SỐNG VỚI TỪ TÂM
Trích trong “Một hạnh phúc không đổi thay” - Nguyễn Duy Nhiên
Có một anh chàng rất yêu nghệ thuật, nhất là tranh vẽ. Một ngày nọ anh đứng trên một bờ đá, nhìn xuống phía dưới là bãi biển cát trắng. Xa xa, anh thấy có một người đàn ông đang cắm cúi vẽ một bức tranh trên cát. Người ấy vẽ hình của một gương mặt, nhưng với một cái nhìn lập thể, như là nó được nhìn dưới nhiều góc cạnh khác nhau, cùng một lúc. Giống như là tranh vẽ của Picasso!
Nghĩ đến đó, anh ta cố gắng nhìn kỹ lại người hoạ sĩ đang vẽ. Tim anh như ngừng đập, người ấy chính là nhà danh họa Picasso. Mỗi ngày anh vẫn thường đi dạo trên lối đi này, và anh biết chỉ vài giờ nữa thôi, thuỷ triều sẽ dâng lên, và bức tranh kia của Picasso sẽ bị sóng cuốn xoá tan đi. Anh phải làm gì bây giờ đây? Anh biết mình phải bảo vệ bức tranh vô giá trên cát ấy, nhưng bằng cách nào đây?
Anh đâu thể ngăn được nước thuỷ triều đang lên! Anh cũng đâu có thì giờ để xây một bức tường bảo vệ nó! Hay là anh chạy về nhà, lấy một chiếc máy ảnh để chụp lại bức tranh ấy, nhưng rồi nó cũng chỉ là một phóng ảnh của bức tranh nguyên thuỷ mà thôi. Mà cho dù anh có làm việc ấy đi chăng nữa, chưa chắc gì khi anh trở lại, bức tranh ấy vẫn chưa bị sóng cuốn trôi đi.
Hay là việc duy nhất mà anh có thể làm bây giờ, là ngắm nhìn bức tranh có một không hai đó, thưởng thức cái hay và đẹp của nó, cho đến khi nào con nước đến mang nó đi. Đứng yên đó, anh không biết mình nên mừng vui hay buồn tiếc.
Mà bạn nghĩ sao, anh ta nên mừng vui hay tiếc nuối? Thật ra thì chúng ta cũng đâu có khác gì mấy với anh chàng ấy đâu bạn nhỉ! Trong một ngày cuối năm, ngồi trong góc phòng nhỏ, tôi cũng đang nhìn ngắm một bức tranh đẹp, với ý thức rất rõ rằng thuỷ triều đang lên, và tất cả rồi cũng chỉ là còn lại trong ký ức!
Trong cuộc sống, chúng ta cũng đã từng đối diện với những hoàn cảnh như anh chàng ấy, có biết bao nhiêu những hình ảnh mà ta muốn lưu giữ mãi, và cũng có biết bao nhiêu những phiền muộn, mà ta cứ tưởng rằng chúng sẽ không bao giờ đổi thay. Nhưng tất cả rồi cũng chỉ là phù du thôi, cho dù đó là một hạnh phúc hay khổ đau.
Tôi nghe kể về Aldous Huxley, ông là một nhà văn và cũng là một triết gia người Anh rất nổi tiếng của thế kỷ 20. Thời gian ngắn trước khi ông mất, có người phỏng vấn và hỏi ông rằng, ông đã học được gì từ cuộc sống của mình, từ những vị thầy, và các đạo sư mà ông đã có dịp tiếp xúc? Ông thinh lặng một hồi rồi đáp, "Tất cả chỉ là như vầy 'Learning to be kind’!" Ta hãy tập sống làm sao để mình trở nên dễ thương hơn, có từ tâm hơn, biết đối xử với nhau bằng tình người hơn.
Trời đất vào cuối năm và cũng là một bắt đầu cho năm mới. Chúng ta cũng như anh chàng trong câu truyện bức tranh trên cát của Picasso, đối diện với một cuộc sống đầy những đổi thay, có cố nắm bắt hay tránh né thì cũng chỉ mang lại cho mình thêm những muộn phiền không cần thiết.
Cuộc đời này rồi vẫn sẽ tiếp tục có những nắng mưa, những ngày họp mặt, những buổi chia tay, những ngày lễ hội đông vui, hay những đêm dài lo âu, và cũng có những bất ngờ mà ta không bao giờ đoán trước được…
Nhưng giữa những biến đổi ấy bao giờ cũng có một cái gì rất chân thật và sẽ tồn tại mãi, đó là một tình thương phải không bạn!
Living with Kindness
There was a young man who was very passionate about arts, especially paintings. One day as he was standing on a cliff, below was a white beach, he saw a man painting on the sand. He was painting a face but with a Cubist concept, as if it could be viewed from many angles at the same time. It was just like Picasso's painting!
The young man tried to get a closer look of the artist. His heart skipped a beat. That was indeed the famous Picasso! Everyday the young man strolled in this area, and he knew that only in a few hours the tide would come in, and the waves would wash away Picasso's painting. What could he do? He knew that he had to save the priceless painting on the sand, but how?
He could not stop the rising tide. He did not have time to build a wall to protect it. Or perhaps he should run home, get the camera, and take a picture of the painting. But then it would be only a copy of the original. And even if he decided to do so, nothing could guarantee that the waves wouldn't have washed away the piece of art.
The only thing he could do at the moment was to look at the unique masterpiece, to enjoy its aesthetic until the waves take it away. Standing there motionlessly, the young man didn't know whether he should be happy or to grieve.
What do you think? Should the young man be sad or happy? The truth is we are not much different from him. On these last days of the year, sitting in the small room, I am also looking at a beautiful painting, aware that the tide is coming in, and that everything will fade into memory.
In life, we have run into many similar situations like the young man's - so many images that we've tried to hold onto, and so many sad moments that we've thought would never change. But then everything is ephemeral, whether it's happiness or sorrow.
Aldous Huxley was a famous English writer and philosopher in the 20th century. A short time before his death, he had an interview, and was asked what he'd learned from his life, from the spiritual people and monks, whom he'd met. The man thought for a while and replied, "All is just this, 'Learning to be kind'!" We should learn to become nicer, kinder, and to treat one another with more humanity.
The year is approaching to its end, which also means a new year is coming. Like the young man in the story, we are facing endless changes in life; trying to hold onto or avoid them only causes more unnecessary sufferings.
Life continues to go on with rainy and sunny days, meetings and separations, celebrations and long nights of worries, and surprises that we cannot foresee. But among these changes always exists something very genuine and everlasting - It is love.
Translated into English
by nguyễn hồ kim ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét