng và cũng có thể không còn cơ hội nữa.
1. Kỳ giông Axolotl
Kỳ giông Axolotl (hay kỳ giông Mexico) là một loài lưỡng cư bản địa của quốc gia này, sống tại một số hồ nước thuộc khu vực Trung Mỹ.
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 1.
 Người bản địa cũng gọi Axolotl là "cá đi bộ" do vẻ ngoài khá giống cá của chúng.
Loài kỳ giông này khá đặc biệt trong lớp lưỡng cư, do chúng trưởng thành mà không thay đổi về hình dạng như ếch. 
Kỳ giông Axolotl không phát triển phổi mà giữ lại mang nên con trưởng thành cũng sống dưới nước. 
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 2.
Hiện nay kỳ giông Mexico đang được xếp vào hàng cực kỳ nguy cấp trong Sách Đỏ do môi trường sống bị thu hẹp. Theo một nghiên cứu từ năm 2013, loài vật này được xem như đã tuyệt chủng ngoài tự nhiên.
2. Cá heo Irrawaddy
Cá heo Irrawaddy - còn gọi là cá nược - sống ở ven các bờ biển và cửa sông khu vực Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam. Chúng được phát hiện lần đầu tại sông Irrawaddy của Indonesia.
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 3.
Loài cá heo này có cục mô lớn chứa nhiều chất béo ở trên trán, đầu tròn và tù, da sáng màu trên toàn bộ cơ thể. 
Đây có lẽ là loài cá heo ít được biết đến nhất do sự phổ biến của 2 loại cá heo cảng (porpoise) và cá heo mũi chai (dolphin).
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 4.
Do cuộc sống ở vùng biển ven bờ nên cá heo Irrawaddy rất dễ bị tổn thương do sự can thiệp từ con người. 
Ngoài ra, mỡ của chúng cũng thuộc vào dạng "hảo hạng" nên thường bị con người săn đuổi. Cũng vì vậy mà đến nay, cá heo Irrawaddy được xếp vào hàng cực kỳ nguy cấp, với số lượng còn sót lại ước tính chỉ khoảng... 77 con.
3. Kền kền râu (Bearded vultures)
Kền kền là một trong những loài đang có nguy cơ bị tuyệt chủng cao. Trong đó, loài kền kền râu cực hiếm này đang thực sự phải đối mặt với nguy cơ biến mất trong tương lai gần.
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 5.
Kền kền râu có danh pháp khoa học là Gypaetus barbatus, thường sống ở các khu vực núi cao của châu Á, châu Âu và châu Phi. Chúng chỉ dài khoảng 1m nhưng có sải cánh rộng tới gần 3m, phần lông trên thân, cánh và đuôi có màu đen, nhưng vùng bụng và cổ thì màu hồng nhạt. 
Đặc biệt, quanh mắt của loài kền kền này có một vùng lông đen cứng chạy xuống tận cằm giống như một bộ râu vậy.
Khác với những loài kền kền khác thường ăn xác thối, kền kền râu chỉ nhắm vào những khúc xương to. Chúng quắp xương bay lên cao, thả xuống phiến đá nhiều lần cho đến khi vỡ ra rồi sau đó ăn phần tủy bên trong.
Hiện tại, số lượng kền kền râu đang bị sụt giảm nghiêm trọng do săn bắn quá mức. Ước tính, chỉ còn khoảng 200 cá thể tại Châu Âu.
4. Cá sấu Ấn Độ Gharial 
Bạn đã nhìn thấy loài cá sấu này bao giờ chưa?
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 7.
Sinh vật trong ảnh trên là cá sấu Ấn Độ, còn gọi là cá sấu sông Hằng với danh pháp khoa học là Gavialis gangeticus. Chúng là một trong ba loài cá sấu bản địa tại Ấn Độ.
Cá sấu Gharial có kích thước tương đối lớn - con trưởng thành có thể dài đến 6,25m, và sở hữu ngoại hình khá... dị. Chúng có chiếc mõm dẹt và dài nên chỉ có thể bắt cá và gần như không có khả năng bắt được các loài thú lớn như cá sấu thông thường.
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 8.
Hiện nay, cá sấu Gharial đang rơi vào tình trạng cực kỳ nguy cấp do bị săn bắt quá mức. Ngoài ra, người ta còn lấy trứng của chúng nên việc tái sinh sản gần như là không thể. Ước tính hiện nay chỉ còn khoảng 235 cá thể ngoài tự nhiên mà thôi.
5. Sơn Dương Markhor
Sinh vật tuyệt đẹp dưới đây có tên là sơn dương Markhor - hay còn gọi là sơn dương sừng xoắn bờm rậm. 
Chúng phân bố chủ yếu tại Afghanistan, Pakistan, Kashmir, Tajikistan và Uzbekistan, với chiều cao của cơ thể chỉ từ 0,6 đến 1,2 m và nặng 32- 110kg.
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 9.
Ở sơn dương Markhor, cả 2 cá thể đực và cái đều có sừng. Tuy nhiên, sừng của con đực dài hơn, có thể phát triển tới 160cm, còn của con cái chỉ khoảng 25cm.
Với cặp sừng xoắn tuyệt mỹ và ngoạn mục, cùng với kích thước to lớn, sơn dương Markhor là một trong những loài nổi bật và ấn tượng nhất trong tất cả các loài sơn dương hoang dã. 
Tuy nhiên cũng bởi vậy, chúng trở thành mục tiêu săn bắt của con người. Ngoài ra, loài người cũng góp phần thu hẹp môi trường sống của sơn dương Markhor, khiến số lượng loài giảm mạnh.
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 10.
Trong nhiều năm, sơn dương Markhor được xếp vào nhóm nguy cấp, thậm chí đã có thời điểm tưởng như tuyệt chủng. 
Tuy nhiên sau nhiều nỗ lực, sơn dương Markhor đã được liệt kê xuống nhóm loài sắp bị đe dọa vào năm 2015. Theo ước tính, còn khoảng 2500 cá thể sơn dương đang sinh sống ngoài tự nhiên.
6. Hươu đùi vằn okapi
Bạn có tin, sinh vật này do ngựa vằn và hươu cao cổ lai với nhau mà thành?
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 11.
Nhìn giống vậy thôi nhưng không phải vậy đâu. Đây là loài hươu đùi vằn - Okapi, là một sinh vật bản địa tại nước CHDC Congo và được mệnh danh là "kỳ lân châu Phi" tại đây.
Loài hươu này có họ rất gần với hươu cao cổ, có cổ dài nhưng lại thân hình giống như ngựa. Ở phía đùi sau của chúng cũng có các sọc như ngựa vằn, do đó nhiều người đã nghĩ rằng chúng là con lai giữa ngựa vằn và hươu cao cổ.
6 loài vật bạn chưa từng thấy bao giờ và có thể sẽ không còn cơ hội nữa - Ảnh 12.
Loài hươu đùi vằn chỉ sống tại các khu rừng nhiệt đới thuộc Cộng hòa dân chủ Congo. Hiện nay, số lượng Okapi đang sụt giảm do săn bắt quá mức để lấy thịt và da. Ngoài ra, các khu rừng nơi chúng sinh sống cũng đang dần bị thu hẹp và phá hủy.
Nhưng dù sao đây cũng là sinh vật các bạn có nhiều cơ hội quan sát nhất trong danh sách, vì số lượng hươu đùi vằn trong tự nhiên còn khoảng hơn 10.000 cá thể.
Nguồn: WWFPanda, Spirit Science, Science Fun
(Từ Cảnh chuyển)

30 thg 7, 2017

EM CÓ VỀ... - Thơ Moon River



Em có về con ngõ nhớ thương
Đổi thay lòng phố khúc nghê thường
Lắng đọng bơ vơ ngày xa vắng
Hoa cỏ úa vàng chợt ngát hương

Em có về ngắm lá me bay
Thu phong ủ rũ đẩy đưa ngày
Hạ cũng chưa nguôi hàng phượng vĩ
Một đời thương nhớ bước chân ai

Em có về thăm búp sen hồng
Nắng hạ còn vương nắng rất trong
Đôi bướm tung tăng chiều mê mãi
Có ngại tình phai dấu cõi lòng

Em có về cơn mưa lắt lay
Ngày tháng buồn tênh dỗ giấc dài
Ru tình phai sắc bờ môi thắm
Ướt đẫm hồn thơ chưa nguôi ngoai

Em có về lòng ai nhớ ai
Ngày ũ ê nên đêm trải dài
Co ro chiếc bóng đời hiu quạnh
Lạnh hôm này lạnh cả ngày mai

Em có về cây cỏ vấn vương
Lá khô mong đợi từng giọt sương
Bơ vơ tay lạnh chờ tay nắm
Sưởi đời nhau sưởi ấm yêu thương 

MoonRiver
 07-2014

Đi tìm mộ cụ Nguyễn Hiến Lê ( Từ Hội Hữu Blog)

Đọc bài này mà buồn rưng rưng. Học giả Nguyễn Hiến Lê là người mà tất cả các nhân sĩ trí thức, sinh viên học sinh VN trước năm 75 đều kính trọng ông. Sau năm 75 VNCH bị cưỡng chiếm, CS thu gom đốt hết sách vở, tôi đã giấu lại một số sách của ông và đã tặng cho các nhà trí thức ở Hà Nội vào thăm miền Nam, họ đã đọc và phải thốt lên: “Ở trong Nam nhiều người viết sách hay quá, toàn những sách có giá trị văn học đạo đức”.

Phải mất hơn 15 năm sau, tôi mới thấy ở Saìgòn cho in lại các tác phẩm của ông, nhưng thật đáng buồn họ lại không biết đến cuộc sống của ông, tác giả sống chết ra sao? Sách của Ông là người Thầy là kim chỉ nam của tôi khi còn là một học sinh lớp năm cho đến bây giờ! Bây giờ tôi vẫn còn giữ lại những quyển sách được in trước năm 75 của ông làm kỷ niệm : “Quẳng gánh lo đi mà vui sống, Sống đẹp, Đắc Nhân Tâm, Nghệ Thuật Nói trước Công Chúng”. Nhất là đọc cuốn Nghệ Thuật Nói trước Công Chúng, đã giúp tôi thành công trong các buổi thuyết trình ở trường của thời trung học, tôi đã trở thành kẻ tháo vác, có tài hùng biện đứng đầu trong lớp.
Nhớ đến ông, Học giả Nguyễn Hiến Lê với lòng kính trọng và thương tiếc!
MDDL


Đi tìm mộ cụ Nguyễn Hiến Lê
Trần Thị Trung Thu
- Mộ Nguyễn Hiến Lê hả? Chị không biết. Chị chưa nghe cái tên này bao giờ.
Chị Dương vừa nói vừa lắc cái đầu nhỏ nhắn làm đuôi tóc vẫy vùng sau lưng. Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái miền Tây không chút giấu giếm và đùa giỡn. Nhìn sâu vào mắt chị, tôi biết chị nói thật.
NGUYENHIENLE1
Có lẽ nào, tôi tự nhủ trong lòng. Ông Nguyễn Hiến Lê mà chị ấy không biết sao. Tôi cứ nghĩ một vị học giả lẫy lừng như ông chí ít ai từng cắp sách đến trường đều biết. Huống hồ, chị là một nhân viên kế toán kiêm luôn chân giữ thư viện huyện mà lại lạ lẫm với cái tên quen thuộc ấy sao. Kỳ lạ! Ngửa mặt nhìn tấm bảng hình chữ nhật treo vững vàng trên bậu cửa, tôi nhẩm lại dòng chữ “Phòng Văn hóa Thông tin huyện Lai Vung – tỉnh Đồng Tháp”. Không lẽ nào.
Khi đọc xong cuốn “Bảy ngày trong Đồng Tháp Mười”, tôi nổi hứng muốn đi tìm mộ tác giả để thắp một nén nhang biết ơn. Nhớ có lần đọc trong một cuốn sách nói rằng mộ ông nằm ở Lai Vung, tôi phóng xe Honda đến đó. Tôi nghĩ, với một người có nhiều đóng góp cho nền văn hóa như ông, chắc sẽ có một khu mộ đàng hoàng mà chỉ cần hỏi nhỏ người dân ở đó là biết. Cho nên, ngay cả khi chị Dương nói một câu rất chân thật nhưng phũ phàng, tôi cũng không suy suyển lòng tin. Tôi tự an ủi, chắc chị nghe không rõ tiếng tôi, cũng có thể là chị chưa kịp nhớ ra. Tôi cẩn thận ghi tên ông ngay ngắn vào một tờ giấy rồi đưa chị đọc. Chị đọc đi đọc lại một cách chậm rãi như thể đầu óc đang làm việc hết công suất để sàng lọc từng milimet trí nhớ hòng tìm ra cái tên Nguyễn Hiến Lê. Cuối cùng, chị trả lại tôi mảnh giấy với nụ cười e lệ.
- Chị không biết thật rồi. Chắc anh Tú, trưởng phòng Văn hóa Thông tin biết. Để chị dẫn em vô gặp anh ấy nhé.
Tôi lẽo đẽo theo chị trong lòng khấp khởi mừng. Nếu quả thật người tôi đang đi tìm có ở Lai Vung và nổi tiếng như thế thì trưởng phòng Văn hóa Thông tin huyện biết là cái chắc. Anh Tú có phòng làm việc riêng, trên bàn chiếc máy tính nối mạng đang phát một bài nhạc cách mạng hào hùng. Sau khi nghe nguyện vọng của tôi, anh nhún vai nói giọng rề rà nhưng chắc nịch.
- Anh chưa nghe tên ông ấy bao giờ. Chắc em lầm với ông Huỳnh Thủy Lê ở Sa Đéc rồi.
Tôi nhủ thầm, người miền Tây thích đùa và biết cách đùa khéo quá. Chắc anh ấy thử mình thôi chứ với chức vụ anh ấy mà không biết ông Nguyễn Hiến Lê thì còn ra thể thống gì nữa. Tôi cố nở một nụ cười hỏi lại anh bằng giọng nhẹ tênh:
- Anh không biết ông ấy thật à?
- Thật mà. Ông ấy là ai vậy em? Anh hỏi lại tôi hết sức bình tĩnh như đang chờ được cung cấp thông tin về một con người xa lạ. Nhìn chiếc máy tính, tôi đề nghị:
- Anh cho em mượn máy tính chút nhé? Anh đồng ý.
Tôi gõ tên ông vào Google, cả một núi thông tin về ông xổ ra nhưng không có một chi tiết nào đả động đến chuyện mộ ông hiện ở đâu. Anh trưởng phòng đứng cạnh tôi nheo mắt chăm chú đọc. Cuối cùng anh à lên một tiếng:
- Ông này cũng nổi tiếng dữ hen.
ng-hien-le-4
Thấy anh có vẻ say sưa, tôi bỏ ra ngoài hiên ngồi mong nguôi ngoai cơn thất vọng đang dâng lên trong lòng. Có vẻ như ông trời cũng biết tôi buồn, nên đang nắng ngon lành, tự dưng đổ mưa xối xả. Cơn mưa giữa trưa đuổi bắt nhau trên những tấm tôn lúp xúp, xám màu. Mưa níu chân tôi lại nơi góc hiên thư viện. Ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo, tôi tự hỏi mình còn cách nào không, còn mối quan hệ nào tôi chưa chạm tới để tìm ra mộ ông không. Tôi có cảm tưởng mình đang phiêu lưu trong khu rừng rậm rạp để tìm kiếm một linh hồn bí ẩn trên sách vở. Giây phút linh hồn mỏng manh kia vút lên trời cao khiến tôi thấy lòng hồi hộp một cách lạ kỳ. Tôi chỉ mới hỏi han hai người, quá ít để đi tới một kết luận. Hẳn phải còn một khe hở nào đó mà tôi chưa tìm ra.
Chợt nhớ bà cô dạy văn hồi cấp 3. Quê của cô ở Lai Vung thế nào cô cũng có chút thông tin về mộ ông Nguyễn Hiến Lê nếu nó thật sự ngự trị tại đây. Cô là người học cao hiểu rộng chắc sẽ giải đáp được thắc mắc cho tôi. Không chần chừ đến một giây, tôi hăng hái bấm số điện thoại của cô. Tiếng bên kia đầu dây đánh thức những dây thần kinh trong người tôi đến mức phấn khích như người chết đuối vớ được chiếc phao. Nhưng đôi khi, phao không đưa ta đến bờ được. Cô biết ông nhưng không biết mộ ông nằm ở đâu. Cô hứa sẽ gọi điện hỏi thăm bà con ở Lai Vung xem thử có ai biết không, và dặn tôi chờ.
NGUYENHIENLE2
Còn ai có thể trả lời câu hỏi của tôi đây? Nhà giáo không biết liệu nhà văn có hơn không? Nghĩ thế tôi không ngần ngại bấm số của một anh nhà văn. Tôi tin rằng giới văn nghệ sĩ rất rành mấy chuyện bên lề này. Anh bạn tôi là người hay giang hồ vặt, lại thêm dân miền Tây, chắc sẽ có những thông tin hay ho. Nhưng câu hỏi của tôi thuộc loại khó nuốt, anh biết rất rõ ông Nguyễn Hiến Lê nhưng cái vụ mồ mả thì anh bí. Anh nói sẽ gọi những bạn văn của anh để hỏi xem có ai biết không. Lại một lời hứa.
Đã hỏi hai “nhà” rồi, tôi hăng hái hỏi nốt nhà báo cho đủ bộ tam. Nhà báo đi còn ác liệt hơn nhà văn và giao thiệp rộng, sao lại không hỏi thử nhỉ? Đã mất công đi xuống tận đây thì lẽ nào lại đi về tay không? Tôi tìm số anh nhà báo quê miền Tây. Sau hồi chuông thứ nhất, anh bắt máy liền. Vừa nghe câu hỏi của tôi xong, anh đáp lại bằng một tràng cười sặc sụa. Có vẻ như chuyện tôi đang làm buồn cười lắm. Khi không lại đi tìm mộ một người không phải họ hàng thân thích, chưa một lần gặp mặt, chỉ biết qua những trang sách. Thật điên rồ! Cuối cùng, anh cũng nín được cười để trả lời tôi một cách rõ ràng và mạch lạc rằng không biết.
Ngoài kia mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, và tôi ngồi đây, lục tìm trong danh bạ số điện thoại của một người quen ở Đồng Tháp, bất chợt bàn phím ngừng ở số tổng đài 19001080. Tại sao lại không gọi nhỉ? Tổng đài là nơi giải đáp mọi thắc mắc từ quan trọng đến tầm phào mà. Hơn nữa, nơi ấy đâu chỉ có một cái đầu. Tôi bấm số tổng đài. Tiếng tút tút dài đằng đẵng kết thúc bằng giọng nhẹ nhàng của cô nhân viên. Nhưng nghe yêu cầu của tôi xong, giọng cô có vẻ khác. Tôi nghĩ rằng cô đã phải nhịn cười. Cô nói tôi chờ máy để cô tra cứu thông tin. Một phút. Ba phút. Năm phút trôi qua. Đến phút thứ sáu, cô nói rằng tổng đài của cô chưa cập nhật thông tin này và mong khách hàng thông cảm. Tôi có thể thông cảm và hiểu cho yêu cầu kỳ quặc này, nhưng sẽ thật là có lỗi với người đã khuất khi ông mất đến nay là tròn 25 năm. 25 năm mà chưa cập nhật thì bao giờ mới cập nhật đây?
ng-hien-le-5
Chị Dương thấy tôi cầu cứu hết mọi nơi mà không kết quả gì cũng ái ngại giùm tôi.
- Em tính đi đâu bây giờ?
- Em cũng không biết nữa. Tôi nghĩ đến đoạn đường về.
- Em có muốn về nhà chị ăn cơm không?
Có người nhắc, tự dưng cái bụng tôi đâm ra dở chứng. Tôi biết người miền Tây rất hiếu khách nhưng không ngờ hôm nay lại được mục kích sự hào sảng ấy. Cớ gì lại từ chối lòng tốt của một người như chị nhỉ?
- Em không làm phiền chị chứ?
- Phiền gì đâu. Về cho biết nhà. Sau này có xuống Lai Vung thì ghé nhà chị chơi.
Trời đã tạnh. Cơn mưa ban trưa như gột rửa cái nóng mùa hè, để lại những vũng nước loang loáng trên đường. Chị chạy xe đi trước, tôi rà rà theo sau. Mái tóc chị bay bay trong gió làm tôi nhẹ lòng. Nếu chuyến đi này không tìm được mộ ông Lê thì ít nhất, tôi cũng có thêm được một người chị dễ thương. Tóm lại là không lỗ.
Từ phòng Văn hóa Thông tin đi chừng 2 km nữa là tới nhà chị. Ngôi nhà lá nằm im ắng bên đường quốc lộ. Cả nhà đang xem ti vi nên không ai chú ý đến tôi. Mọi người chỉ lao xao về tôi khi nghe tôi hỏi mộ ông Nguyễn Hiến Lê. Ba má chị là người sống gần hết một đời ở đây cũng không biết mộ ông ở đâu. Thấy vậy, tôi không hỏi thêm ai nữa. Tôi còn nhớ lời tựa của ông Nguyễn Hiến Lê mở đầu cho cuốn Đông Kinh Nghĩa Thục có đoạn như sau: “Mà có bao giờ người ta nghĩ đến việc thu thập tài liệu trong dân gian không? Chẳng hạn khi một danh nhân trong nước qua đời, phái một người tìm thân nhân hoặc bạn bè của người đã mất, để gom góp hoặc ghi chép những bút tích cùng dật sự về vị ấy, rồi đem về giữ trong các thư khố làm tài liệu cho đời sau. Công việc có khó khăn tốn kém gì đâu, mà lại có lợi cho văn hóa biết bao. Có như vậy các người cầm bút mới có tài liệu để soạn sách, còn như bây giờ thì một nhà văn Việt viết tiểu sử Tản Đà còn khó hơn viết tiểu sử của Molier, của Shakespeare, của Tolstoi. Thực là ngược đời nhưng rất dễ hiểu. Vì tra cứu ở đâu bây giờ để viết về đời sống của Tản Đà?” Thật không ngờ, điều ông luôn canh cánh trong lòng đến khi mất lại vận vào chính đời ông.
Tôi đi tìm nơi an nghỉ của ông chỉ vì lòng kính trọng. Theo tôi, ông là một trí thức thứ thiệt lúc nào cũng trăn trở vun vén cho văn hóa nước nhà. Ông đã góp vào nền văn hóa Việt Nam một số lượng tác phẩm đồ sộ gấp bốn lần thời gian ông làm việc. Nhưng quan trọng hơn, đó là nhân cách sống của ông: giản dị và tự trọng. Một con người như thế rất đáng để tôi đi tìm và thắp một nén nhang chứ. Có điều, tôi vô duyên, không tìm được mộ ông dù biết là ông chỉ nằm đâu đó quanh đây. Tôi biết ông qua một người thầy đáng kính. Đúng rồi, người thầy của tôi. Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Tôi cuống quýt gọi điện, thầy cười nói đi mà không rủ, ra nông nỗi này ráng chịu. Thì thầy cũng chưa tới mà, xem như chuyến này em đi dò đường trước, lần sau dẫn thầy đi mới ngon lành chứ. Thầy cười ha hả bảo được, rồi nhắn cho tôi địa chỉ mộ ông. Tôi hí hửng chạy lại khoe với chị Dương cái tin: “Mo Nguyen Hien Le o chua Phuoc An – gan nga tu Cai Buong, Vinh Thanh, Lai Vung”. Cả nhà chị xúm xít quanh tôi khi nghe nói tôi đã tìm ra nơi an nghỉ của ông. Tôi sung sướng đọc to rồi hồ hởi hỏi đường đi đến đó, nhưng lạ thay, tôi đọc xong mà chẳng ai hiểu đó là đâu. Cuối cùng, ba chị Dương đoán một hồi mới rõ đó là ngã tư Cai Bường, thuộc xã Vĩnh Thạnh, huyện Lấp Vò chứ không phải Lai Vung. Té ra, cả cuốn sách tôi đọc lẫn tin nhắn của thầy đều sai tên huyện. Ba chị Dương dặn:
- Từ Lai Vung con đi thêm khoảng 10km nữa dọc theo quốc lộ 80 là sẽ tới ngã tư Cai Bường. Tới đó con hỏi chùa Phước Ân ai cũng biết hết.
Từ biệt ngôi nhà thân thiện, tôi tiếp tục cuộc khám phá. Mưa bắt đầu nặng hạt quất vào mặt, vào mũi, vào áo mưa ràn rạt nhưng tôi không cảm thấy rét buốt. Có điều gì đó cựa quậy trong lòng, vừa đê mê vừa khấp khởi. Tôi thấy con đường trắng xóa trong màn mưa như những bông tuyết bay lững lờ trong không trung. Giọt mưa nào ngọt ngào rớt lên môi mắt tôi. Giọt mưa nào tắm mát tâm hồn tôi. Đường mưa vắng tanh không một bóng người. Tịnh như chốn này chỉ có mình tôi và linh hồn ai đó đang luẩn khuất trong mưa, hí hửng và reo vui.
Vĩnh Thạnh nghèo nàn và ướt át chào đón tôi. Từ ngã tư Cai Bường rẽ tay trái vào hơn 1km đường đất nữa là tới chùa Phước Ân. Con đường len lỏi qua những vườn cây ăn trái xanh mướt và một cây cầu gỗ bắc ngang con kênh. Nhà dân nằm im lìm dưới tán lá như trái chín giấu mình sau vòm lá. Không khí thuần khiết hòa vào hương xoài dịu êm khiến tôi ngẩn ngơ. Người thiên cổ về chốn điền viên này nằm, sáng nghe tiếng chuông chùa, chiều nghe tiếng sóng vỗ, làm tôi cũng phát ham.
Chùa Phước Ân hiện ra trước mắt tôi vừa trang nghiêm lẫn thân thiện. Ngôi chùa đơn sơ ẩn hiện sau lớp lá bồ đề lóng lánh nước mưa. Tôi dắt xe chầm chậm qua sân chùa. Không một bóng người. Không gian im ắng. Đang khi tôi không biết hỏi ai thì có một bà cụ đi ra. Bà mặc áo nâu sòng, mái tóc đã hoa râm. Tay bà cầm cỗ tràng hạt đang lẩm bẩm tụng kinh. Nghe tôi hỏi mộ ông, bà nói:
- Ông Lê viết sách chứ gì?
- Vâng ạ.
Nhìn tay chân tôi tím tái, bà lặng lẽ mời vào phòng khách. Trong gian phòng ấm cúng bên ly trà nóng, bà cụ hỏi tôi có bà con thân thích gì với ông ấy không? Sao lại đi thăm mộ lúc trời mưa gió như thế này? Làm thế nào mà biết ông nằm ở đây? Tôi ngồi hầu chuyện bà cụ một hồi đủ để giải thích cho bà hiểu tôi chẳng là gì của ông cả và đi tìm mộ ông chỉ để thắp một nén nhang vì lòng mộ mến thôi.
NGUYENHIENLE3
Mộ Cụ Nguyễn Hiến Lê
Tại ngã tư Cai Bường, thuộc xã Vĩnh Thạnh, huyện Lấp Vò

Nghe xong bà cười, rồi bà kể tôi nghe chuyện cách đây khoảng một tháng, cũng có cậu sinh viên đến viếng mộ ông ấy. Cậu ta còn mua trái cây, đèn nhang cho ông ấy nữa. Bà chưa đọc sách ông nên hỏi ông ấy viết sách hay lắm sao mà mất lâu thế vẫn còn có người nhớ đến.
Tôi trả lời ông ấy không những viết hay mà còn rất hữu ích nữa. Nghe thế, bà dẫn tôi vào chánh điện, nơi khung ảnh ông Nguyễn Hiến Lê được treo bên cạnh người vợ thứ hai của ông, bà Nguyễn Thị Liệp. Sau khi ông mất, bà Liệp xuất giá đi tu và trước khi bà mất, bà nói con cháu hãy đem ông bà về đây an nghỉ. Phía sau lớp kính mờ ảo, nụ cười ông vẫn tươi rói và đôi mắt dường như vẫn dõi theo trần đời.
- Đi theo bà, bà dẫn cháu ra mộ ông ấy.
Bên trái chùa có một khoảng đất rộng dành cho những người đã qua đời an nghỉ. Ngôi mộ ông Nguyễn Hiến Lê nằm lọt thỏm trong số khoảng 20 ngôi mộ khác. Không có gì đặc biệt cho thấy đó là ngôi mộ của một con người lỗi lạc. Nó nhỏ nhắn và giản dị như chính cuộc đời ông. Cạnh mộ, hoa đổ nhang tàn.
Tôi cắm vào lư hương nén nhang thành kính. Hương trầm tỏa bay. Cay cay khóe mắt.

Trần Thị Trung Thu
nguồn: Email của Do Huu Nghia


Ðôi nét về cụ Nguyễn Hiến Lê
ng-hien-le-3
Nguyễn Hiến Lê (1912-1984) quê ở làng Phương Khê, phủ Quảng Oai, tỉnh Sơn Tây, nay thuộc huyện Ba Vì, Hà Nội. Ông được biết đến như một nhà văn, học giả, dịch giả, nhà giáo dục.
Xuất thân từ một gia đình nhà Nho, ông học tại Hà Nội. Năm 1934, ông tốt nghiệp Trường Cao đẳng Công chính Hà Nội, sau đó làm việc tại ​miền ​Nam . Sau ​ thời điểm tháng Tám năm 1945, ông đi dạy học ở Long Xuyên. Năm 1952, ông chuyển lên Sài Gòn mở nhà xuất bản và biên dịch sách, sáng tác, viết báo.
Nguyễn Hiến Lê đã dành trọn phần đời còn lại của mình để miệt mài viết sách. Ông có khoảng 120 tác phẩm sáng tác, biên soạn, dịch thuật thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau như giáo dục, văn học, ngữ học, triết học, lịch sử, du ký, gương danh nhân, chính trị, kinh tế…
Ông làm việc đều đặn 13 tiếng đồng hồ mỗi ngày, gồm sáu tiếng đọc tài liệu và hơn sáu tiếng để viết. Nhờ áp dụng nghiêm ngặt thời gian biểu này, ông đã hoàn thành một khối lượng tác phẩm đồ sộ. Nhiều tác phẩm của ông trở thành cuốn sách gối đầu giường của thanh niên trẻ.
(TH.C sưu tầm theo Wikipedia)