Gã nhận được lệnh: phải giết một người. Một mệnh lệnh
thật ngắn gọn. Như tắt đèn trước khi ra khỏi nhà. Như khóa xe trước khi
vào rạp hát. Như tắt thuốc lá đi, hôi quá. Người ta giao cho gã một
khẩu súng với một băng đạn có đủ sáu viên, trong đó có một viên dành cho
gã nếu mọi việc không thành. Có nghĩa là gã nhiều gấp năm cái quyền
được thấy ánh mặt trời so với người sắp bị gã ám sát.
Vậy đó. Gã cất kỹ khẩu súng vào nơi kín đáo, rồi
đi ăn. Gã gọi một đĩa bíp-tết ăn với khoai tây chiên. Gã uống một chai
bia. Bữa ăn như thế là sang hơn lệ thường. Gã đang có mấy trăm trong
túi. Đó là món tiền công gã dạy kèm vừa mới lãnh hôm qua. Gã muốn ăn
theo kiểu tây, vì gã thích cắt một miếng thịt còn tươm máu, chấm muối
chanh và nghe vị ngọt của thịt bò tan trong miệng.
Người ta cho gã biết đó là một tên khát máu.
Chính hắn đã dìm trong biển máu biết bao nhiêu người dân vô tội với
những cuộc hành quân càn quét khủng khiếp. Hắn là một tên tiểu đoàn
trưởng ranh ma. Đã bao nhiêu cuộc phục kích nhưng vẫn không diệt được
hắn. Một trái B40 phóng thẳng vào xe của hắn. Xe cháy ngùn ngụt nhưng
hắn vẫn thoát. Rồi cả một tiểu đội cận vệ bị tiêu diệt mà hắn vẫn không
hề hấn gì. Như có một ma thuật nào đó khiến hắn vẫn cứ thênh thang ngự
trị trên cái vùng lửa đạn nổi tiếng là một cối xay thịt người ở Bồng
Sơn. Người ta đã thử đến kế sách cuối cùng là dùng đến gái đẹp. Nhưng
chỉ để cho hắn chơi đến tan nát ra chứ cũng chẳng giết được hắn.
Nói tóm lại, trên chiến trường, đối mặt với hắn
là thua. Vậy chỉ còn một cách là đánh vào sào huyệt của hắn tại hậu
phương. Tức là ở đây, trong cái thành phố yên bình này với những nữ sinh
áo dài tha thướt, những quán bar lộng lẫy đèn mờ. Có thể khử hắn trong
rạp hát, trong siêu thị, trong bệnh viện, trong quán cà phê, dưới mái
nhà của Chúa hay dưới bóng từ bi của Phật. Cũng có thể khử hắn tại nhà
riêng lúc hắn đang ăn cơm, lúc hắn nựng con hay trên giường ngủ với vợ.
Nghĩa là cái pháp trường dành cho hắn rộng mênh mông, một pháp trường di
động và người đao phủ là gã lặng lẽ theo sau.
Tin cho biết đêm nay hắn sẽ về thăm nhà. Hắn đi
một mình trên chiếc jeep lùn của Mỹ. Hắn vẫn ngông nghênh cởi trần chỉ
mặc một chiếc áo giáp chống đạn. Nhưng không thể dùng B40 ở đây. Cũng
không thể gài chất nổ vào xe. Chỉ có cách là đột nhập vào nhà hắn và
giết hắn lúc hắn không ngờ nhất. Một cách vào hang hùm mới bắt được cọp.
Không ai làm được ngoài gã.
Vì sao? Vì gã có ít nhiều quen biết với vợ hắn.
Nói rõ hơn là gã dạy kèm cho con hắn. Đứa nhỏ mới học lớp ba nhưng hắn
muốn con học thêm tiếng Anh. Gã là một sinh viên văn khoa và là một
thành phần của biệt động thành. Gã đã quen thuộc nhà hắn đến nỗi nhắm
mắt gã cũng biết phòng nào là phòng của con hắn, phòng nào là của vợ
chồng hắn. Ngôi nhà chỉ là một biệt thự nhỏ. Nối các phòng ngủ phòng
khách với nhà bếp, nhà kho là một nhà ngang bằng tôn, hai bên chỉ chăng
luới muỗi. Leo qua cổng rồi vào nhà ngang lẻn lên nhà trên là một việc
làm quá dễ.
Vì vậy, người ta đã chọn gã và chọn đúng.
Gã không cần phác thảo kế hoạch gì cho rối rắm.
Gã chỉ việc đi ăn, đi chơi, rồi đợi đến lúc hắn ngủ là nổ súng. Hắn sẽ
rời bỏ cái thế giới này cùng với tội ác của hắn. Hắn sẽ không một chút
bịn rịn vợ con. Hắn chỉ rùng mình một cái trước khi ngủ một giấc dài.
Gã đến gặp Nga, một nữ y tá mà gã quen. Bảo rằng
đó là người yêu của gã thì hơi quá vì gã có những mộng tưởng to lớn hơn.
Nhưng bảo rằng nàng yêu gã hay sắp yêu gã thì gã tin là đúng. Nàng đón
gã lúc tám giờ với tất cả duyên dáng của một con mèo biết cách nũng nịu.
Cha mẹ nàng ngầm cho hai người quen nhau, đã lịch sự lánh mặt để họ có
thể tự do trò chuyện. Lúc đầu họ ngồi đối diện với nhau nhưng khi hai cụ
vào nhà trong, nàng đến ngồi bên gã. Một cái nắm tay hờ hững trộm lén.
Một vài lời khen bâng quơ. Những câu chuyện về phim ảnh, về những bài
hát mà cả hai cùng thích đã giúp cho gã lấp đầy khoảng trống thời gian
chờ đợi. Gã còn muốn lâu hơn thế nữa vì gã cần một bằng chứng ngoại phạm
nếu chẳng may sau đó bị bắt. Nàng có thể khai trước toà rằng lúc đó gã
đang ở nhà nàng. Lại còn ba má nàng làm chứng nữa. Họ chỉ cần nói quá đi
một chút là gần 12 giờ, tức là giờ gã định nổ súng.
Lúc nàng tiễn gã ra cổng, lần đầu tiên gã hôn
nàng. Vì những dự định và trách nhiệm ngổn ngang trong đầu nên gã chẳng
thấy thú vị gì. Nàng xúc động vụng về nghiến chặt môi gã đến rướm máu.
Về đến phòng trọ gã đi tắm. Nước mát giúp gã bớt
nôn nao. Gã đốt một điếu thuốc. Rồi lại thêm một điếu nữa. Hơn 11 giờ,
gã đi bộ đến nhà hắn. Khẩu súng giấu trong người làm gã lộm cộm khó
chịu. Một chiếc xe quân cảnh đi tuần đêm chạy ngang qua. Nhà hắn không
có lính canh bảo vệ. Cái lon thiếu tá ở thành phố này đổ đống ra đầy
đường. Chẳng ai coi nó ra cái thá gì. Dưới mắt của các vị tướng lãnh,
của tổng thống hắn chỉ là một tên lính quèn, một cái bia đỡ đạn vậy
thôi. Đêm nay hắn có chết thì cũng chẳng làm ai giật mình.
Hắn đã gặp gã một lần và bắt tay gã khá chặt. Hắn
nói các anh sinh viên chưa biết mùi lính tráng là gì, thoải mái quá. Cứ
biểu tình, xuống đường liên miên. Không như bọn tôi phải giành nhau
từng tấc đất với bọn họ. Cái chết chỉ cách có mỗi một sợi tóc mà thôi.
Hắn có hơi chua chát, nhưng ai ở mặt trận về mà không như vậy. Cả cái
thành phố này đang béo tốt rửng mỡ lên từng ngày. Không có con đường làm
giàu nào nhanh bằng con đường đi qua đạn bom. Cuộc chiến tranh quái đản
này làm cho những đồng đô-la tỉ lệ thuận với những xác người chất cao
như núi. Làm giàu, ăn chơi đú đởn là quyền của những kẻ có quyền.
Gã chẳng có thù oán gì với hắn. Chưa bao giờ gã
có ý tán tỉnh vợ hắn, nên không thể nói rằng trong tiềm thức gã, hắn là
một rào cản. Chị ta coi gã như một đứa em nghèo hiếu học. Bớt ra mỗi
tháng năm trăm bạc, con chị ta có một người anh người chú vừa dạy đôi ba
chữ vừa chơi với nó. Cả nhà họ ít nhiều đều thích gã và gã ít nhiều
cũng mang ơn họ. Nhưng đêm nay gã phải giết hắn. Gã là định mệnh không
cưỡng lại được khiến chị ta phải goá chồng, đứa bé phải mồ côi cha.
Như vậy là gã gieo cái ác? Không, gã là một bộ
phận của nhân dân. Mặc dù gã không bị áp bức, được đi học, được đọc sách
báo ngoại quốc, được xem xi nê, được tán tỉnh các cô gái gã thích, được
làm tình với gái điếm nếu rủng rỉnh tiền, nhưng nhân dân bị áp bức, bị
bóc lột là gã bị áp bức bóc lột. Người ta dạy gã như thế. Gã đã thấm
nhuần điều đó. Gã phải trang bị một áo giáp quần chúng, phải đeo đôi
kính căm thù tự nó đổi màu xanh êm đềm trở thành màu đỏ nhầy nhụa những
máu. Gã không muốn đeo cũng phải đeo. Người ta đã áp kính vào tròng mắt
gã bằng những bài báo kích động, bằng những bài hát dậy mà đi và nhất là
những đêm chỉnh huấn bí mật. Trong những đêm đó bọn họ rừng rực lòng
căm thù. Bọn họ muốn đạp bằng cả thành phố này. Bọn họ sẽ thay cờ trên
nóc Dinh Độc Lập. Nhưng trước hết bọn họ hãy bẻ gãy từng ngón tay cầm
súng của chúng. Và gã phải giết hắn đêm nay. Đó là mệnh lệnh. Một mệnh
lệnh thì không cần biết đúng hay sai. Mệnh lệnh là mệnh lệnh. Có thể sai
lầm, ngu ngốc. Có thể phi nhân, tàn bạo. Nhưng đã là mệnh lệnh thì anh
phải chấp hành. Gã đã ở trong tổ chức tức là ở trong một cái guồng máy
vận hành bí mật. Gã chỉ là một cái đinh ốc.
Gã đến nhà của tên tội phạm được tuyên án trong
bí mật. 12 giờ kém 15. Mọi việc sẽ chỉ diễn ra trong mười lăm phút cuối
của ngày, gã tin là thế. Ngọn đèn đường đã được tổ chức bí mật làm cho
nó tắt ngúm. Ngôi nhà của hắn chìm trong bóng tối. Một chút ánh sáng mờ
ảo hắt ra từ phòng ngủ. Thật thuận tiện cho gã đột nhập vào nhà.
Nhưng bất ngờ lũ mèo hoang lại gào lên, rồi đuổi
nhau chạy rào rào trên mái ngói. Cảnh vật như đang rùng mình. Thế thì
không được rồi. Những nhà bên cạnh có thể thức dậy đuổi mèo. Hắn cũng có
thể choàng dậy và gã dễ dàng nộp mạng. Dù khinh suất đến đâu, hắn cũng
thủ sẵn súng dưới gối. Bao nhiêu bản án đã tuyên với tội danh gây nợ máu
nhân dân khiến hắn không thể không cảnh giác dù đang nằm trên giường
với vợ.
Gã lấy thuốc ra hút và lững thững bỏ đi. Rất may
đêm nay không có thiết quân luật và gã có thể lang thang đến sáng. Gã
gọi một bát phở khuya, bảo người bán cho thêm nhiều thịt. Gã ăn phở và
lắng nghe những tiếng động quen thuộc trong thành phố. Những tiếng rao
hàng buồn bã, những tiếng xe lôi máy nổ ầm ĩ. Gã đi ngang qua công viên,
định ngồi xuống một băng đá hút thuốc, nhưng những ả làm tiền sấn tới.
Ngày thường gã có thể nán lại sờ mó đôi chút, nhưng lúc này các ả mà vớ
phải súng thì sẽ sinh lắm chuyện. Gã lại bỏ đi, thầm rủa những con mèo
chết tiệt.
Gã lúc này giống như một kẻ thất tình. Không ai
biết gã là một đao phủ. Trông bên ngoài, gã rất hiền lành, có vẻ dễ
thương. Gã đang học đại học và mẹ gã cứ tưởng gã đang miệt mài sách đèn.
Không ai tin là gã đang cầm súng và sắp giết người. Thầy giáo và bạn bè
cũng vậy. Nếu ngày mai các nhật báo đăng tin hắn bị giết thì cũng chẳng
ai ngoài tổ chức của gã biết được đó là một chiến công đầu tiên của gã.
Gã lại đến nhà hắn. Lúc này đã hai giờ sáng.
Không còn lũ mèo, không còn những xe phở, không còn những gánh hàng
rong. Tất cả im lặng, say ngủ. Và hắn nằm trong kia, phơi ngực ra mà chờ
những viên đạn. Chiến tranh không giới tuyến là thế. Nó có lúc ở sát
bên giường với người vợ nồng ấm chứ không phải chỉ ở dưới những giao
thông hào hay trong những công sự lạnh lẽo. Nó ở ngay trong giấc ngủ. Và
hắn sẽ thua gã, chỉ một mình chứ không phải với cả một biển người. Hắn
thua vì gã thức còn hắn thì ngủ.
Hai mươi năm sau khi ngồi nhớ lại chuyện này, gã
thấy mình hành động không đường hoàng. Gã rình mò núp lén như một tên
trộm. Gã không có được cái hùng khí của Kinh Kha vào đất Tần. Gã chẳng
phải anh hùng gì như người ta sẽ thổi lên. Gã được chọn đi giết hắn chỉ
vì gã đã từng ra vào nhà hắn. Và giả dụ bị bắt thì gã vẫn có thể cứu lấy
mạng sống của mình, nếu chịu mặt chai mày đá khai ra trước toà rằng gã
mê vợ hắn. Gã đột nhập vào phòng ngủ của vợ hắn chỉ vì tình! Nhìn bộ
dạng gã ai mà không tin, mặc dù ngay sau đó người ta nhổ nước bọt vào
mặt gã.
Rất nhẹ nhàng gã leo qua cổng. Nhà hắn không nuôi
chó. Vợ hắn sợ chó bị dại. Chỉ có một con mèo thường nằm ngủ trên kệ
sách. Không biết có phải nó vừa rượt đuổi trên mái cùng với lũ mèo
hoang. Gã lách mình qua cửa lưới. Rất may cửa nhà trên ăn thông nhà
ngang không khoá. Nếu khoá chắc gã phải đu ngoài cửa sổ bắn vào. Như thế
cần phải bắn tưới nhiều viên và gã có thể bị bọn nhân dân tự vệ vây
bắt.
Gã đi ngang qua phòng đọc sách và xem ti-vi. Con
bé nằm ôm chiếc gối ôm có vẻ không được thoải mái. Có lẽ nó ấm ức vì
phải nhường chỗ bên cạnh mẹ cho bố. Mái tóc của nó chảy xuống cổ. Gã
thường vuốt ve mái tóc đó và mơ màng nghĩ đến một ngày không xa mình sẽ
có một đứa con gái xinh và ngoan như thế. Nếu bố nó chết, gã vẫn sẽ đến
nhà nó như không có gì xảy ra. Đến để chia buồn với mẹ nó. Có thể gã sẽ
đi đưa đám. Gã sẽ nắm tay con bé dẫn đi. Gã sẽ phải đóng cho tròn vai
kịch.
Gã nhẹ nhàng đẩy bức màn cửa bằng trúc, khẽ xoay
tay nắm. Phải nói là run, rất run. Dường như những vật vô tri buồn bã ấy
biết quá rõ gã là ai. Chúng biết gã vừa mới nhận phong bì tiền công từ
tay vợ hắn. Gã cũng nhận được hai tiếng cảm ơn thật dịu dàng. Và gã biết
trái tim gã đang đập rộn rã có chất thịt bò bíp-tết và rượu bia từ
những đồng tiền của vợ hắn. Cũng là tiền của hắn. Đã có lần gã nói
chuyện với chị ta. Một chút hé mở về mối tình khá đẹp của hai người. Anh
ta cũng là thầy dạy kèm chị. Họ có những giờ phút yên lặng bên nhau.
Hai người đã trao đổi thương yêu bằng những hình vẽ và những câu thơ.
Như những đứa học trò ngồi ở bàn trên và bàn dưới. Rồi anh ta bị động
viên. Anh ta đã thôi không làm thơ mà say máu với những cuộc hành quân.
Anh ta bảo nếu không giết họ thì họ cũng giết mình. Cuộc chiến đẫm máu
không phải do anh gây ra. Anh bị nắm đầu nhúng vào. Nhưng dưới mắt bọn
gã, anh ta gây nợ máu. Và đêm nay, ngay lúc này đây, anh ta phải đền nợ.
Khẩu súng đã được cầm sẵn trên tay gã. Ngón trỏ định mệnh đang chờ đợi
siết cò.
Ngọn đèn ngủ toả ánh sáng yếu ớt và có đến vài
mươi giây gã mới nhìn rõ hắn. Hắn nằm ngửa, đúng là đang phơi cái ngực
to rộng ra trước họng súng. Vợ hắn nằm bên cạnh áp má lên ngực, một tay
để lên bờ vai của hắn. Cả hai thở nhè nhẹ. Và cả hai trần truồng. Rõ
ràng là bọn họ vừa làm tình xong và giấc ngủ là một cuộc phục sinh êm
dịu. Người đàn bà ngày thường gọi gã là em bỗng trở nên xinh đẹp lạ
thường. Bờ vai nhỏ đó, tấm lưng thon thả đó, đôi mông xinh xắn đó và một
chân gác lên đùi chồng là cả một bữa tiệc trần gian mà bất cứ người đàn
ông nào cũng thèm muốn. Gã cảm thấy ngạt thở. Có một chút gì đó buồn
buồn như thể gã cảm thấy mình thấp hèn, thua xa cái vẻ đĩnh đạc mạnh mẽ
của hắn. Gã nhìn bàn tay hắn đặt lên đùi vợ. Không một chút gì chứng tỏ
đây là bàn tay từng nhúng máu người. Trái lại là khác, có thể nói đấy là
một bàn tay mềm mại biết nâng niu thưởng thức từng chút thịt da của vợ.
Một bàn tay gợi mở hạnh phúc và đang no nê hạnh phúc.
Cả hai người đều hạnh phúc. Gã cảm nhận như thế
khi thấy họ nằm gối đầu lên nhau ngủ. Như hai con chó con. Một vẻ bình
yên thắm thiết như đang ở cõi thiên đường. Chẳng có đạn bom, chẳng có
oán thù. Họ như nước sông chảy dưới ánh trăng. Và gã sẽ làm cho tất cả
run rẩy vỡ tan với viên đạn đang chờ sẵn trong nòng. Gã không bắn vào
hắn mà bắn vào một giấc mơ. Ai chẳng mơ trong đời có một giấc ngủ ngọt
ngào và bình yên như thế.
Rõ ràng là gã phát sốt lên. Mệnh lệnh khô khốc là
phải bắn, dù phải bắn cả hai. Gã đã từng thuộc nằm lòng rằng cứu cánh
biện minh cho hành động. Rằng không được chùn tay trước kẻ thù. Nhưng gã
cũng nghe một mệnh lệnh khác không biết từ đâu: Đừng bắn! Đây là một
cái gì xinh đẹp nhất của trần gian, là một kết nối mong manh nhưng bền
chặt nhất giữa người với người.
Đang lúc gã loay hoay với ý tưởng bắn như thế
nào, bắn hay không bắn thì bất ngờ con mèo của nhà nàng ngày thường vẫn
quen gã đến cọ vào chân kêu meo meo. Phải chăng đó là tiếng kêu của định
mệnh. Tiếng kêu chạy suốt dọc sống lưng gã lạnh buốt. Nó không để cho
gã một phút giây lưỡng lự nào nữa. Gã lặng lẽ ra khỏi phòng. Tấm màn cửa
bằng trúc đổ xuống sau lưng gã như một tràng súng máy đuổi theo.
Hắn thoát chết trong gang tấc.
Sau vụ giết người không thành, tổ chức không tin
tưởng gã nữa. Gã cũng bỏ dạy kèm, bỏ học. Nhưng cái tiếng mèo kêu gã
không bỏ được ngoài tai. Nó đánh thức cái gì trong gã? Cái đẹp của đời
sống hay chút lương thiện tối thiểu của một con vật có tên gọi là con
người?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét