Thời
gian này, có ý kiến trái chiều về việc lấy tên giáo sĩ Francisco De
Pina và giáo sĩ Đắc Lộ (Alexandre De Rhodes) đặt tên cho hai con đường
nào đó tại Đà Nẵng.
Qua
những ý kiến đưa ra, tôi thấy đang có sự lẫn lộn giữa TIẾNG NÓI và CHỮ
VIẾT (Ngôn ngữ và văn tự) ngay cả trong giới trí thức.
Vì vậy, tôi xin lên tiếng!
Từ
khi có người Việt trên trái đất này, chắc chắn đã có tiếng nói để giao
tiếp với nhau, ấy là tiếng Việt - Việt ngữ. Lẽ dĩ nhiên, qua quá trình
lịch sử, tiếp xúc với những ngôn ngữ khác, đụng chạm với thực tế cuộc
sống, tiếng Việt đã tiến hoá, đã có ít nhiều biến đổi về ngữ âm, ngữ
nghĩa, ngữ pháp, số lượng ngữ vựng ... Điều đó không thể nào tránh khỏi.
Tôi chỉ muốn nói người Việt từ xưa đến giờ chỉ có một tiếng nói.
Còn về chữ Viết (văn tự) thì khác.
Tôi có đọc tài liệu nói rằng thời xa xưa, người Việt đã có chữ viết - Việt tự.
Do
thời gian Bắc thuộc quá dài, dân ta sống kiếp nô lệ, không có điều kiện
dùng và phát triển chữ Việt xưa ấy, nên nó yểu mệnh, ngày nay, di chỉ
không đủ để nghiên cứu tử tế.
Đến thời Bắc thuộc, giới trí thức học chữ Hán - Hán tự, dùng chữ Hán trong việc công.
Giáo
dục chưa mở mang, số người mù chữ chiếm đại đa số; vì vậy, công văn ít
người Việt đọc và viết được. Oái oăm thay! Do chữ viết không thể hiện
tiếng nói, công văn ngay cả đem đọc, quần chúng cũng không hiểu được,
nếu không có người diễn giải.
Khi
nước ta giành được độc lập rồi, suốt cả chiều dài lịch sử, qua các
triều đại tự chủ, chữ Hán vẫn được dùng trong việc công - công quyền và
công chúng.
Nòi
giống Việt có bản tính tự chủ, chữ Hán ở Việt Nam đã không đọc âm như
bên Tàu, người Việt có cách đọc riêng, gọi là "âm Hán Việt"; dù vậy, văn
bản Hán văn, vẫn như thời Bắc thuộc, cũng chỉ một ít người có học mới
viết được, đọc được, hiểu được.
Hán
tự đóng vai trò như thử là "quốc gia văn tự" của nước ta; tình trạng ấy
đã làm cho mọi công việc ở tầm quốc gia, tầm xã hội, tầm gia đình rất
khó khăn vì tiếng nói và chữ viết không đi đôi với nhau. Đó chắc cũng là
một trong những lý do khiến nước ta, dân ta chậm tiến.
Trước tình trạng tréo ngoe đó, một số trí thức (nho sĩ) Việt nghĩ ra chữ Việt, gọi là chữ Nôm - "Nôm" là Nam nói trại.
Chữ Nôm là loại chữ bắt chước cách viết của chữ Hán để ký âm tiếng Việt.
Những
ai đã sáng chế ra chữ Nôm và việc sáng chế khởi sự từ lúc nào; câu trả
lời cho câu hỏi ấy bây giờ còn bỏ ngõ. Chỉ biết đời nhà Trần, đã có cụ
Nguyễn Thuyên dùng chữ Nôm để viết văn bản.
Văn
bản bằng chữ Nôm đọc lên, hễ là người Việt, ai cũng hiểu. Vì vậy, chữ
Nôm có thể gọi là chữ Quốc Ngữ đầu tiên của nước ta- “Quốc Ngữ hệ chữ
Hán".
Tiếc
là chữ Nôm không được đem dùng trong công quyền (triều nhà Hồ và triều
Tây Sơn có dùng nhưng không đáng kể) để có thể trở thành “quốc gia văn
tự”; ấy có lẽ do óc bảo thủ của vua quan qua các triều đại – họ quá tôn
sùng chữ Hán, không muốn chữ Nôm phổ biến, sợ mất địa vị, uy quyền độc
tôn của họ trong chính quyền và trong đời sống xã hội.
Giá
như chữ Nôm được dùng trong công quyền, thành "quốc gia văn tự" qua các
triều đại thì nó đã tiến hoá như chữ Nhật hay chữ Hàn, và biết đâu bây
giờ nó vẫn được dùng như người Nhật, người Hàn đã dùng chữ Nhật, chữ Hàn
tại nước của họ! Và nếu được dùng chính thức, hình thái của nó ngày
nay chắc chắn không còn rườm rà như ngày xưa mà đã được đơn giản hoá để
dễ dàng phổ cập. Như vậy, tôi nghĩ rằng chữ "Quốc Ngữ hệ chữ La Tinh'
không còn chỗ để chiếm lĩnh vị trí “quốc gia văn tự” như hiện nay.
Do chữ Nôm không được vua quan xem trọng, chỗ trống "quốc gia văn tự" mới được chữ "Quốc Ngữ hệ La Tinh" trám vào.
Chữ
“Quốc Ngữ hệ chữ La Tinh” do các cố đạo Tây Phương đến truyền đạo Ki-Tô
vào thế kỷ 16, 17 nghĩ ra – dùng mẫu tự La Tinh ghép vần để ký âm tiếng
Việt. Sáng kiến của họ là để dễ dàng việc truyền giáo. Ban đầu, nó chỉ
sử dụng trong mục đích ấy.
Qua
thế kỷ 19, Pháp bắt đầu bảo hộ Việt Nam, nó đi vào học đường, công
quyền bảo hộ, rồi đi vào sinh hoạt văn học, nghệ thuật, được giới nho sĩ
tiến bộ đánh giá cao, được nhân dân đồng tình vì việc học dễ dàng. Nó khoác lên mình tên chữ Quốc Ngữ, nhưng nếu xếp đúng, nó là chữ Quốc Ngữ thứ 2 của Việt Nam.
Từ năm 1945 – khi Việt Nam độc lập - đến giờ, nó trở thành "quốc gia văn tự" không kèn không trống.
Mấy
giáo sĩ Tây Phương đặt nền móng cho “chữ Quốc Ngữ hệ chữ La Tinh” đang
được dùng chẳng bao giờ nghĩ đến sau này sẽ được Việt Nam vinh danh đặt
tên đường, dựng tượng đồng, bia đá... Họ, vì đức tin, hiến mình cho Chúa
và tìm mọi phương tiện để hoàn thành sứ mạng và chữ Quốc Ngữ hệ chữ La
Tinh cũng là một phương tiện.
Nước Việt Nam bây giờ muốn vinh danh họ vì đạo nghĩa "uống nước nhớ nguồn" - họ đã cho mình một công cụ văn hoá để sử dụng.
Theo
tôi, người có công với đất nước Việt Nam không phải chỉ những người
xông pha trận mạc mà còn có những người dựng xây, bảo vệ văn hoá, những
người đưa ra kế hay, mưu giỏi để phát triển đất nước, không kể họ là
người Việt Nam hay người nước ngoài.
Hoàng Đằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét