9 thg 5, 2015

Thơ về mẹ : Tràn Dần,Trần Trung Đạo,Hồ Nguyễn

Lời mẹ dăn - Trần Dần


Tôi mồ côi cha năm hai tuổi 
Mẹ tôi thương con không lấy chồng 
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải 

Nuôi tôi đến ngày lớn khôn. 
Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ 
Ngày ấy tôi mới lên năm 
Có lần tôi nói dối mẹ 
Hôm sau tưởng phải ăn đòn. 
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn 
Ôm tôi hôn lên mái tóc 
- Con ơi 
trước khi nhắm mắt 
Cha con dặn con suốt đời 
Phải làm một người chân thật. 
- Mẹ ơi, chân thật là gì? 
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt 
Con ơi một người chân thật 
Thấy vui muốn cười cứ cười 
Thấy buồn muốn khóc là khóc. 
Yêu ai cứ bảo là yêu 
Ghét ai cứ bảo là ghét 
Dù ai ngon ngọt nuông chiều 
Cũng không nói yêu thành ghét. 
Dù ai cầm dao dọa giết 
Cũng không nói ghét thành yêu 
Từ đấy người lớn hỏi tôi: 
- Bé ơi, Bé yêu ai nhất? 
Nhớ lời mẹ tôi trả lời: 
- Bé yêu những người chân thật. 
Người lớn nhìn tôi không tin 
Cho tôi là con vẹt nhỏ 
Nhưng không! những lời dặn đó 
In vào trí óc của tôi 
Như trang giấy trắng tuyệt vời.
In lên vết son đỏ chói.
Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi 
Đứa bé mồ côi thành nhà văn 
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm 
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ. 
Người làm xiếc đi giây rất khó 
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn 
Đi trọn đời trên con đường chân thật. 
Yêu ai cứ bảo là yêu 
Ghét ai cứ bảo là ghét 
Dù ai ngon ngọt nuông chiều 
Cũng không nói yêu thành ghét 
Dù ai cầm dao dọa giết 
Cũng không nói ghét thành yêụ 
Tôi muốn làm nhà văn chân thật 
chân thật trọn đời 
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi  tô
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã 
Bút giấy tôi ai cướp giật đi 
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá. 
1957.


                               Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
 
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
*

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
*

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương
*

Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
*

Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
*

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được 
                                     Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
                                          Trần Trung Đạo



MẸ LÀ CAO QUÝ
Còn mẹ trên đời quý nhứt thôi,
Vì tôi chưa thấy mẹ bên tôi.
Năm xưa nhớ lúc lên năm tuổi,
Mẹ đã ra đi bỏ cuộc đời.
*
Rồi tháng năm dài sống với cha,
Cha theo chinh chiến phải xa nhà,
Anh em côi cút quanh hôm sớm,
Đùm bọc cho nhau thế phận cha.
*
Có lúc Tây vào vắng bóng cha,
Bà con quanh xóm bỏ quê nhà,
Anh em trốn dưới hầm sâu kín,
Bom đạn quanh vùng sợ thét la.
*
Tiếp bước thăng trầm tôi lớn lên,
Rời xa chốn cũ sống buồn tênh.
Ba đem ba đứa đi xa xứ,
Sớm tối quanh năm kiếp bập bềnh.
*
Nhờ công giáo dục của thầy cô,
Chẳng hổ thanh danh kiếp cụ đồ.
Bạn đạo quanh vùng thương bảo bọc,
Đêm về nghe tiếng tụng “Nam Mô”.
*
Thánh địa nơi nầy tôi cố tâm,
Học hành hôm sớm suốt quanh năm.
Bao nhiêu nặng nhọc không than trách,
Nối nghiệp tiền khai mối Đạo tầm.
*
Vắng mẹ bao ngày. Ôi đớn đau!
Đơn côi không mẹ sống làm sao?
Tình cha vẫn ấm bao năm tháng,
Tiếng “MẸ” in sâu kín dạt dào.
*
Từ thuở trưởng thành khôn lớn hơn,
Tình MẸ tim tôi vẫn chập chờn.
Mỗi lúc nghe ai kêu tiếng MẸ,
Lòng sao quặn thắt cuộn từng cơn.
*
Còn Mẹ bên đời có phước duyên,
Như cõi mù sương nắng diệu huyền.
Vắng bóng mẹ hiền…cây thiếu nắng,
Đêm về mong được giấc mơ tiên.
*
Mẹ ở nơi nào mẹ có hay,
Trần gian khắc khoãi nhớ bao ngày.
Một phút ước ao sao gặp mẹ,
Ôm mẹ vào lòng thật phước may.
*
“Ba có đôi dòng để lại con,
Ngày xưa mẹ khổ kiếp không tròn.
Cho con biết được tình cao nhứt:
Còn MẸ bên mình - phước đức son”(1)
*
Ngày nay vui thấy đám con tôi,
Bên mẹ quanh năm đức lấp bồi.
Cao đẹp biết bao tình mẫu tử,
Hoa hồng tặng mẹ thắm lòng tôi.
*
Ngày Mother’s Day sang mỗi năm,
Rực rỡ như trăng sáng độ Rằm.
Ẩn chứa tình yêu thương của mẹ,
Muôn đời trân quý mãi trong tâm.
HỒ NGUYỄN
(1): Lời cha tôi đã thương dặn tôi.


Rồi bỗng mơ về thấy mẹ tôi.
Cỏ may giăng tím, chạy quanh đồi.
Run run mẹ lặt từng hoa cỏ.
Lòng đắng, chia lìa, giọt lệ rơi.
Mặc Hiền – Phạm văn Rã


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét