7 thg 9, 2019

MÙA HÈ - Nguyễn Đức Tùng (/damau.org )


Họ chạy xe Tesla màu đỏ, loại xe tự điều khiển không cần lái, đời mới nhất, tương tự robot. Chàng muốn đi từ San Diego ngược lên phía bắc rồi chuyển hướng về miền đông, băng qua sa mạc Nevada, còn nàng chỉ muốn đến Las Vegas, dừng lại đó để đánh bạc và coi một chương trình biểu diễn nghệ thuật. Chàng hỏi ý chiếc xe. Sau ba phút suy nghĩ, với hai trăm triệu phép toán, nó đồng ý cho nàng quá giang, thế là cả hai, không, cả ba, cùng đi, mặc dù chàng chỉ mới quen nàng đêm hôm trước, trong một tiệc sinh nhật hay đám giỗ gì đó. Trên xe, chỉ sau năm phút, chàng biết mình đã lầm, lịch sự giữ im lặng. Nàng chỉ cần bốn phút, nhưng cũng im lặng được một lúc, và như mọi người phụ nữ ghét Trump, nàng bắt đầu nói về cuộc bầu cử sắp tới.
Ra khỏi khu vực đông xe cộ, xe chạy một mạch lên xa lộ cao tốc, ở đó chiếc xe đề nghị chàng bỏ tay ra khỏi tay lái. Nó phát âm bằng một giọng dịu dàng nhưng cương quyết, thật đến nỗi nàng giật mình kinh hãi tưởng có một người ngồi trên xe băng ghế sau, mình không biết. Rảnh tay, chàng trả lời nhát gừng, dù xưa nay vốn không thích bàn chuyện chính trị, nhất là với người chưa quen lắm. Mặt trời mùa hè chiếu gay gắt, thẳng vào mắt, nếu không nhờ hệ thống lái xe tự hành, chàng đã đâm sầm vào xe người khác hoặc lao vào đàn dê đang gặm cỏ. Nhìn những cánh đồng bát ngát không nhà cửa, không cây cối, khi tiến vào khu vực sa mạc, nàng biết họ không nên nổi giận. Nàng chỉ quan tâm về lập trường chính trị của chàng và muốn biết trong cuộc bầu cử sắp tới chàng sẽ bầu cho ai, Dân chủ hay Cộng hòa, chàng là người ủng hộ Trump hay chống ông ta. Đối với nàng, Alexandria Ocasio-Cortez, không nghi ngờ gì nữa, là tổng thống tương lai của nước Mỹ và có thể là lãnh tụ của cả thế giới, vượt xa Biden và Sanders và Chavez và Warren.
– Nhưng AOC vừa vào quốc hội và cô ta không có ý định tranh cử tổng thống kỳ này.
Đó là lời của chiếc xe, không phải của chàng.
– Cô ta sẽ, nàng cãi lại. Thâm tâm biết nó đúng về vụ AOC kỳ này chưa tranh cử tổng thống, nhưng điều ấy không quan trọng, điều nàng muốn biết là chuyện khác.
– Và Chavez không phải ở Mỹ.
Chiếc xe làu bàu.
Nàng bực bội, ở đâu ra cái thứ hay chĩa mũi vào chuyện người khác?
– Còn Marianne Williamson?
Đó là chàng hỏi, lần đầu tiên nổi tính tò mò.
Nàng dịu lại khi biết chàng có theo dõi Williamson, mặc dù trên Fox News, không phải CNN. Thế rồi sau nhiều giờ tranh luận, chàng cũng không thể lảng tránh được nữa, như chàng hay lảng tránh một cách vừa khiêm tốn vừa tự kiêu, thứ sở hữu riêng của vài kẻ thích phụ nữ nhưng không yêu họ, rằng hóa ra chàng sẽ đi bầu chứ không nằm nhà như đã nói, mặc dù trong đời chưa hề cầm lá phiếu, và chắc chắn sẽ bầu cho Trump.
Chắc chắn thế, nàng biết một cách cay đắng.
– Vì sao?
– Vì bức tường.
Từ nhỏ chàng khoái những tường. Đó là nơi mà chàng bị bắt phải ngồi áp lưng trong nhiều giờ sau khi phá rối trong lớp học. Đó là nơi mà chàng phải dùng hết sức để bay vù qua trong một cuộc rượt đuổi không cân sức giữa chó và người, trong mối tình đầu tiên. Như tất cả những người đàn ông khác, chàng bị chấn thương tinh thần, flashback, mỗi khi nhớ lại. Thế nhưng các bức tường vẫn chinh phục chàng một cách kỳ lạ, khoái lạc và khổ đau cùng lúc, thì bao giờ mà chẳng thế, đối với đàn ông.
Nàng tức giận, chua chát, tìm cách để xúc phạm chàng, như trong mọi trường hợp chúng ta nghĩ là mình bị xúc phạm. Chiếc xe lắng nghe hai người, thỉnh thoảng góp ý, nhưng chỉ sửa các nhầm lẫn, kiểu như Philippines không phải là một tiểu bang của Trung hoa hay của Mỹ mặc dù có vẻ như thế, chứ không đưa ra các ý kiến riêng, không phải vì nó là một trí thức sợ chính trị mà vì đang phân vân giữa các quan điểm sau hàng chục tỉ phép toán. Chàng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính. Những con sơn dương nhảy nhót trên khe núi làm chàng thích thú. Chàng khoái sơn dương, khoái các con vật nhảy nhót, bò, ngựa, lừa, dê, nhưng không thích chó và mèo và người mặc dù chúng và họ cũng nhảy. Nói chung chàng khoái động vật hoang dã. Thuở nhỏ chàng đọc khá nhiều sách về thời kỳ trước đại hồng thủy, các sinh vật hóa thạch. Đó là một người yêu thích thiên nhiên và thích cô độc và tin vào thượng đế một cách mơ hồ. Nàng thì trái lại, chỉ quan tâm đến các vấn đề thiết thực và tin vào lòng tốt, sự rung động của trái tim. Sự khác biệt giữa hai bên đã rõ ràng. Khi biết được lập trường kín đáo nhưng vững chắc của chàng trong cuộc bầu cử sắp tới, thích tường và ghét tàu, nàng run lên, trở nên im lặng một lúc, cổ họng nghẹn lại như muối xát. Vào lúc ấy nàng có thì giờ quan sát khuôn mặt của chàng dưới ánh mặt trời chiều của sa mạc. Nàng ngạc nhiên, một khuôn mặt không đẹp lắm, có nhiều mụn cám, râu lởm chởm, nhưng thật quyến rũ, đức hạnh, gần như chất phác, gần như thiên thần. Bạn biết cảm giác ấy. Họ dừng lại ở một quán đổ xăng ven đường, nhân đó nghỉ một lát. Trong khi chàng đứng cạnh cái xe tự động lấy vật dụng xuống và sạc điện, mất khoảng một giờ, thì nàng lặng lẽ đi vào trong quán mua cà phê và bánh mì croissant cho hai người, chuẩn bị bữa ăn nhẹ vì từ sáng họ đã không ăn gì cả, vì bận tranh cãi. Trong khi cho sữa và đường vào cà phê, khuấy đều, để mang ra xe cho chàng, nàng quyết định sẽ đi với chàng trên chiếc xe màu đỏ hoe hoe tự điều khiển này, mặc cho nó lái, mặc cho mọi chuyện khác biệt hay tranh cãi, ai làm tổng thống thì làm, mặc cho bức tường có được xây xong hay chẳng bao giờ xong, ngân quỹ ở đâu ra, chạy đến mọi nơi mà chiếc xe hay cãi này muốn đến, cho đến hết mùa hè này. Và trong tất cả những mùa hè còn lại.
Nguyễn Đức Tùng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét