Diệp bồn chồn đi đến tủ lạnh vơ vội chai La Vie mát lạnh dốc ừng ực vào mồm. Bé Kiều Trinh vẫn thiêm thiếp trên chiếc giường nệm êm ái, trắng bong. Bỗng bé mỉm cười vu vơ. Nụ cười mụ dạy. Nụ cười thánh thiện làm lòng Diệp lắng xuống. Chị ngồi xuống bên con rồi trìu mến thơm lên trán bé. Hương thơm trẻ thơ ngất ngây…
Chị ngắm nhìn con – lần thứ một ngàn lẻ một. Con
bé có nhiều nét giống cha quá. Con gái giống cha giàu ba đụn. Là người
mẹ chị biết, con nào giống cha chẳng sướng. Giống cha, tránh được biết
bao nhiêu phiền toái, nghi ngờ.
Kể cũng lạ, những đứa bé mới sinh đứa nào chẳng
dúm dó nhăn nheo như khỉ, đến mẹ nó còn chưa kịp nhận ra những nét giống
cha, giống mẹ mà người ngoài chỉ thoáng nhìn đã đọc ra vanh vách.
Là người có học cao nên suốt thời kỳ mang thai
Diệp cứ mừng lo phấp phỏng: Đâu phải chỉ có yếu tố di truyền, còn môi
trường, còn sự ám ảnh… Nhưng rất hay, càng ngày Kiều Trinh càng bộc lộ
nhiều nét giống cha. Diệp vui mừng khoe những phát hiện đó với chồng.
Thất (chồng chị) ngồi nghe với thái độ dửng dưng
có phần lãnh đạm, và phũ phàng hơn, anh còn buông lời tủng tẳng: Còn
phải đợi xem oẳn tà roằn thế nào?
Lòng tự trọng, sự thuỷ chung của Diệp bị tổn
thương nghiêm trọng nhưng chị dằn lòng nín lặng vì linh cảm trong thái
độ của chồng có chứa một cái gi đó thật tàn ác, bất nhân. Chị nghĩ: Đối
với hạng người này, câm lặng là tốt nhất. Câm lặng không chỉ vì một điều
nhịn chín điều lành mà để còn lắng xem con tạo xoay vần ra sao để…
Diệp nhớ về thời sinh viên. Diệp vào trường đúng
lúc gia đình chị tan vỡ. Bố mẹ chị bỏ nhau. Lẽ ra Diệp cũng phải bỏ học
nhưng Diệp không khuất phục. Để có được ngày nay Diệp phải đổ biết bao
mồ hôi, nước mắt kể cả những nhọc nhằn cay đắng. Chút sung sướng có được
đâu phải dễ dàng gì.
Diệp nhớ đến những ngày phải vừa làm vừa học. Đêm
mò được về tới ký túc xá mắt đã ríu lại. Lăn xuống giường là “ngất”
luôn tới sáng. Sáng bật dậy bước vào phòng thi luôn. Học thế thì đầu óc
có siêu phàm như Anbe Anhxtanh thi cũng trượt. Thế mà Diệp thi vẫn đỗ.
Đỗ cao là đằng khác.
Nghĩ tới đây Diệp mủi lòng nhớ về thầy Tuấn.
Người thầy hiền hậu và thơ ngây của Diệp. Đối với ông, quả là chị có hơi
quá đáng nhưng không đến mức như thiên hạ đồn: Ông bị quả lừa. Họ nói:
Ông cúc cung phục vụ nó (tức là chị) suốt mấy năm trời để rồi ra trường
một cái nó phắn ngay.
Không! Chưa bao giờ chị định lừa ông cả. Chỉ có
những kẻ táng tận lương tâm mới nỡ lừa một con người nhân hậu và thơ
ngây như ông.
Nhưng phải công nhận mình có tận dụng ông hơi
nhiều. Có lấy của ông nhiều mà cho chẳng bao nhiêu. Nhưng biết làm sao
được, vì hoàn cảnh của mình lúc ấy nó đòi hỏi phải thế.
Thế mới biết trong cuộc sống con người kinh tế
thật là quan trọng. Diệp nhớ tới nguyên nhân dẫn đến việc ly dị của bố
mẹ mình… Mẹ chị, cô giáo cấp ba xinh đẹp phải nói là kiêu sa, sang trọng
đối với một làng quê xơ xác có gì hợp với một anh lái xe vận tải đường
dài, trình độ văn hoá cấp hai.
Ngày cha còn làm ăn được, cái tật rượu chè của
ông đâu phải là nỗi ám ảnh trĩu nặng trong nhà mà nhiều khi nó lại là
cái cớ để tạo nên những kỷ niệm ấm áp trong lòng.
Diệp không thể nào quên cảnh, sau những đợt đi xa
dăm bữa, nửa tháng bố lái xe về nhà. Mẹ con chị hớn hở ùa ra cổng đón
bố! Bố cười rất tươi rồi tặng quà từng người. Mẹ con chị tíu tít chợ búa
về nấu nướng, cả nhà vui vẻ quây quần quanh mâm cỗ ngồn ngộn thức ăn
ngon.
Bố rót rượu cho cả nhà. Những cái chén hạt mít
sóng sánh ánh rượu, thoảng thơm mùi lúa nếp. Mắt mẹ long lanh. Má mẹ ửng
hồng. Có những lần bố về nhà vào lúc nửa đêm. Mưa phùn gió bấc buốt
trời, cả nhà bừng dậy đón bố.
Mặc bố ngăn, mẹ chị vẫn khoác vội áo mưa lao vút
vào màn đêm tê cóng. Mẹ đến nhà ông Vân, cách nhà trên hai cây số mua
rượu cho bố uống. Rồi có lần vui bạn vui bè, bố say, bố xỉn. Mẹ dịu dàng
đỡ bố ngả xuống giường. Mẹ giã gừng, lấy đường pha trà cho bố uống. Mẹ
bôi dầu. Mẹ cạo gió. Mẹ đợi bố thiêm thiếp ngủ rồi khẽ khàng bôi vôi vào
thái dương, vào cổ, vào gan bàn chân…
Những hình ảnh đó khắc vào tâm trí trẻ thơ của
chị như một biểu tượng cao cả của tình nghĩa vợ chồng, của hạnh phúc lứa
đôi. Cho đến một ngày, bố gây tai nạn vì say rượu. Của cải ào ào đội
nón ra đi. Của cải trong nhà ít dần thì mâu thuẫn trong nhà tăng lên.
Những cái tật “đáng yêu” ngày trước nay trở thành nguyên cớ cho những
trận đào bới xới lộn lẫn nhau, khó cai hơn cai rượu.
Càng lớn Diệp càng khẳng định vai trò kinh tế của
một người chồng có văn hoá và vị trí xã hội đối với cuộc sống gia đình.
Trong thẳm sâu lòng mình, Diệp chẳng có gì chê Vọng (người bạn thưở ấu
thơ). Chị không lấy Vọng chỉ vì chị không thể sống hạnh phúc trong cảnh
vợ hồ hởi gánh phân, chồng vui vẻ “vắt vắt diệt diệt”. Nếu hạnh phúc đời
người chỉ đơn giản như thế thì dùi mài kinh sử để mà làm gì.
Làng chị, có lẽ phải vài trăm năm nay mới có
người đỗ cao như chị. Dẫu biết rằng đỗ thế chứ đỗ cao hơn nữa cũng chẳng
có bảng vàng bia đá mà ghi, bởi cả làng chỉ có phiến đá duy nhất đã
được kê gần giếng làm nơi giặt giũ.
Nhưng đời là phải thế. Vọng đơn giản quá. Anh
thường tâm niệm: Hạnh phúc là sự tự thoả mãn với những gì ta có. Điều
này có một cái gì đó như yếm thế, như diệt dục, lại phảng phất mùi AQ.
Đời mình không thể đơn giản như thế được.
Còn con cái nữa chứ. Thời đại hai trái tim vàng
giữ cho túp lều tranh không sụp đổ đã vĩnh viễn qua rồi. Giờ đây một
ngôi biệt thự nguy nga bền vững sẽ có sức gắn kết bền chặt hai trái tim
dù là sắt gỉ. Là thạc sĩ văn chương, chị có thể đánh cuộc với đời rằng:
Phụ nữ có ham mê tiền tài, quyền lực của đàn ông cũng là điều có thể
hiểu được và dễ thông cảm. Bởi lẽ bản tính phụ nữ rất cần chỗ dựa tin
cậy và sự chở che. Nếu có gì đáng trách là trách anh đàn ông tại sao
không phấn đấu không giành giật để có tiền, tài, địa vị.
Điểm này thì Vọng kém xa Thất. Diệp nhớ về những
ngày đầu của cuộc sống vợ chồng. Vợ chồng chị phóng con Dream tới chợ
người Giảng Võ để thuê người về đào bể phốt, sửa khu toa lét. Xe chưa
kịp dừng bánh, người đói việc xô tới ào ào. Trong cái đám người lếch
thếch ấy chị giật mình nhận ra Vọng và cảm ơn trời Vọng cũng nhận ra chị
nên cúi gằm đầu lẻn mất.
Diệp thầm cảm ơn Vọng không đẩy chị vào thế xấu
hổ trước mặt chồng. Nhưng tối đó nằm cạnh chồng, chị cứ thấy hình ảnh
Vọng trước mắt. Vọng gầy quá! Nhếch nhác quá! Khuôn mặt vêu vao cam chịu
đến nhói lòng.
Diệp day dứt ân hận chỉ vì chút sĩ diện mà chị
thành con người quá tệ, không hỏi thăm Vọng được đến một câu. May mà
sáng hôm sau khi Diệp dắt con Dream ra khỏi cổng thì gặp Vọng đang như
một đống rác di chuyển trên hè phố.
Qua trò chuyện chị biết, thì ra, Vọng đã mò ra Hà
Nội làm thuê. Anh đang ở trọ trong một cái lều sơ sài, xiêu vẹo như
chuồng trâu nằm sát toà nhà bốn tầng nguy nga của chị. Khổ quá, cái lều
ấy người ta dựng tạm để khẳng định chủ quyền của người chủ mảnh đất, có
phải nhà đâu mà anh thuê ở.
Diệp thực sự mủi lòng thương xót khi biết Vọng
làm quần quật cả ngày mà thu nhập không bằng bữa ăn sáng của riêng chị.
Rồi chị rủ Thất sang thăm Vọng. Thất của chị những ngày đó thật tuyệt
vời, cao sang mà gần gũi, xa lạ mà cảm thông. Lúc ấy Thất mới là trưởng
phòng. Cái chức mà Thất xếp vào hạng đầu binh cuối cán, không đủ quyền
để trù ai nhưng cũng không ai nỡ ghét mình, cái chức mà có chút lương
thêm chút lậu, thừa nuôi vợ nhưng chưa đủ nuôi bồ… Những ngày đó Thất
đối xử với chị thật dịu dàng, trân trọng.
Giờ đây Thất là giám đốc, nhà chị không thiếu thứ
gì, vật dụng trong nhà toàn đồ sang, đồ xịn. Thế mà… Diệp lẩm bẩm một
mình: Trường hợp bố mẹ mình thì của cải trong nhà đội nón ra đi… Trường
hợp mình thì của cải ngoài đường đắp chăn ùn ùn kéo tới… Chị lại thấy
gương mặt Thất. Gương mặt lúc Thất quăng tiền lên mặt bàn. Gương mặt lúc
Thất hãnh tiến nói với bạn bè… Một cái lạ hơn tạ cái quen… Con gì ăn ít
nói nhiều…
Từ ngày chị sinh con, Thất đi về thất thường, chị
có nhắc thì lập tức cau mặt quát: Họp. Đi họp chứ đi đâu! Có chức, có
quyền, có tiền, có thư ký đẹp làm gì chẳng họp triền miên. Chỉ nghĩ tới
đây là cục ức lại từ đâu dâng nghẹn cổ Diệp.
Oẳn tà roằn! Oẳn tà roằn! Thật khốn nạn. Bé Kiều
Trinh là sản phẩm hoàn hảo của chị và Thất. Chị biết rõ điều đó. Thất
biết rõ điều đó. Nỗi nghi ngờ tưởng như ngớ ngẩn của Thất thật sự là
nham hiểm, đểu cáng. Lũ “Gơben” đang dọn đường dư luận. Nghĩ tới đây
nước mắt Diệp ứa trào. Mệt mỏi, Diệp nằm xuống cạnh con rồi cố gạt những
hình ảnh của Thất ra khỏi đầu. Diệp hướng tâm trí trở về những kỷ niệm
thuở ấu thơ…
Trước mặt chị là cánh đồng lúa cằn cỗi, mịt mù
hơi nước. Gió lạnh thốc ào ào. Những lá lúa gầy guộc, lập cập, run rẩy,
bé Diệp chân đất, quần thâm, môi thâm, mặt tái nép mình dưới bụi dứa dại
tránh gió chờ Vọng. Vọng thì nghiến răng dầm mình dưới làn nước lạnh.
Nước lạnh tới mức chỉ nhìn màu mốc cũng thấy nổi da gà.
Mỗi lần Vọng nhô đầu khỏi mặt nước tay giơ lúc
con trai, khi con ốc lẫn bùn rác lại nhoẻn cười với Diệp. Nụ cười nhợt
nhạt tê cứng như mặt người chết trôi. Diệp bồi hồi xúc động… Lại còn cái
quần đùi bộ đội rộng thùng thình, thủng đít nhiều khi sơ ý Vọng ngồi
thòi cả ra. Diệp khẽ lắc đầu tủm tỉm cười. Diệp nhớ tới đêm trăng ngày
tiễn Vọng đi bộ đội. Hai đứa kẻ trước, người sau lững thững đi trên bờ
mương. Trăng quê chị đẹp lạ lùng, tròn vành vạnh, xanh trong, thơ ngây
và đẹp như mặt gái làng vừa qua cơn sốt nhẹ, có chút dỗi hờn. Gió quê
chị cũng quyến rũ.
Chị bỗng nhớ quê hương cồn cào. Có lẽ phải đến
hơn năm nay mình không gặp Vọng – chị tự nhủ và bỗng thấy lo lo. Linh
cảm báo cho Diệp biết một điều gì không ổn đang đến với Vọng. Tiếng vọng
Rô-chec-tơ là có thật. Diệp cố nghĩ về Thất để mong gạt đi cái gương
mặt vêu vao, võ vàng của Vọng nhưng không thể được. Lần gặp trước Vọng
quá gầy. Hình như có tiếng thều thào của Vọng. Vọng gặp tai nạn gì? Cứ
nằm nghĩ vẩn vơ thế này sốt ruột cũng đủ chết. Diệp nhỏm người dậy và
quả quyết bồng bé Kiều Trinh sang thăm Vọng. Đúng là gần nhà xa ngõ.
Không hiểu giờ này Vọng có nhà hay không? Không có nhà càng hay, vì thế
là Vọng khoẻ, Vọng đi làm…
Cửa nhà Vọng không khoá. Diệp khẽ đẩy cửa bước
vào. Trong cái không gian mờ mò ảo ảo tanh nồng mùi bệnh, Diệp nhìn thấy
rõ Vọng nằm như một xác chết trên chiếc giường cá nhân cũ kỹ. Vọng đây
ư? Người bạn nối khổ ngày xưa của mình đây ư? Nỗi thương cảm bỗng trào
dâng trong lòng Diệp. Trong cái rưng rưng của không gian mông lung, Diệp
thấy rõ Vọng đang cắm đầu chạy băng qua cánh đồng ngô Bãi Trước. Bóng
Vọng nhỏ dần, nhỏ dần rồi tụ lại thành một điểm sáng, sáng rực rồi nhờ
nhợ, chập chờn. Vọng trốn Diệp vì xấu hổ, vì sợ Diệp dỗi hờn, vì Vọng đã
dám bế Diệp từ dưới sông lên bãi.
Vọng ơi, việc gì Vọng phải xấu hổ, phải trốn.
Diệp phải cảm ơn Vọng chứ. Vọng cứu Diệp khỏi chết đuối cơ mà. Nước mắt
Diệp ứa trào. Chị tiến đến gần, Vọng vẫn nằm bất động. Hai hố mắt Vọng
trũng sâu. Hai má tóp lại. Mặt Vọng hốc hác như cái đầu lâu.
Diệp đặt con nằm xuống cạnh Vọng rồi khẽ khàng
nâng hai cánh tay anh. Tay Vọng đầy gân xanh, những đường gân nhợt nhạt
bất động. Những mạch máu này đã từng tiếp máu cho mình sống đây. Diệp
thút thít nói một mình. Chị thận trọng áp đôi tay thon nhỏ mịn màng như
ngó sen của mình vào hai hõm má Vọng rồi dịu dàng lay gọi:
- Anh Vọng! Anh Vọng! Anh làm sao thế này?
Mí mắt Vọng động đậy rồi rất từ từ, rất khó nhọc mở ra.
- Anh Vọng, anh có nhận ra em không? Diệp đây! Diệp đây! Em Diệp đây!
Bỗng mắt Vọng bật lên một nét nhìn gì đó rất quen
thuộc. Diệp thở phào nhẹ nhõm: Thế là anh nhận ra mình rồi. Bao giờ
cũng thế, khi mình giận dỗi, khi mình nũng nịu là anh có ánh mắt này.
- Em xin lỗi. Anh ốm thế mà giờ em mới biết. Tha lỗi cho em anh nhé. Anh đã ăn uống gì chưa?
Những ân hận, những xót xa đã biến thành nước mắt chảy thành dòng trên má Diệp. Chị nói trong tiếng nấc:
- Em nấu cháo cho anh nhé.
- Đừng… Đừng… Em ngồi đây – Vọng nói chậm chạp và yếu ớt.
- Anh ăn cháo nhé.
- Kh… ông…!
- Anh ăn phở nhé?
- … Kh… ông…!
- Anh uống nước cam nhé.
- … Kh… ông…
- Vậy anh thích ăn gì?
- … Có… Có… ó… chút… sữa…!
- Đợi em tí chút nhé. Em về nhà lấy, có ngay đầy.
- … Đừ… ừng… Đừ… Không… kịp đâu. Cái chết… chết… đã lên quá… đầu gối… rồi…
Diệp nắm chặt hai bàn chân Vọng. Diệp hoảng hốt
nhận ra điều Vọng nói. Anh nói đúng, bàn chân anh đã lạnh buốt, đã không
còn sinh khí. Bỗng đôi mắt Vọng từ từ hé mở, ánh mắt đầy vẻ van lơn và
anh nói rất nhỏ nhưng rõ ràng:
- Ngồi bên anh… cho đến lúc anh đi… Được… được thế này là… đời anh mãn nguyện rồi…
Vụt loé trước khi tắt ngấm đây – ý nghĩ này làm
toàn thân Diệp run bần bật. Diệp vừa thảng thốt nói: “Không! Không! Anh
không được nói gở!” vừa ngồi vội lên giường và thận trọng nâng đầu Vọng
áp vào bầu vú căng mọng sữa của mình. Vài giây tĩnh lặng vô hồn trôi
qua. Rồi bỗng Diệp thấy trong ngực mình hình như có sự chuyển động dù
rất nhẹ. Mình đã tiếp sữa được cho anh, cũng như xưa anh đã tiếp máu cho
mình. Ý nghĩ này dấy lên trong Diệp chút hy vọng mơ hồ. Đời chẳng từng
đã có trường hợp được cứu sống vì mấy thìa nước cháo ư. Chị lắng mình để
cảm nhận.
Đúng lúc này Thất về nhà. Hình như có tiếng khóc
như lạc giọng của bé Kiều Trinh từ nhà Vọng vọng ra. Bên ấy có chuyện gì
chăng? Thất hấp tấp rẽ sang nhà Vọng. Thất sững người trước cảnh vợ anh
đang chăm chút cho Vọng bú ngay trong tiếng khóc như xé lòng của bé
Kiều Trinh.
- Đồ súc vật! – Thất thét lên và lao vào.
Thất tát một cú như trời giáng vào mặt Diệp. Diệp
bật người, bật mặt về phía sau. Điên cuồng, Thất xoay lại giơ tay định
bóp vào cổ Vọng… Nhưng… Thất sững người… Hình như Vọng đã chết tự lúc
nào. Từ khoé miệng Vọng rỉ ra một vệt sữa rất nhỏ, rất ngắn, nhờ nhợ
trắng, xen những tia hồng.
Hình như trong sữa có máu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét