Chiều mồng 3 tết một miếng miễng bom khoảng 500gr ,tua tủa lưỡi răng cưa sáng quắc, còn nóng hổi ,bay từ bên phía Cầu Bà Tàng , Đình Bình Đông Q7. Rơi một cái cản trước sân nhà tôi . Tính theo đường chim bay thì miếng miễng bom bay hơn 1km . May mà nó không trúng người , nếu trúng chắc đi theo ông bà luôn , chứ sống gì nỗi ! Ông Nội tôi bắt đầu lo âu sợ giặc giả đến , ban đầu chỉ nghỉ là chiến tranh cục bộ một nơi nào thôi , chứ chưa bao giờ nghỉ là ngày tư ngày Tết lại có chiến tranh , mà lại là tại khắp Đô Thành Saigon , chứ chưa nói đến xảy ra trên khắp cả miền Nam .
Sáng sớm mồng 5 Tết , Nội tôi đi vệ sinh sớm (thời đó xóm tôi và các nhà cặp mé sông thường đi cầu trên kinh rạch , chớ hiếm có nhà làm toilet như bây giờ , loại WC như bây giờ hồi đó gọi là CẦU TIÊU MÁY ) . Nội tôi lẵng lặng thì thào nói nhỏ , kêu cả nhà chuẩn bị đồ đạt để tản cư , tôi thức dậy nghe bập bỏm sơ qua câu chuyện mắt còn đổ ghèn , miệng còn dính ke , hé cửa nhìn ra ngoài lộ thì đường vắng vẻ im lìm , rải rác trước cửa nhà tôi và các nhà lân cận ,cờ vàng bị xé nát bỏ nằm đầy dưới lộ . Bà Nội , Má và anh em tụi tôi ,bắt đầu lo gom góp đồ đạc và mang theo một ít gạo để chuẩn bị lên đường lưu diễn tản cư . Còn Ông Nội tôi thì sang các nhà kế bên , cũng toàn là bà con cùng quê , cùng xứ Cần Đước cho hay để liệu bề lo tính .
Ban đầu định đi bằng đường bộ ,trên chiếc xe lam ba bánh của gia đình , nhưng xe vừa đến ngã ba Phú Định thì mấy ổng đã lấy bàn ghế đồ đạc ra cản bít đường , cắm một tấm bảng ghi chữ nguy hiểm ,vẽ một cái sọ người có hai khúc xương gác chéo , giống như đắp mô ở dưới quê trên những đường tỉnh lộ , mà tôi thường thấy mỗi lần theo má về nhà ngoại . Cả xóm đành quay về nhà , tìm cách khác . Thế là kế hoạch mới tản cư bằng ghe hình thành .
Lục đục khuân đồ xuống ghe xong xuôi , máy nổ chuẩn bị rời bến thì mấy ổng xuất hiện , bắn lên trời cái đoành kêu ghe quay vô , may mà trong nhóm chỉ huy có một người ở dưới cùng xứ Cần Đước . Nội tôi quen ,nên khi nghe trình bày cho xuống ghe để về quê ,thì ông ta bùi tai cho ghe đi , khi ghe chạy qua khỏi bến đò Hoà Lục Phú Định khoảng 100m ,thì một xe jeep cảnh sát Q7 đậu trên bến Bình Đông ngoắc lại, và bảo là giới nghiêm ,nên ghe không thể đi được .
Thế là ghe đành tấp vô ,đậu cặp theo một số ghe chài Nam Vang thường ngày chở lúa chở gạo ,đang đậu tại chóp nhọn đường Lê Quang Liêm , địa điểm là ngay tại Cây da ,đầu cầu Lò Gốm P7Q6 ngày nay .
Ghe đậu xong ,cứ hàng ngày anh Ba tôi , lại bơi xuồng về nhà cũ ,lấy thêm đồ đạt quần áo ,gạo muối để ăn , các kho chứa hàng hoá tại đường Lê Quang Liêm bắt đầu bị cháy , kho gạo , đường , sữa hộp , ghê nhất là kho chứa thùng khí đá ,cứ vài ba phút nó nổ cái đùng như bom mìn nổ , ban đêm mỗi lần nó nổ sáng rực cả bầu trời , kho khí đá nó nổ hơn một ngày đêm , cứ mỗi sáng sớm đám nhóc tụi tôi năm ba đứa ,chuyền theo các ghe leo lên bờ đi dọc theo các cửa kho gạo , gạo cháy sương sương ,nó giống như gạo rang thành cơm cháy ấm ấm thơm phức , xong đến kho sữa bò , lấy cây khều ra hộp nào còn nguyên cởi áo ra bỏ vào , xách xuống ghe , còn mấy lon bị cháy xém chưa bị khét đen ,nó sền sệt màu nâu , màu sắc mùi vị giống Sô cô la trét lên gạo cháy ăn ngon vô cùng , giống như cơm cháy dòn rụm ăn với so cô la bay mùi thơm ngào ngạt . Một buổi chiều , ông chủ hãng pha lê bình thủy ,vô mở cửa hãng ôm bình thủy ra thả trôi lềnh bềnh trắng sông kênh Tàu hủ .Tụi tui xin, ổng bảo muốn lấy bao nhiêu cứ lấy , chớ nếu hãng mà bị cháy thì sau này dọn dẹp còn cực hơn, thà thả trôi sông cho bà con lượm được thì mang về xài chớ nó cháy thì quá uổng . Nhờ vậy mà cuối cùng không hiểu ông trời cảm động hay sau ,đám cháy không lan tới hãng pha lê bình thủy !
Còn dưới sông thì xác chết nổi lềnh khênh thú vật , trâu , bò , heo , chó gà vịt đều có đủ , còn xác người cũng không ít , ghê nhất là xác mấy người Mỹ đen phình tròn vo, mặt mài nhăn nhó , tay chân huynh hoang hàm răng trắng xác thời đó dân Saigon có nhà gần sông gọi là thằng chỏng chết trôi , ban đêm mắc tè nín luôn , chớ không dám đi , rủi tè lên mình thằng chổng chắc xỉu luôn .
Một cái điềm hay sau , mà năm 68 nhà nào cũng chưng trái bôm (táo) Mỹ quá trời , nhất là trái bôm da xanh ăn ngọt mà dòn , ngon hơn những trái màu đỏ . Thông thường đám nhỏ tụi tui mỗi khi được cho ăn bôm là mừng hết lớn , mà mỗi đứa được một miếng khoảng 1/4 trái mà thôi , bao giờ được một trái . Đêm đêm nằm dưới đáy ghe bên trên lợp một tấm vải bố che mưa nắng , Nội đưa bom bảo ăn đi , mà không hiểu sao ăn không nổi , khi đêm đêm nghe tiếng nổ đều trời vang vọng đến , không hiểu đó là tiếng pháo mừng Xuân , hay tiếng đạn nổ bom rơi trên quê hương trong mùa ly loạn . Năm đó tôi mới 11 tuổi Tây 12 tuổi ta , vậy mà cũng biết sợ giặc giả , nhứt là sợ chết .
Một buổi chiều không nhớ là ngày mười mấy tết . Một chiếc xe nhà binh GMC kéo theo một khẩu đại bác đậu gần phông tên nước , cách đài chiến sĩ trên bến Bình Đông khoảng vài trăm mét , bắn về phía Q6 đợt đầu 100 quả , xong quay xe về lấy thêm ,đến chổ cũ bắn tới trái thứ 99 thì bị mấy ổng núp bên Phú Định hay Lò Gốm gì đó , bắn sang một quả B40 trúng ngay trốc chiếc xe nhà binh . Nguyên một đám đông người dân chạy giặc ngồi trên mui các ghe coi thụt mọt chê gần cả buổi chiều hoảng hồn chui hết vô mui , nên không biết xe lính có người nào tử thương hay không , sáng hôm sau lên hứng nước phông tên thì thấy có nhiều vệt máu còn dính trên lộ .
Cũng trong buổi sáng hôm đó cảnh sát Q7 phối hợp cùng tàu Hải Quân vô hành quân khám xét bắt người tình nghi , nhà tôi dượng Tư và anh Ba tôi bị bắt , dù lúc đó anh Ba tôi khai sanh mới 15 tuổi . Mang về nhốt tại ty CSQG Q7 gần nửa tháng trời thả ra ốm như con chó đói ,
Chiếc tàu Hải Quân đậu sát mé sông ngay cái miễu có cây da cổ thụ (dưới chân cầu Lò Gốm đại lộ Võ Văn Kiệt bây giờ) bắn vô xóm Phú định Q6 từ 9 giờ sáng đến nhá nhem tối thì nghỉ rồi chạy đi ,xóm nhà sàn cặp mé sông Lò gốm và Rạch Ruột Ngựa cháy rụi cả , trong đó có một chiếc xà lan xáng thổi , đậu trên kinh Lò Gốm để thổi nạo vét đất cát dưới sông lên lấp chổ đất trống phía sau trường Phú Định dọc theo hảng Bitis và cư xá Phú Lâm D ngày nay . Sáng hôm sau mấy người lớn leo lên bến Bình Đông đi đến cầu Vĩnh Mậu nhìn sang ngôi nhà của gia đình , má tôi thấy cái mặt dựng (Ô quăng) nhà tui còn nguyên thì mừng lắm nghỉ là nhà chưa bị cháy !!!
Mấy ngày sau má tôi và bà con bơi xuồng định về nhà lấy đồ , từ dưới sông nhìn lên thì hởi ơi , ngôi nhà thân yêu đã cháy sạch , chỉ còn lại cái mặt dựng bằng bê tông là còn như hồi đứng bên Bình Đông nhìn thấy . Của cải nhà của cháy sạch , bàn ghế tủ giường đều cẩn ốc xà cừ , nhất là bộ ván đôi bằng gõ đỏ dầy cả gang tay bóng như gương cháy không còn một cục than dù chỉ bằng ngón tay út .
Nhà cửa cháy sạch , không còn gì quyến luyến , cả nhà đành bước lên bờ , lội bộ sang ở nhờ nhà mấy dì , em của má tôi ở bến Nguyễn Duy Q8 gần cầu Hiệp Ân khoảng 2- 3 tháng , mới quay về cất lại nhà trên nền nhà cũ , vài tháng sau lại tiếp tục thêm màn chạy giặt đợt 2 .
Sau chiến cuộc Mậu Thân năm 1968 , chính quyền Saigon cấm luôn đốt pháo , vì sợ sẽ xảy ra Mậu Thân thêm một lần nữa , vì tiếng nổ giữa pháo mừng xuân và tiếng súng công đồn người ta khó mà phân biệt được giả chân trong những đêm hưu chiến đón Xuân về .
Nhớ lại hãy còn rùng mình một mùa xuân của tuổi thơ thời chinh chiến .
Ảnh trên mạng xh .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét