Trong cuộc sống, nếu như một
người luôn biết nghĩ cho người khác trước, vì người khác mà suy xét thì
thứ mà người ấy nhận được sẽ nhiều hơn những gì mà họ tưởng tượng!
Sáng hôm đó, tại một quán bán tào phớ có
một người mẹ khuyết tật dẫn theo cậu con trai bước vào với dáng vẻ rất
vội vàng nói: “Chủ quán, làm nhanh giúp tôi một bát tào phớ và một chiếc
bánh bao.”
Anh Trương chủ quán vội mang đồ ăn lên
phục vụ hai mẹ con, tào phớ và bánh bao vừa đặt xuống bàn thì người mẹ
liền nói: “Sắp muộn học rồi, con ăn nhanh lên.”
Cậu bé nghe lời mẹ nên ăn rất nhanh. Vừa
ăn xong, người mẹ vội dắt con bước ra khỏi quán. Vợ anh Trương thấy vậy
liền đuổi theo gọi: “Ồ, cô ơi, cô chưa…”
Anh Trương vôi chạy tới và lấy tay che
miệng vợ mình. Khi hai mẹ con người phụ nữ khuyết tật đi được đoạn đường
xa, anh Trương mới buông tay che miệng vợ xuống. Người vợ nhìn anh
Trương với vẻ mặt giận dữ nói: “Anh quen biết người phụ nữ này sao?” Anh
Trương trả lời: “Không biết.”
Vợ anh Trương lại nói lớn: “Đã không
quen biết, tại sao lại không đòi tiền?” Anh Trương nói: “Hai mẹ con họ
đang rất vội nên mới quên trả tiền như thế. Hơn nữa, làm ăn buôn bán
cũng nên nghĩ thoáng một chút.” Một vị khách đang ăn tào phớ trong quán
cũng phải lên tiếng: “Thấy hai mẹ con đang quá vội, chắc là họ quên
thôi.”
Một người phụ nữ khác vừa ăn xong liền
đứng lên thanh toán tiền, cô tỏ ra hào phóng nói: “Tính luôn cả phần
tiền của hai mẹ con người phụ nữ ban nãy nhé, tôi thanh toán cho.”
Anh Trương nghe xong vội lắc đầu nói: “Không, không!”
Lúc này người vợ vừa khóc thút thít vừa
nói: “Hẳn mọi người sẽ nghĩ tôi là người hẹp hòi keo kiệt, chỉ có một
bát tào phớ và một cái bánh bao mà cũng phải tính toán chi li. Kỳ thực,
cuộc sống của chúng tôi vô cùng khó khăn. Chúng tôi có một đứa con gái
bị mắc bệnh tim bẩm sinh. Bác sĩ nói rằng, nếu không được làm phẫu thuật
sớm thì tính mạng cháu sẽ rất nguy hiểm. Chúng tôi làm ăn vất vả cũng
chỉ mong tiết kiệm được đủ tiền chữa bệnh cho con gái thôi.”
Lúc này, một vị khách quen tuổi trung
niên lấy ra đồng 100 ngàn nói: “Không cần trả lại, đây là chút tấm lòng
của tôi.” Nhưng anh Trương lại vội vàng lấy tiền thừa trả lại cho khách
và không khỏi thốt lên: “Quý khách đừng làm vậy, tôi thay mặt đứa con
gái mình cảm ơn tấm lòng yêu mến của ông.”
Đúng lúc này người phụ nữ khuyết tật
quay trở lại. Cô hỏi: “Vừa rồi cậu con trai có hỏi tôi, tại sao ăn xong
lại không trả tiền hả mẹ? Trí nhớ của tôi không tốt lắm, không biết tôi
đã trả tiền cho ông chưa?” Anh Trương mỉm cười nói: “Kỳ thực là cô chưa
thanh toán.” Người phụ nữ khuyết tật làm bộ khó hiểu hỏi: “Vậy sao lúc
đó anh không gọi tôi?”
Anh Trương chia sẻ: “Cô là một người mẹ
tàn tật, trong suy nghĩ của mọi người, cuộc sống của cô là không dễ dàng
chút nào. Nếu gọi cô lại, sợ rằng con trai cô sẽ nảy sinh tâm lý tự ti.
Sáng sớm, tôi thấy cô đang có việc gấp nên mới quên thanh toán, nếu tôi
đuổi theo đòi tiền, cô sẽ không thấy thoải mái. Có lẽ cô không có loại
cảm giác này nhưng con trai cô sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.”
Thực khách đang ăn tại quán nghe vậy
liền buông thìa xuống rồi vỗ tay khen thưởng ông chủ Trương. Khóe mắt
của người đàn bà khuyết tật không khỏi đỏ hoe, cô ngại ngùng nói: “Ngài
quả thật là một ông chủ tốt, tôi và con trai xin cảm ơn ông.”
Sáng hôm sau, khi mở cửa hàng, anh
Trương vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy quá nhiều người trước cửa quán.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nên không khỏi lo lắng hỏi: “Mọi
người đứng ở đây làm gì vậy ạ?” Tất cả mọi người đồng thanh nói: “Chúng
tôi đang ở đây để chờ ăn tào phớ của anh đây.”
Bất giác anh Trương sững người lại, cửa
hàng anh mở đã hai năm nhưng chưa lần nào thấy có nhiều người đến ăn tào
phớ như vậy. Điều anh Trương không ngờ tới nữa chính là, khách hàng đến
quán ngày một đông, trong quán đã chật cứng không còn chỗ, họ còn đứng ở
bên ngoài chờ đợi.
Hôm sau nữa, anh Trương cũng sốc khi
nhìn thấy quá nhiều người ở trước cửa quán. Số người hôm nay còn đông
hơn so với hôm qua. Anh không hiểu tại sao lại có hiện tượng này.
Lúc này, một người khách tầm tuổi trung
niên đến bên cạnh, vỗ vào vai anh Trương rồi nói: “Anh đang băn khoăn về
sự kỳ lạ này phải không? Để tôi nói cho anh biết, người phụ nữ khuyết
tật hôm trước ăn tào phớ ở quán anh, cô ấy là một phóng viên. Cô đã viết
lại câu chuyện của anh và đưa lên mạng, rất nhiều người nghĩ anh là một
ông chủ rất tốt, cho nên, họ đều đến đây để ăn đó.”
Nghe xong, khóe mắt anh Trương cay cay,
còn người vợ không cầm được nước mắt vì xúc động nói: “Thật không biết
phải cảm ơn người phóng viên đó như thế nào. Bởi nhờ vậy mà chúng ta
đã có đủ tiền chữa bệnh cho con gái. Gia đình ta sẽ không bao giờ
quên ơn người mẹ tàn tật này.”
Lúc này, từ trong đám đông, người phụ nữ
khuyết tật bước ra tỏ vẻ vui mừng nói: “Đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn tấm
lòng yêu mến của các thực khách ở đây. Đây là món quà báo đáp tấm lòng
yêu mến của ông chủ Trương đó.”
Kỳ thực, nếu biết cảm thông và thấu
hiểu, suy nghĩ cho người khác trước thì thứ mà bản thân nhận được sẽ lớn
hơn rất nhiều. Nếu biết cho đi tình yêu thương, bạn sẽ nhận về tình yêu
thương nhiều hơn nữa. Bởi vì, tình yêu thương là một thứ năng lượng
tích cực, nó không chỉ nhân lên mà còn bay xa. Nếu chỉ suy nghĩ biện
pháp để bảo vệ lợi ích của bản thân mình mà không suy nghĩ cho người
khác thì chúng ta sẽ không được gì cả, thậm chí còn mất đi nhiều hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét