Cha vừa mất, hai quý tử nọ không lo
việc tang lễ mà lại lao ngay vào cuộc chia tài sản. Thật khốn nạn, người con
bất hiếu còn cạy mồm người chết để lấy răng vàng. Bằng ngòi bút tài hoa, sắc
sảo, tác giả lên án mạnh mẽ thói vô luân trong xã hội Việt Nam thuở còn bị thực
dân phong kiến cai trị và để cho người đọc hôm nay những điều cần phải suy nghĩ
về đạo lý làm người.
Ông cụ già ngót tám mươi tuổi đầu ấy
đã hứa với chúng cái chết của mình ba tháng nay rồi, mà ba tháng nay rồi, ông
cụ cứ nằm lỳ giữa giường để rên đấy, ăn đấy, và thi hành mọi việc cần dùng ở
đấỵ..
Cụ thật là người keo kiệt, đến lúc
hấp hối rồi mà vẫn còn đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành, hau háu chi ly từng
đồng xu nhỏ một, chẳng chịu rời chùm chìa khóa, mở tủ, lấy văn tự địa đồ chia
của cho con.
Đến bây giờ thì ông cụ quả thật chết
rồi, nhẹ nợ!...
Ông cụ chết rồi, thì thằng cả, thằng
hai với vợ chúng xúm nhau vào vồ lấy chùm chìa khóa, tính việc chia gia tài.
Chúng hãy để mặc cái thây ma nằm đấy.
Cả hai ngày hôm ấy chúng bận bù đầu vào trăm công, nghìn việc. Thằng hai nhường
cho anh bộ đồ thờ với yếu thư bàn độc, thì kỳ kèo ép anh phải bỏ tiền ra lo cho
bố, thết đãi hàng xã, hàng tổng thì phải lấy lại hai con lợn nái của mình.
Tối hôm sau, cái chết của ông cụ, họ
hàng cũng không một ai được biết, vì chúng... tính toán chưa xong.
Đến độ nửa đêm mọi việc đã thương
lượng thực với nhau đâu vào đấy cả. Lên giường nằm nghỉ, thằng cả mơ màng đến
những cảnh phóng túng chơi bời cũng như thằng hai, sướng bằng mở cờ trong bụng
định những việc mưu danh, cầu tước, mua lấy một chân chức sắc trong làng.
Bốn vợ chồng chúng xì xào to nhỏ với
nhau, khúc khích với nhau, duy chỉ một mình ông cụ, một cái thây ma phủ dưới
một cái chăn đơn, nằm đờ với ngọn đèn dầu to không bằng hạt đỗ. Vì không có
chúc thư để lại, cái chết kia là cái chết bất thình lình, chúng đã giấu kín ngày
giờ với họ hàng, làng nước thì chúng kêu gào khóc lóc làm chi?
Vợ chồng thằng cả muốn như ngủ rồi,
thì vợ chồng thằng hai rón rén đẩy cửa lôi nhau ra ngoài chuyện kín.
Thằng hai óc lý tài sáng suốt hơn
thằng cả, nhớ rõ ra rằng trong lúc sinh thời, ông bố muốn thay vào hàm răng cái
còn cái gẫy, đã lên tỉnh, vào nhà giồng răng vàng.
Chúng cứ xì xào cãi lẫy với nhau, con
vợ nhất định rẫy rụa không nghe, kêu rằng trong nhà có kẻ qua đời, người sống
muốn cho kẻ chết được thiêng liêng phù hộ cho mình, thường còn lắm khi bỏ vàng
vào miệng. Nên khi thấy chồng bàn lấy bộ răng trong mồm bố ra để bán, nó chẳng
bằng lòng...
Thằng chồng phát gắt mà rằng:
- Cái đời đàn bà chúng mày sao mà ngu
thế? Chết rồi, thì việc cúng giỗ chẳng qua là việc dối lừa thiên hạ, bộ răng
vàng ấy đem bán đi không được chục bạc hay sao? Mày không nghe ông mặc kệ mày,
miễn sao mày đừng để cho vợ chồng anh cả biết. Ông làm gì thì mặc xác ông!
Rồi nó nguây nguẩy quay vào, để cho
vợ một mình đứng đấy.
Trong nhà có người chết, ngoài sân
lại thêm đom đóm bay liệng lập lòe, cây cau, cây chuối cọ lá sột sạt vào nhau,
con vện thình lình cắn bóng một cách tức bực buồn rầu, nghe sợ đến rủn người đi
được.
Chị vợ bỗng giật mình hoảng sợ, hấp
tấp chạy vào những toan ngăn chồng không cho làm thế, nhưng khi đến cửa buồng,
nhìn vào thây ma trơ trơ nằm đấy thì chị ta lại sợ, không dám bước vào.
Nó biết vợ nó phải lánh mặt đi rồi
thì nó cứ việc tự do hành động. Nó nhìn sau nhìn trước, lắng tai nghe kỹ, thấy
vợ chồng anh mình đã ngáy mới yên trí, rón rén đến bên giường bố chết, lật cái
chăn ra.
Để một tay giữ trên đôi mắt người đã
qua đời, còn một tay nó bóp lấy hàm, cố vành cho được. Thấy hơi răn rắn, nó
liền dùng hết sức, cố vành mồm kẻ chết móc ra được bộ răng vàng. Như người sốt
rét phải chậu nước lạnh dội vào mình, nó bỗng run lên bần bật. Bộ răng vàng rơi
lăn xuống đất nó cũng không kịp nhặt, vì khi nhìn lại đôi mắt của kẻ qua đời đã
bị bàn tay phũ phàng kia làm cho lật hẳn mi lên. Mà cái mồm, một cái mồm không
răng trông sâu hoăm hoẳm mà tối om om, sau khi đã sau
khi đã bị vành thì thôi, nhất định không thèm ngậm lại. Người chết hình như trợn
mắt, há mồm, nguyền rủa thằng con bất hiếu, trông đáng sợ vô cùng.
Nó đứng ngây ra đấy kinh khủng mà
nhìn không chớp mắt một hồi, rồi sau khi rú lên một tiếng, bưng mặt đẩy cửa
chạy đi.
Nghe thấy tiếng kêu ghê gớm lạ lùng
hai vợ chồng anh đều ngồi nhỏm dậy, chúng không hiểu nguyên do sao cả, chỉ nhìn
nhau một cách kinh ngạc rồi rón rén xuống đất, bước đến cửa phòng người chết,
đứng đấy nhìn vào. Cái thây ma trợn mắt há mồm như đang chửi rủa.
Hai vợ chồng sợ quá đứng sát nách
nhau mà run lập cập, trống ngực đánh thình lình. Giữa cái lúc bối rối tâm thần,
mơ màng đến những chuyện "quỉ nhập tràng" của bộ Liêu trai, không
biết nên đứng ỳ ra đấy hay cuống cẳng bỏ chạy đi đâu, thì thằng anh nhìn thấy
cái bộ răng vàng nằm dưới gậm giường nhờ ánh sáng đèn chiếu ra lóng lánh.
Cái việc thằng em vào đây, rú lên rồi
ôm đầu bỏ chạy, nó hiểu rõ ra ngay.
Nhìn ra sau lưng, thấy vợ chồng thằng
em đã đứng tái mặt đấy rồi, thì nó lên giọng đàn anh, mắng trùm: "Chúng
mày thực là bất hiếu".
Người đàn bà kia cố cãi cho ra lẽ,
kêu rằng dễ hết lời ngăn cản mà chồng chẳng chịu nghe nào. Rồi chị ta xin lỗi
cho chồng, những mong được lượng ông giữ kín những chuyện nhơ nhuốc trong nhà,
cứ việc lắp lại hàm răng vào mồm cho bố.
Nhưng thằng anh lại không làm như
thế, sau khi không có cách nào vuốt mắt, đậy mồm cho người đã mất thì nó chỉ
đành trùm chăn lên một cách gọn gàng. Rồi nó quay lại mắng đứa em dâu:
- Chú thím đã định lừa tôi như thế,
thì bộ răng này, sau khi tôi bán được, mong rằng chú thím đừng nhớ đến chuyện
chiạ..
Sau cùng, thì một cách tự nhiên,
nhanh nhẹn nhất đời, nó cúi xuống nhặt bộ răng vàng, bỏ túi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét