Bài thi dưới đây được chấm 0/150 điểm trong kỳ thi cao khảo 2013 - tỉnh Tứ Xuyên - Trung Quốc.
Lý do 0 điểm: Chiều theo yêu cầu của người viết.
....
Đề bài: “Sự công bằng kiểu Trung Quốc""
.
“Khi nhìn thấy đề bài - em đột nhiên muốn cười phá lên. Vâng - đúng vậy - em muốn bật cười. Như thể em có thể nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn xám xịt của vị giám khảo khi nhìn thấy bài thi này.
.
Báo chí nước nhà cho biết - giá bất động sản Trung Quốc đã tăng vọt gấp 20 lần trong thập niên vừa qua. Khi mà tất cả những thanh niên có hoài bão không thể ngóc đầu lên được vì bị giá nhà đè bẹp - vậy công bằng ở đâu?
.
Mức lương tháng của những người bình thường chỉ đủ để mua nửa mét vuông bất động sản mỗi tháng - trong khi bất cứ chiếc đồng hồ nào của “Đại ca Đồng hồ” (chỉ quan chức Dương Đạt Tài đeo đồng hồ hàng hiệu khi đi kiểm tra hiện trường một vụ tai nạn) cũng trị giá hàng chục ngàn tệ - và “Đại ca Đồng hồ” thậm chí còn tuyên bố rằng mình sở hữu hàng chục đồng hồ như thế.
.
Đại ca Đồng hồ còn nói rằng ông ấy có rất nhiều căn hộ ở Bắc Kinh. Thế nên mắt em gần như bật ra khỏi tròng khi đọc đề bài thi này.
.
Thật may là sau đó xuất hiện một “Đại tẩu Nhà đất” - người mà bằng những hành động của mình đã nói với “Đại ca Đồng hồ” rằng: Ngươi chẳng là cái thá gì cả - đồ trẻ ranh !
.
Rốt cuộc trên báo chí tràn ngập tin tức cho biết “Đại tẩu Nhà đất” có hàng chục căn hộ ở Bắc Kinh - cộng thêm 4 cuốn sổ đăng ký nhà. Những cuốn sổ đó là thật - và bà ấy có 4 số chứng minh nhân dân khác nhau (4 nhân thân hợp lệ khác nhau).
.
Lần này - mắt của em thực sự đã rớt xuống - mò lượm hết nửa ngày mới nhặt lắp vào lại. Thế mà - các ban ngành có liên quan lặng im chẳng có một lời - không ai chịu gánh trách nhiệm - không ai chịu liên lụy từ chuyện đó. Đột nhiên - em cân bằng rồi.
.
Khi “phú nhị đại“ lái xe thể thao cầm hoa tươi ở trong công viên tán gái - khi tiếng gầm và khí thải xe thể thao xịt thẳng vào mặt em - em đang nghĩ - vì sao cha em không là Lý Cương (xem Vụ cha tôi là Lý Cương)? Suy nghĩ tiêu cực này lan truyền tự do trong thân thể em - khiến em rầu rĩ không vui.
.
Công bằng? Em luôn nghĩ qua là một loại công bằng trong cuộc sống - ở đó mọi người đều bình đẳng - nơi luật pháp là tối thượng - nơi nhân viên quản lý đô thị không đánh đập dân thường - nơi hiệu trưởng không vào khách sạn với nữ sinh - nơi bác sĩ hết lòng chữa trị cho bệnh nhân.
.
Em sinh ra trong xã hội này - hít thở bầu không khí ô nhiễm cao độ - ăn những loại thực phẩm có thể g.i.ế.t chết em bất cứ lúc nào - nhìn vị giám đốc công ty thuốc lá quốc doanh thu về bạc triệu.
Em muốn hỏi “bạn có công bằng chăng?”
“bạn có tin Trung Quốc Mộng sẽ thành hiện thực?"" Không cần biết bạn có tin hay không - trái lại em tin rồi!
.
Khi hơn mười ngàn con lợn c.h.ế.t bị vứt xuống sông Hoàng Phố - em nhận ra rằng nếu em không tin vào “sự công bằng” này - em rồi cũng sẽ có kết cục như chúng. Em vẫn mong chờ một cuộc đời “công bằng” - nơi các quan chức trung thực và làm việc thật sự - nơi các doanh nhân kinh doanh có lương tâm - nơi giá nhà không cao ngất ngưởng đến lố bịch - nơi con người sống trong hạnh phúc và mãn nguyện.
.
Vẫn còn một vài phút nữa là nộp bài rồi - em biết bài văn của em làm tổn thương trái tim bé bỏng của giáo viên chấm thi
.
Hãy cho em một điểm 0 - thưa giám khảo kính mến. Em không sợ đâu - sữa bột Sanlu (xem sữa Sanlu) còn không g.i.ế.t được em thì một điểm 0 nào có hề hấn gì. Xin đừng do dự - hãy ngoạc bút vào ô điểm - rồi giám khảo có thể đi đánh mạt chược…”
.
Cre: Như Ý Đặng
Nguồn DN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét