Đây là câu chuyện về một người cha
đã “chơi chiêu” đứa con trai nổi loạn của mình, đã khiến cậu từ một học sinh
yếu kém ở trường trung học, trở thành một sinh viên xuất sắc – theo lời kể của
người con, Lưu Xuân.
Trước khi tôi học xong tiểu học, cả
gia đình tôi chuyển đến Mỹ. Không lâu sau đó tôi bắt đầu vào trung học, và trở
thành một thiếu niên bất trị.
Tôi đã khiến các giáo viên đau đầu;
Tôi nghịch ngợm, học kém, và hay mơ mộng hão huyền.
Tôi luôn mơ ước trở thành Michael
Schumacher tiếp theo – tay đua công thức một tài năng và nổi tiếng nhất thế
giới. Rốt cuộc là, điểm số của tôi tụt xuống hạng “C”.
Sau đó, một ngày cha tôi đã nói
chuyện vớii tôi về việc học của tôi. Ông mỉm cười đầy ẩn ý và tôi biết rằng ông
đã có một kế hoạch.
Ông nói: “Thầy giáo nói với ba rằng
con mơ ước trở thành Michael Schumacher, và con không muốn học, phải vậy
không?”
Tôi cảm thấy sự giễu cợt trong lời
nói của ông, đó là một sự xúc phạm lớn đến lòng tự trọng mong manh của một
chàng trai 14 tuổi.
Tôi đáp lại một cách bực bội:
“Schumacher là thần tượng của con; cũng như con, học dốt, và thậm chí chỉ đạt
điểm số 0 ở tuổi con. Nhưng hãy nhìn anh ấy hiện tại xem, anh ấy là tay đua
đứng đầu thế giới “.
Cha tôi đột nhiên bật cười vui vẻ,
và tiếng cười của ông thậm chí ranh mãnh hơn: “Anh ta đã ghi điểm 0, nhưng con
chưa từng thực hiện được điều đó. Vẫn luôn là điểm “C!” Ông chìa cho tôi xem
bảng kết quả học tập.
Tôi không thể tin rằng cha tôi đã
cười nhạo vì tôi đã không nhận được một điểm số 0; bây giờ tôi đã thực sự bị xúc
phạm. “Vậy ba muốn con có được một điểm 0?”, Tôi hỏi. Ông ngả người trên ghế,
mỉm cười và nói: “Đúng vậy, tuyệt vời, một ý kiến hay! Hãy đặt cược nhé.”
“Nếu con có thể nhận được một điểm
số 0, ba sẽ không bao giờ phàn nàn về việc học của con nữa, và con có thể làm
bất cứ điều gì mình muốn. Tuy nhiên, cho đến khi con đạt được điểm số đó, việc
học của con phải thực hiện theo hướng dẫn của ba. Con nghĩ sao? ”
Như thế, chúng tôi đã đập tay để xác
nhận vụ cá cược.
Tôi đã cười thầm với ý nghĩ mình có
một người cha đáng mến, nhưng ngốc nghếch. Cha tôi nói: “Tuy nhiên, chúng ta
đang nói về các bài kiểm tra, và phải có một số quy tắc. Con phải trả lời tất
cả các câu hỏi, không được bỏ dở hoặc chừa lại bất kỳ câu hỏi nào mà chưa được
trả lời, nếu không, con đang vi phạm thỏa thuận của chúng ta, OK?” Quá đơn
giản, tôi nghĩ, vì vậy tôi trả lời không chút do dự: “Không có vấn đề gì!”
Không lâu sau đó, tôi có bài kiểm
tra đầu tiên. Tôi viết tên, và bắt đầu trả lời các câu hỏi. Đáng lẽ đạt điểm 0
không khó nhưng tôi đã không hiểu một nửa trong số các câu hỏi. Câu hỏi đầu
tiên:
“Tổng thống của chúng ta chiến đấu
chống lại Đức quốc xã trong Thế chiến ll là ai?; Carter, Roosevelt, hay
Eisenhower? ” Tôi biết đó là Roosevelt, nhưng cố tình chọn Eisenhower.
Tôi biết đáp án của hầu hết các câu
hỏi, nhưng dần dần, những câu hỏi ngày càng trở nên khó hơn, và tôi không biết
đáp án, do đó tôi chỉ đoán các câu trả lời.
Khi bước ra khỏi lớp học, tôi đã rất
lo lắng; đạt được điểm số 0 không dễ dàng như tôi nghĩ. Việc đoán các câu trả
lời mà tôi không biết vẫn có thể ghi những điểm số ngoài dự kiến, tôi nghĩ.
Khi nhận lại bài kiểm tra, tôi đã
ghi thêm một điểm “C” nữa; Tôi thực sự thất vọng. Cha tôi nói: “Hãy cố gắng lần
sau. Chỉ cần đạt điểm số 0, con sẽ hoàn toàn tự do!” Tôi nghĩ ông đã không hiểu
rõ những gì ông nói. Ông đã có cơ hội tốt để ép tôi vào khuôn khổ nhưng ông lại
không làm vậy. Tôi nghĩ dù sao đạt điểm 0 vẫn dễ dàng hơn nhiều so với ghi 100
điểm. Và tôi vẫn có hy vọng để được tự do làm những gì mình muốn.
Không lâu sau đó, tôi đã có cơ hội
thứ hai, nhưng tôi lại thất bại. Tiếp đến, lần thứ ba và thứ tư … nhưng tôi vẫn
chỉ đạt điểm “C”, thay vì điểm 0.
Tôi đã nhận ra rằng để ghi một điểm
0, tôi phải học tập chăm chỉ để biết rằng tôi đã không đưa ra đáp án chính xác
trong bài kiểm tra. Nói cách khác, tôi phải học được làm thế nào để có đáp án
đúng cho mọi câu hỏi.
Một năm sau đó, cuối cùng tôi cũng
đã nhận điểm 0 đầu tiên của mình. Điều đó có nghĩa là tôi có đáp án đúng cho
tất cả các câu hỏi, nhưng tôi luôn chọn sai. Bữa đó Bố tôi đã rất vui – ông vào
bếp và nấu những món ăn mà tôi yêu thích để chúc mừng.
Ông dõng dac và tự hào tuyên bố:
“Con trai, xin chúc mừng! Cuối cùng con đã ghi được một điểm số 0.” Ông nháy
mắt với tôi và nói thêm: “Chỉ có những sinh viên xuất sắc mới biết làm thế nào
để có được một điểm số 0, và bây giờ chắc con đã hiểu. Con đã bị lừa! Hahaha!”
Vâng, cha đã lừa tôi. Trong trò chơi
cá cược này, tôi đã cư xử chính xác như những gì ông muốn. Ông đã khéo léo thay
đổi mục tiêu 100 điểm trong bài kiểm tra bằng điểm 0, vì vậy tôi sẽ dễ dàng
chấp nhận nó, và sẵn sàng làm việc để đạt mục tiêu đó. Tôi có thể làm gì khác
đây?
Cuối cùng tôi đã được nhận vào Đại
học Harvard, hoàn thành bằng thạc sĩ, và hiện tại đang làm tiến sỹ. Tôi đã viết
một cuốn sách và dịch nó, và đã giành được giải thưởng trong âm nhạc và biểu
diễn.
Năm tôi mười tám, tôi chợt nhận ra,
rốt cuộc tôi đã không còn muốn trở thành một ai đó giống như Schumacher; Tôi
chỉ muốn được là chính mình – Lưu Xuân.
(ảnh: Lưu Xuân và cha)
(daikynguyen.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét