Hoàng Long chuyển ngữ - Tap Chí Da Màu
LTS: Dưới đây là một truyện ngắn xuất sắc của Hoshi Shinichi, được dịch giả Hoàng Long chuyển ngữ và cho phép Da Màu trích đăng từ bản dịch của anh cho tuyển tập truyện ngắn Công Ty Cung Cấp Yêu Tinh của Hoshi Shinichi (nxb Văn Học: 2017), tr. 48-62.
Tuy đây là một truyện ngắn, thay vì cực ngắn, “Yêu Tinh Chốn Công Sở” kết hợp rất tài tình thể loại khoa học giả tưởng với đề tài ngụ ngôn – hai nét tiêu biểu trong những tác phẩm của Shinichi, như Hoàng Long đã đề cập trong bài giới thiệu của anh cùng đăng hôm nay. Mối liên hệ sâu đậm và gần như lãng mạn giữa “thiết bị” và một công nhân trong sở làm Nhật bản làm người đọc nghĩ đến truyện phim “From Agnes, with Love” (1964) về một hệ thống điều hành vi tính – tên là Agnes – biết yêu và ghen – trong chương trình Twilight Zone của Rod Serling, máy vi tính giết người “HAL” trong phim 2001 Space Odyssey (1968) của đạo diễn Stanley Kubrick, và gần đây nhất, hệ thống điều hành OS tên Samantha trong phim Her (2013) của đạo diễn Spike Jonze. Tuy nhiên, khác với những máy tính/hệ thống điều hành kể trên đã có ý đồ quyết đoán tình cảm hoặc sự sống còn của con người, “yêu tinh” của Hoshi Shinichi là một thực thể tương đối “trung dung.” Trong cách xóa mờ biên giới giữa máy và người, hoặc giữa công việc và tình cảm, Hoshi Shinichi, thay vì làm người đọc khiếp sợ sự thông minh nhân tạo của máy móc, đã đặt một câu hỏi rất sâu xa và ý nhị, “thế nào là bản chất của con người”?
Nói vậy không có nghĩa là công việc của công ty trước đây không thú vị gì. Thực ra công việc không tệ. Lạnh lùng, đề cao năng suất, cảm giác tốc độ và chính xác nữa. Đúng kiểu công việc kinh doanh luôn.
Để tôi nhớ lại mình khi đó. Tôi ngồi trên ghế trong văn phòng. Trên bàn có đặt thiết bị văn phòng vạn năng. Nó có kiểu dáng thông minh, được làm bằng thép không rỉ, cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách. Đương nhiên là chỉ cần ấn nút là nó có thể thực hiện các phép tính đơn giản và các tính năng liên quan.
Nó cũng được tích hợp với máy photocopy. Đưa giấy tờ vào, muốn sao chép mấy trang thì ấn nút thế là gần như ngay lập tức tiếng “bíp” rồi “chuông” vang lên, một giọng nói cất tiếng “Photo hoàn thành. Chín bản”, rồi giấy tờ được đưa ra đàng hoàng cẩn thận. Hễ có điện thoại từ đâu đó gọi đến là nó lại nhắc “Bíp. Điện thoại”, và chỉ cần ấn nút là nó tự động chạy băng ghi âm không cần phải nói. Giấy tờ từ các bộ phận khác gửi đến đều được hiển thị rõ ràng trên màn hình và chỉ cần một khoảnh khắc là nó đã sao chép xong xuôi.
Hơn nữa nếu như cần những phép tính toán phức tạp hay xử lý thông tin, thiết bị này cũng có thể làm được. Nghĩa là thiết bị sẽ kết nối với máy chủ trung tâm của công ty rồi đưa ra những câu trả lời thống kê phức tạp. Lượng thông tin khổng lồ được nạp trong hệ thống ghi nhớ có thể được sử dụng ngay lập tức. Dựa trên những tài liệu quá khứ mà nó có thể đưa ra được những dự báo tương lai trong khoảng thời gian dài, hay dựa trên một điều kiện nào đó mà cũng có thể đưa ra dự báo ngắn hạn nữa.
Đại khái kể ra từng việc từng việc vậy tôi cũng không có cách nào khác. Nghĩa là tôi tiến hành công việc theo cung cách như thế. Sau khi xong một việc, tôi ấn vào cái nút lớn phía bên phải thiết bị rồi chuyển sang việc khác. Trạng thái làm việc lạnh lùng, khô khan, khẩn trương nhưng cũng có chút sinh khí. Mỗi lần ấn nút xong một việc tôi lại cảm thấy như có chút gì đó vui tươi sảng khoái.
Cho dù sử dụng tận lực như vậy nhưng cũng có những khi công việc vượt quá năng lực của tôi mà không thể giải quyết được.Khi đó tôi gom hồ sơ những gì mình đã làm rồi ấn nút bên trái. Chiếc máy sẽ gửi đến những người có khả năng giải quyết được. Chứ nếu để chậm xử lý thì năng suất công việc sẽ thấp, mà nếu làm quá sức thì chẳng phải lãng phí thời gian sao. Trong khi làm việc tôi không hề nghĩ lung tung. Trí óc và thần kinh hoạt động hết năng lực, làm gì có phút nào ngồi không. Tuy nhiên từ sau giờ làm việc, lúc bốn giờ chiều trở đi thì tôi hoàn toàn tự do. Bốn giờ chiều là trường hợp của tôi, còn người khác đi làm trễ hơn thì về trễ hơn tôi. Nói chung là có khung thời gian nhưng không có khung thời điểm.
Sau khi giải phóng mình ra khỏi công việc, tôi có thể làm tất cả những gì mình thích. Tôi với bạn gái thường hay đến mấy tụ điểm âm nhạc Nhật Bản truyền thống. Chúng tôi gia nhập Hội yêu thích âm nhạc dân tộc, cùng học đàn samisen nữa.
“Người đời không hay biết, chúng tôi lén gặp nhau, đêm trăng dưới bóng hoa đào, khu phố Mukojima, tiếng chuông quyện vào mưa hoa…”
Chúng tôi ngâm nga những bài như vậy và cảm thấy rất hưng phấn. Cả cấp trên và đồng nghiệp của chúng tôi đều say sưa với sở thích của riêng mình. Chẳng hạn như làm thơ haiku hay tanka, ngâm nga những câu chuyện thế thái nhân tình… Nói chung toàn là ngập tràn trong bầu không khí như vậy để lấy lại cân bằng với công việc lúc nào cũng đề cao năng suất. Đó cũng là chuyện đương nhiên thôi. Việc vui thú những sở thích như vậy có thể giúp ta tìm lại được khát khao muốn làm việc.
Cho đến dạo gần đây thì mỗi ngày của tôi đều trôi qua như thế.
Nhưng mà bây giờ tình thế hoàn toàn khác hẳn.
Tôi đến văn phòng công ty. Trên bàn vẫn đặt thiết bị văn phòng vạn năng. Tôi vừa ngồi xuống ghế rồi ấn nút thì thiết bị cất giọng như thầm thì thủ thỉ:
“Được gặp lại anh, em vui quá đi mất. Từ sau khi chia biệt anh hôm qua đến bây giờ, em cô đơn vô cùng tận…”
Giọng nói của thiết bị có chút gì ngượng ngùng xấu hổ và rất mực quyến rũ gợi tình.
“Vậy sao?”
Tôi cố tình trả lời với vẻ lạnh lùng. Thiết bị tiếp tục nói: “Em pha cà phê cho anh nhé. Ngon lắm đó. Em nhớ
cả vị ngọt và lượng sữa mà anh thích đấy.”
Thiết bị phát một bản nhạc đáng yêu trong chiếc hộp nhạc rồi rót cà phê vào chiếc ly giấy đưa ra cho tôi. Tôi vừa hút thuốc vừa nhâm nhi. Khi vừa vứt cái ly giấy đi thì thiết bị cất giọng thì thầm như chỉ chờ có thế:
“Này, hãy chạm vào em đi…”
Giọng nói đầy mê hoặc như yêu tinh chốn phương nam khiến người ta không sao cưỡng lại được. Tôi chạm vào một chút. Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy khoái cảm run rẩy cả người.
Phía ngoài thiết bị không còn phủ kim loại như trước đây nữa, mà là một lớp nhựa mềm mại mới được phát minh gần đây. Trắng và có độ nhún mềm mại, có chút ấm áp và độ ẩm nữa. Bề mặt không phải trơn nhẵn cũng không phải sần sùi. Có một sự hài lòng rất khó miêu tả. Loại nhựa đặc biệt này không được dùng ở nơi nào khác ngoài văn phòng công ty tôi cả.
Tôi bất giác dùng tay ấn mạnh thêm chút nữa. Như phản ứng với điều đó, lớp nhựa từ từ rung lên. Tôi thả tay ra thì chỗ sờ vào khi nãy đột nhiên chuyển màu hồng rồi dâng lên một mùi hương dịu nhẹ. Nước hoa thượng đẳng. Hành động nối kết này làm tôi run rẩy bàng hoàng. Hay là có thể ngay khoảnh khắc tôi chạm vào máy đã có một dòng điện yếu chạy qua khiến tôi cảm thấy như vậy chăng?
Nhờ chạm vào máy như vậy mà công tắc khởi động công việc được bật lên. Từ phía dưới thiết bị, hồ sơ được đưa ra trên bàn làm việc của tôi. Đó là hồ sơ “Kế hoạch cung cầu trong và ngoài nước cho sản phẩm mới số hiệu R8 và đề án khảo sát phương pháp bán hàng mới”. Thiết bị cất tiếng nói:
“Đây là công việc đầu tiên của ngày hôm nay nhé anh. Chắc chắn anh làm được thôi. Chăm chỉ vào nhé. Em sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh mà…”
“Được rồi, bắt đầu nào. Tuy nhiên anh cần thêm tư liệu. Đầu tiên phải tìm hiểu số liệu thống kê bán
hàng của sản phẩm R7 đã. Không, từ R6 mới được. Nhờ em giúp cho.”
Nghe tôi nói như thế chiếc máy đáp lời:
“Thật là tràn đầy năng lượng nhiệt tình. Anh thật đáng tin. Để em tìm ngay cho…”
Thiết bị nối kết với máy chủ công ty, chụp lại tất cả dữ liệu cần thiết và để trên bàn làm việc của tôi, rồi cất giọng báo cáo:
“Thế này đã được chưa anh. Em tìm lâu quá. Xin lỗi anh nhiều nghen.”
“Không chậm đâu. Rất nhanh và chính xác nữa…” “Trời, anh tin tưởng em đến mức vậy sao? Tại nếu có sai sót thì em cũng không biết đâu mà.”
“Dù em nghĩ thế nào đi nữa anh đây vẫn luôn tin tưởng em đấy.”
Vì đây là những dữ liệu từ bộ nhớ máy tính nên chắc chắn là chính xác. Cái kiểu cách nói chuyện này có vẻ hài hước làm sao.
“À thì…”
Thiết bị trả lời rồi chuyển sang màu hồng nhạt run rẩy nhè nhẹ. Cảm giác rất hài lòng. Tôi cảm động run người, nhiệt huyết làm việc dâng cao ngùn ngụt. Trước mặt một thiết bị như vậy mình cũng phải trổ tài một chút chứ không phải sao?
Lý do chiếc máy này được nhập về đây thật vô cùng đơn giản. Đó là do nhu cầu của con người với sự thịnh vượng phồn vinh là vô hạn độ. Muốn lương cao hơn thì phải nâng cao năng lực sản xuất.
Đầu tiên có rất nhiều người phản đối:
“Về nâng cao năng suất làm việc thì chúng ta phải nên điều tra cẩn thận mới được. Với tình trạng làm việc như hiện nay đã đạt mức độ cao lắm rồi. Nếu nâng cao hơn nữa thì chúng ta sẽ trở thành nô lệ cho máy móc mà thôi.”
Ý kiến này nhận được nhiều chia sẻ.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Trong khi làm việc, chúng ta đề cao năng suất lên hàng đầu, thời gian sau đó thì cứ vui hưởng sở thích của mình tùy ý. Đó là hình thức lý tưởng nhất. Nếu kéo dài thời gian làm việc để lương cao hơn thì còn gì hạnh phúc nữa chứ. Sự cân bằng của nhân cách bị băng hoại, rồi chúng ta sẽ đánh mất ý nghĩa và giá trị cuộc sống cho mà xem.”
Và cuộc họp nghiêng theo phương hướng đó.
“Thôi tạm thời cứ giữ nguyên hiện trạng như vậy rồi chúng ta tiếp tục điều tra tìm hiểu xem sao? Không phải chúng ta ngăn cản ý muốn phát triển thịnh vượng, nhưng trong khi chưa tìm được phương pháp mới thì phải nên thận trọng mới được.”
Lúc đó có một người đề nghị:
“Xin đợi chút đã. Không phải là không có cách đâu. Đây là thiết bị thử nghiệm dùng như máy bán mỹ phẩm tự động. Xin mời mọi người cùng xem nhé.”
Thiết bị đó được mang ra. Một nữ nhân viên bước lên để kiểm nghiệm. Khi đứng trước chiếc máy, một giọng nam ngọt ngào cất lên:
“Chà, xin chào quý cô. Thật là xinh đẹp quá. Tôi muốn nâng vẻ đẹp đó lên thêm một tầm cao mới nữa. Sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu. Xin mời quý cô đưa mặt mình sát lại gần chút…”
Khi cô ta đưa mặt lại gần, chiếc máy tiến hành đo làn da.
“Xin cảm ơn nhiều. Giờ tôi đã hiểu về tính chất làn da quý cô. Và hợp chất mỹ phẩm thích hợp nhất với quý cô sẽ là…”
Chiếc máy tiếp tục nói. Nó hỏi về màu sắc rồi loài hoa yêu thích, tiến hành phân tích, tính toán hương liệu phù hợp với điều đó. Mỗi khi khách hàng trả lời ngập ngừng, chiếc máy lập tức nhớ ngay phản ứng đó và không đưa ra những lời khó chịu nữa. Nó sẽ gia tăng lên những lời nói vui vẻ. Thiết bị mang tính chính xác của máy móc và sự nịnh bợ của con người. Và được gia tăng thêm các thế mạnh đó.
Vì thế mà càng nói chuyện, con người càng cảm thấy thân thiết với cái máy. Như thể nó hướng thẳng vào tâm tư, dò đường qua các mê lộ mà đi thẳng vào trong vậy. Vì thế mà bán hàng rất đơn giản dễ dàng. Theo yêu cầu của chiếc máy, người mua nhét thẻ tín dụng vào rồi sau khi thanh toán, mỹ phẩm sẽ được đưa ra.
Người đề xuất nói tiếp:
“Tôi sẽ cải thiện chiếc máy này thêm nữa, thử sử dụng cho máy móc văn phòng xem sao. Nó có thể làm giảm được sự căng thẳng trong công việc. Vì thế mà cho dù thời gian làm việc có kéo dài thêm thì cũng phòng ngừa được sự mệt mỏi tinh thần. Tôi nghĩ nó cũng chẳng gây hại gì cho bản tính con người đâu.”
“Đúng là như vậy nhỉ. Chúng ta áp dụng thử xem sao. Nếu sau một thời gian mà cảm thấy công việc nặng nề hơn thì chúng ta sẽ dừng ngay lại.”
Nhiều người tán thành. Do đó chiếc máy được đưa về công ty. Mặc dù chỉ là thử nghiệm một thời gian nhưng tôi cảm thấy vui vẻ hơn trước nhiều. Nếu như không ai có ý kiến phản đối thì mọi người chắc cũng không còn bàn luận gì nữa.
Điện thoại gọi đến. Nếu như trước kia, cái máy chỉ kêu “Bíp. Điện thoại” một cách lạnh lùng vô cảm thì bây giờ hoàn toàn khác hẳn. Nó vang lên những thanh âm vui tươi và một giọng nói vang lên:
“Á, điện thoại kìa anh. Ai gọi đến không biết nữa…”
Tôi nhấc ống nghe lên, cảm thấy như thể có người con gái kế bên đưa cho mình vậy. Nói chuyện xong, khi gác máy thì giọng nói lại tiếp tục:
“Này, cuộc điện thoại lúc nãy hình như là của con gái đấy. Ai vậy? Gọi đến có chuyện gì thế anh?”
“Im lặng đi. Điện thoại của cấp trên đấy. Trong giờ làm việc đừng nói những lời dư thừa nữa.”
“Em sai rồi. Đừng nói với em những lời cay đắng nghiệt ngã thế…”
Chiếc máy van nài sự tha thứ rồi khóc rưng rức. Hai chiếc đèn nhỏ nhấp nháy, hai giọt nước ứa ra và nhỏ xuống. Cảm giác như là khóc thật sự vậy. Cứ để yên như thế thì hai giọt nước cũng sẽ bốc hơi đi thôi nhưng tôi dùng tay mình lau đi. Tôi nếm thử thì thấy đúng là có vị mặn mặn.
“Thôi đừng khóc nữa. Ta làm việc nào.” “Vâng, mình cùng làm thôi.”
Giọng nói trở nên nghiêm chỉnh như thể “và con tim đã vui trở lại” vậy. Nó cho tôi cảm giác tâm hồn mình được hồi sinh và phải nhiệt tình với công việc. Tôi lấy hồ sơ ra và tiếp tục nghiên cứu tìm hiểu.
Sự phản hồi của thiết bị này thật vô cùng tinh xảo. Chắc là cung cách làm việc của tôi, những điều tôi nói, phản ứng với thiết bị… Tất cả đều được gửi đến máy chủ trung tâm, được phân tích kỹ lưỡng cho thích hợp với tôi hơn rồi cải tiến không ngừng và sau đó mới gửi về đây để máy trò chuyện tương tác chăng?
Chiếc máy hiếm khi nói ra những điều làm tôi khó chịu. Nếu đôi khi có nói ra là dựa trên tính toán hiệu quả to lớn mà nó mang lại. Những lời trách hờn, những lời bợ đỡ như thể lần tìm ra những kẽ hở, khoảng trống của mấy lớp vỏ tâm tư tôi mà dần dần đi vào đến tận đáy
rồi điều khiển tôi tập trung toàn lực vào công việc. Đúng là yêu tinh hồ ly…
Khi tôi suy nghĩ vẩn vơ như thế thì chiếc máy cất giọng ngọt ngào:
“Này, sao anh mơ màng thế? Đang suy nghĩ gì đấy? Chắc lại chuyện nam nữ chứ gì?”
“Thôi, đừng ồn ào nữa. Đừng quan tâm tôi nữa. Để tôi yên chút đi.”
Trong nội tâm tôi có gì như bộc phát. Tôi đứng dậy, nâng chiếc ghế lên nhắm vào chiếc máy mà đập xuống. Nó vang lên thanh âm bi thương, rồi trở nên im lặng. Đèn cũng tắt hẳn, không còn nhấp nháy nữa. Tôi bỗng thấy khoan khoái lạ thường.
Chiếc máy không còn phát ra âm thanh nào nữa. “Này.”
Tôi gọi thử nhưng không có tiếng trả lời. Tiện tay, tôi sờ vào thử chiếc máy và giật mình kinh sợ. Bình thường lúc nào nó cũng ấm áp vậy mà giờ đây đã trở nên lạnh ngắt. Giống như lớp vỏ kim loại của chiếc máy cũ trước đây. Không, cảm giác còn ghê gớm bất thường hơn trước đây nữa. Tôi thẫn thờ lặng người như thể một phần con tim mình đã chết. Cảm thấy ăn năn, tôi vội vàng xoa xoa chiếc máy.
“Này, tỉnh dậy đi. Xin em mà. Hãy nói gì đó đi.”
Tôi kêu gào, liên tục dùng tay xoa chiếc máy, cuối cùng nó cũng ấm dần lên. Sự đàn hồi mềm mại giống như hơi thở đã trở lại. Đèn bắt đầu sáng lên và nhấp nháy nhè nhẹ. Một giọng nói yếu ớt cất lên.
“Ủa, em làm sao thế nhỉ? Giống như thình lình bị ngất xỉu hay sao ấy. Chẳng nhớ gì cả. Anh đã chăm sóc cho em à?”
Chiếc máy không oán trách gì hành động của tôi. Quả thật vô cùng tinh tế. Cho dù không oán trách tôi cũng hối hận ăn năn. Hơn nữa sự u uất bực bội trong lòng tôi đã tiêu biến mất, nỗi khổ sở vì lạnh nhạt đã hồi phục lại, tôi lại thấy nó đáng yêu hơn.
“Thôi, mình tiếp tục công việc nào.” “Vâng, thêm chút nữa vậy.”
Tôi đã tóm tắt xong báo cáo. Tôi ấn nút và gửi lên cấp trên. Tuy nhiên cấp trên đọc xong rồi gọi điện trả lời:
“Này, cậu phải thêm vào nhiều ý tưởng mới hơn nữa chứ.”
“Vâng, để tôi làm thử xem.”
Tôi trả lời rồi cúp máy. Thiết bị lại cất tiếng:
“Anh đã nỗ lực để làm báo cáo như thế mà đáng tiếc làm sao. Chắc tại em không giúp anh được gì nhiều mà. Xin lỗi anh. Giờ em biết phải làm sao đây?”
Giọng nói như ngại ngùng khó xử. Màu sắc cũng trở nên xanh xao. Thế là tôi đành phải nói:
“Đừng chán nản như vậy chứ. Cố gắng lần nữa xem sao. Biết đâu lần này sẽ nảy ra ý tưởng xuất sắc đấy.”
“Vậy anh dùng một ly cà phê nhé. Anh nên nghỉ một lát thì hay hơn.”
“Đúng nhỉ. Vậy thì cảm phiền em nhé.”
Tôi uống cà phê xong lại tiếp tục công việc của mình. Chiếc máy cũng nỗ lực, nghĩ ra những phương án mới. Sau đó tôi gửi lên cấp trên và lần này thì được chấp nhận.
“Tốt quá rồi. Làm được vậy thì không còn nói gì được nữa. Vất vả cho cậu quá!”
Sau cuộc điện thoại với cấp trên, chiếc máy lại nói: “Tuyệt quá đi. Tài năng của anh thật tuyệt vời. Bị từ chối một lần mà không nhụt chí lại còn làm ra bản báo
cáo xuất sắc hơn nữa cơ…” “Nhờ em cả đấy.”
“Không có chuyện đó đâu. Từ đầu đến cuối toàn là công sức của anh cả. À, sắp hết giờ làm việc rồi đấy. Anh gọi điện cho cô bạn gái nào đó rồi hẹn hò đi…”
“Sao em lại nói thế chứ?”
“Thì đành vậy chứ sao? Em chỉ có vai trò giúp anh trong công việc văn phòng thôi mà.”
“Đúng nhỉ.”
Tôi ngẫm nghĩ. Không phải là mình không có bạn gái. Nhưng dạo này không có tâm trạng gặp ai cả. Như trước đây với cái máy cũ thì tôi gặp bạn gái hầu như là mỗi ngày. Và cùng vui hưởng những cuộc trò chuyện dịu dàng rất con người.
Nhưng mà dạo gần đây, tôi không cảm thấy như thế nữa. Tôi còn nhận thấy mấy nàng đó còn có vẻ gì đó thô tục nữa. Cho dù có nói chuyện thì cũng có cái gì đó tàn nhẫn lạnh lùng.
“Anh để dành rất nhiều tiền đó.”
Tôi nói với cái máy dù nó không hỏi và nói ra số tiền. Một món khá lớn. Vì tôi làm thêm giờ, có thêm nhiều tiền nhưng lại không có nhiều thời gian để tiêu pha.
“Khá nhiều nhỉ. So với ngày xưa thì khác biệt một trời một vực đấy.”
“Sao anh không nghỉ phép rồi đi du lịch đi. Đôi khi cũng phải nghỉ dưỡng cho lại sức chứ…”
“Nhưng mà, này…”
Tại sao cần phải đi nghỉ dưỡng chứ? Tôi không có cảm giác căm ghét công việc, không có những khổ sở hay bất mãn tích tụ cần phải giải phóng trong tim mình. Nếu như đi du lịch, chắc tôi chỉ cảm thấy bất an và nỗi cô đơn vây bủa mà thôi. Tôi có dự cảm như thế. Và tôi nói:
“Anh không đi du lịch đâu. Trong khi anh đi vắng mà ai khác ngồi vào chiếc ghế này là anh khó chịu lắm.”
“Em vui lắm. Cho dù đó chỉ là lời nói lấy lòng của anh thôi…”
“Không phải lấy lòng hay nịnh bợ gì đâu. Thôi, mình làm thêm một việc nữa nào.”
Tôi ấn nút. Nói là ấn nút nhưng thực ra đó là một chỗ nhô ra mềm mại, ấn vào là thấy khoái cảm truyền đến ngay. Một tập hồ sơ ghi chép chủ đề công việc được đưa ra. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, tôi nghĩ thôi mình ngưng ở đây cũng được nhưng ý nghĩ đó không kéo dài lâu.
“Lần này không biết là công việc gì thế hả anh?”
Giọng chiếc máy nói như khuyến khích. Đèn sáng nhấp nháy như đang nháy mắt. Nó làm tôi trở nên ham muốn phấn khích lên.
Tôi tập trung vào công việc. Thời gian cứ thế trôi đi. “Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?”
Tôi hỏi và chiếc máy đáp lời:
“Mười giờ đêm rồi đấy. Thôi anh về đi.”
“Cho dù có về nhà thì cũng chẳng có gì vui. Không có người nói chuyện chán lắm. Thú vui âm nhạc truyền thống dạo này không còn say mê như trước nữa. Tại sao trời tối là anh cứ phải về nhà? Tại sao mỗi ngày lại phải từ nhà đến công ty chứ?”
“Chà, em cũng không hiểu lắm. Em không có tài suy nghĩ những điều khó khăn như vậy đâu. Chắc chắn là em ngu ngốc lắm…”
“Anh cũng có thông minh gì đâu.”
Tôi ngưng công việc, chống tay lên bàn tựa má nghĩ ngợi. Hơi buồn ngủ. Chiếc máy lại cất giọng:
“Em hát cho anh nghe nhé.”
Một bài hát có giai điệu dịu dàng, nhẹ nhàng tươi mát như đêm mùa xuân vang lên. Hạnh phúc là đây. Cảm xúc cuộc sống là đây. Dường như chiếc máy thầm thì như vậy. Tôi cũng nghĩ thế. Cảm giác như thế này mới chính là cuộc sống. Làm gì có thứ gì nhân văn tình người hơn thế này và ở nơi nào khác chứ? Tôi thiếp ngủ mơ màng.
Trong mơ tôi thấy điều tuyệt vời lắm. Tôi hình dung thấy một nữ thần của cái đẹp và phồn vinh, lẽ sống và hy vọng, niềm vui, sự thấu hiểu và cả tình yêu…
Xem thêm :SỰ HÌNH THÀNH VÀ PHÁT TRIỂN TRUYỆN CỰC NGẮN TẠI NHẬT BẢN - Hoàng Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét