Tôi đã nhiều lần đến Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam chỉ để ngắm tuyệt tác ‘Em Thúy”
của danh họa Trần Văn Cẩn. 75 năm đã trôi qua kể từ ngày bước chân vào
thế giới hội họa, mọi vật đều thay đổi nhưng “em Thúy” vẫn ngồi đó, mãi
hồn nhiên, tươi trẻ, như dòng suối tinh khiết trong đời sống quá nhiều
trần tục. Một vẻ đẹp Hà thành thật bình yên.
Bảo vật quốc gia
“Em Thúy” là tên bức sơn dầu (60x45cm) của họa sĩ Trần Văn Cẩn (1910-1994) sáng tác năm 1943 vẽ cô cháu gái Nguyễn Minh Thúy lên 8 của ông.
Bảo vật quốc gia
“Em Thúy” là tên bức sơn dầu (60x45cm) của họa sĩ Trần Văn Cẩn (1910-1994) sáng tác năm 1943 vẽ cô cháu gái Nguyễn Minh Thúy lên 8 của ông.
“Em Thúy” của họa sĩ Trần Văn Cẩn |
Từng tốt nghiệp thủ khoa Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương năm 1937,
từng được đồng nghiệp ngưỡng mộ suy tôn trong “bộ tứ họa sĩ” lừng danh
thời ấy là “nhất Trí, nhì Lân, tam Vân, tứ Cẩn”, dù có nhiều tác phẩm
nổi tiếng, song “Em Thúy” vẫn được xem là một trong những tác phẩm xuất
sắc nhất của danh họa Trần Văn Cẩn. Không chỉ vậy, “Em Thúy” còn được
coi là một trong những tác phẩm tranh chân dung thành công nhất của mỹ
thuật Việt Nam thế kỷ XX, được trưng bày tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam
và được công nhận là bảo vật quốc gia năm 2014.Trong tranh, em Thúy với
mái tóc ngắn, nét mặt thơ ngây, đáng yêu ngồi khép nép trên chiếc ghế
mây, đôi vai gầy nhỏ bé, gương mặt hướng về phía trước bằng đôi mắt mở
to tròn. Bức tranh gây xúc động bởi chính thông điệp giản dị về sự trong
sáng, thánh thiện. Xem tranh ta như thấy được yên ả, thanh bình, như
thấy được yêu thương… những tình cảm giúp con người muốn xa lánh, trút
bỏ những điều ác để hướng về cái thiện.
Năm 2003, nhạc sĩ người Anh Paul Zetter đã viết bản “Little Thúy
Minuet” (Điệu minuet cho em Thúy) khi ông ngắm nhìn bức tranh. Bản nhạc
là cảm xúc mãnh liệt mà như ông chia sẻ: Ánh mắt của “em Thúy” đã chạm
vào và tạo nên những xáo động nội tâm để mỗi người như được gặp lại
tuổi thơ của chính mình…
Quá khứ chưa xa
Năm nay đã bước vào tuổi 83 nhưng bà Nguyễn Minh Thúy – nguyên mẫu bức tranh “Em Thúy” vẫn giữ được hồn cốt của bé gái năm xưa, một vẻ đẹp trong sáng, thanh lịch của một người Hà Nội, thuần túy Hà Nội, không pha trộn. Có khác chăng chỉ là dấu vết của thời gian đã hằn lên làn da và mái tóc trắng màu mây.
Quá khứ chưa xa
Năm nay đã bước vào tuổi 83 nhưng bà Nguyễn Minh Thúy – nguyên mẫu bức tranh “Em Thúy” vẫn giữ được hồn cốt của bé gái năm xưa, một vẻ đẹp trong sáng, thanh lịch của một người Hà Nội, thuần túy Hà Nội, không pha trộn. Có khác chăng chỉ là dấu vết của thời gian đã hằn lên làn da và mái tóc trắng màu mây.
“Em Thúy” ngày nay. Ảnh VIỆT VĂN |
Nói về bức tranh, ánh mắt bà Thúy ánh lên niềm vui. Cuộc đời bà
thật hạnh phúc khi có được một cái “duyên” đặc biệt với hội họa. Nhờ
“bác Cẩn”, bà đã bước vào một thế giới đẹp như mộng và tràn đầy cảm xúc.
Chính người bác tài năng đã mở ra những cảm nhận đặc biệt trong tâm hồn
bà về nghệ thuật.Ngày ấy, khi ngồi làm mẫu cho bác Cẩn vẽ tranh, bé
Thúy mới lên 8 (1943), đang theo học trường nữ sinh tiểu học Ecole
Brieux (nay là trường THCS Thanh Quan) ở 29 Hàng Cót. Việc hằng ngày đi
học về phải ngồi làm mẫu cho bác Cẩn vẽ một đến hai tiếng đồng hồ đối
với bé Thúy thật là khó khăn. Vì thế mà bác Cẩn cứ phải dỗ dành, đôi lúc
lại mắng yêu: “Sao cứ chạy lăng xăng thế!”. Phải mất đến mấy tháng, bác
Cẩn mới hoàn thành bức họa và đặt cho nó cái tên giản dị “Em Thúy”. Khi
ấy, chẳng ai trong gia đình ý thức được giá trị nghệ thuật của bức
tranh. Chỉ nhớ là tại cuộc triển lãm mỹ thuật ở Hội Khai Trí Tiến Đức
năm đó, bác Cẩn được nhận giải Nhất với hai tác phẩm “Em Thúy” (sơn dầu)
và “Gội đầu” (điêu khắc).
Khi người Pháp quay lại Hà Nội, gia đình bé Thúy đi tản cư mà không
mang theo bức tranh. Tới khi quay về thì tranh đã bị lấy trộm, phải bỏ
tiền chuộc lại từ một người buôn tranh. Bức tranh được treo lại trang
trọng trong ngôi nhà 23 Hàng Cót cho đến khi bác Cẩn tặng cho Bảo tàng
Mỹ thuật Việt Nam. Đó cũng là bức duy nhất, độc bản.
“Em Thúy” năm 24 tuổi – tranh Trần Văn Cẩn. |
Ngoài bức chân dung “Em Thúy”, họa sĩ Trần Văn Cẩn còn có một bức
tranh khác vẽ cô thiếu nữ Minh Thúy năm 24 tuổi (1959). Khác với nét hồn
nhiên trong trẻo của bức Thúy 8 tuổi, bức Thúy 24 tuổi phảng phất nỗi
buồn thiếu nữ. Bà Thúy nói bức này ông Cẩn vẽ rất nhanh, chỉ một ngày là
xong.Giai nhân phố cổ Hà thành
Bà Minh Thúy chưa bao giờ cho rằng mình là một người đàn bà đẹp, vì thế bà cũng không ý thức quá về cái đẹp của mình, dù bất cứ ai, khi gặp bà cũng nhận ra gương mặt của một nhan sắc Hà thành thuần khiết, tự nhiên. Bước vào tuổi xưa nay hiếm nhưng bà vẫn giữ cốt cách thanh tao, lịch thiệp, nhẹ nhàng của người phụ nữ sinh trưởng trong những gia đình nền nếp của Hà Nội xưa. Là chị gái cả trong một gia đình công chức có 4 chị em ở 23 phố Hàng Cót, Hà Nội, cũng như những thiếu nữ Hà thành thời đó, cô bé Minh Thúy được nuôi dưỡng trong môi trường nền nếp. Nhắc về những nét đẹp xưa cũ, bà Thúy nói: “Người Hà Nội xưa chu đáo lắm, nền nã lắm. Trong gia đình thì bố mẹ dạy con cái rất nghiêm. Khi các con còn nhỏ, ngồi vào bàn ăn được mẹ chú ý sửa cách ngồi, cách cầm bát, cầm đũa, cách múc canh, cả cách nói chuyện trong bữa ăn… Hà Nội xưa cũng yên bình lắm, không ồn ào náo nhiệt như bây giờ đâu”.
Rời trường Ecole Brieux, Minh Thúy trở thành cô nữ sinh Trưng Vương hằng ngày mặc áo dài, đi guốc cao gót, cùng vú em đến trường. Nếp sống bình lặng và đều đặn đó, tạo nên tính cách bình yên của người con gái Hà Nội.
Theo nền nếp gia đình, Minh Thúy học sư phạm và trở thành nhà giáo. Bà đã trải qua một cuộc đời dạy học khá êm đềm nhưng cũng không ít khó khăn vì đất nước những năm tháng đó đang có chiến tranh, ai ai cũng phải thắt lưng buộc bụng, chồng bà hay phải đi công tác xa, 3 con thì nhỏ dại. Cô giáo Thúy lúc dạy ở trường ngoại thành lúc chuyển về dạy ở nội thành. Hết dạy môn văn – sử – địa ở trường phổ thông, cô lại dạy nữ công gia chánh ở trường sư phạm, môn học vốn là sở trường của những người phụ nữ Hà thành khéo tay, tinh tế. Những năm đi sơ tán theo chồng trong những ngày cả đất nước chiến tranh, khốn khó, cô Thúy đã gánh trên vai gánh nặng của một người vợ hiền đảm đang, quên mình vì chồng vì con.
Bà Minh Thúy chưa bao giờ cho rằng mình là một người đàn bà đẹp, vì thế bà cũng không ý thức quá về cái đẹp của mình, dù bất cứ ai, khi gặp bà cũng nhận ra gương mặt của một nhan sắc Hà thành thuần khiết, tự nhiên. Bước vào tuổi xưa nay hiếm nhưng bà vẫn giữ cốt cách thanh tao, lịch thiệp, nhẹ nhàng của người phụ nữ sinh trưởng trong những gia đình nền nếp của Hà Nội xưa. Là chị gái cả trong một gia đình công chức có 4 chị em ở 23 phố Hàng Cót, Hà Nội, cũng như những thiếu nữ Hà thành thời đó, cô bé Minh Thúy được nuôi dưỡng trong môi trường nền nếp. Nhắc về những nét đẹp xưa cũ, bà Thúy nói: “Người Hà Nội xưa chu đáo lắm, nền nã lắm. Trong gia đình thì bố mẹ dạy con cái rất nghiêm. Khi các con còn nhỏ, ngồi vào bàn ăn được mẹ chú ý sửa cách ngồi, cách cầm bát, cầm đũa, cách múc canh, cả cách nói chuyện trong bữa ăn… Hà Nội xưa cũng yên bình lắm, không ồn ào náo nhiệt như bây giờ đâu”.
Rời trường Ecole Brieux, Minh Thúy trở thành cô nữ sinh Trưng Vương hằng ngày mặc áo dài, đi guốc cao gót, cùng vú em đến trường. Nếp sống bình lặng và đều đặn đó, tạo nên tính cách bình yên của người con gái Hà Nội.
Theo nền nếp gia đình, Minh Thúy học sư phạm và trở thành nhà giáo. Bà đã trải qua một cuộc đời dạy học khá êm đềm nhưng cũng không ít khó khăn vì đất nước những năm tháng đó đang có chiến tranh, ai ai cũng phải thắt lưng buộc bụng, chồng bà hay phải đi công tác xa, 3 con thì nhỏ dại. Cô giáo Thúy lúc dạy ở trường ngoại thành lúc chuyển về dạy ở nội thành. Hết dạy môn văn – sử – địa ở trường phổ thông, cô lại dạy nữ công gia chánh ở trường sư phạm, môn học vốn là sở trường của những người phụ nữ Hà thành khéo tay, tinh tế. Những năm đi sơ tán theo chồng trong những ngày cả đất nước chiến tranh, khốn khó, cô Thúy đã gánh trên vai gánh nặng của một người vợ hiền đảm đang, quên mình vì chồng vì con.
Bà Minh Thúy vẫn giữ cốt cách thanh tao, lịch thiệp, nhẹ nhàng của người Tràng An xưa. Ảnh VIỆT VĂN |
Với bà Minh Thúy, thành quả lớn nhất mà bà nhận được cho đến giờ
phút này có lẽ chính là cuộc sống yên bình, thảnh thơi bên con cháu lúc
tuổi già. Ngẫm lại, sống cuộc đời lặng lẽ, ẩn danh cũng là một cách bà
Minh Thúy chọn cho mình sự bình an và không phủ nhận mối lương duyên kỳ
lạ với nghệ thuật đã đem đến cho cuộc đời bà những gam nóng của hạnh
phúc. Nhiều nhà báo đã đi tìm cô gái nhỏ trong tranh của danh họa năm
nào.Bà Thúy lưu giữ tất cả những bài báo nói về mình và mỗi khi được ôn
lại kỷ niệm về “bác Cẩn” yêu quý là một lần bà trở về với những ngày
tháng tuyệt vời nhất của tuổi thơ.
Theo Nhipsonghanoi.vn
(Tran Thin chuyển)
(Tran Thin chuyển)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét