Thật ra từ đầu năm tới giờ hình như tôi
chưa viết được gì ưng ý… Quá nhiều điều phải suy nghĩ, phải liên tưởng,
phải hiểu, bạc tóc mà vẫn thấy mình ngơ ngác… Tôi đi Mỹ trong một tâm
trạng nhạy cảm đến mức gần như căng thẳng. Nhờ vậy, tất cả những gì mắt
thấy tai nghe tim cảm nhận đã làm rung lên trong tôi những cung bậc cảm
xúc không dễ gì phai nhạt, tuy chỉ là những điều rất đỗi bình thường.
Có lẽ những gì tôi muốn kể về nước Mỹ chính là những điều bình thường!
Nước Mỹ đến với tôi đầu tiên từ những
sân bay. Rộng lớn hiện đại an ninh chặt chẽ, nhưng vẫn mang lại cảm giác
thân thiện, nghiêm ngắn và sự yên tâm. Chuyến bay quốc tế hay quốc nội
thì thủ tục cũng như nhau, nhanh nhẹn và chu đáo; các nhân viên kiên
nhẫn giải thích giải đáp những câu hỏi thắc mắc khiếu nại của hành khách
với thái độ nhã nhặn và nghiêm túc mà không cần phải có “nụ cười thường
trực trên môi” như phong trào văn minh công sở ở nước ta (Người Việt
mình thích cười, ngay trong giao tiếp quan hệ làm việc cũng phải cười
với nhau… Hình như trong giờ làm việc không thể có gương mặt bình thường
nghiêm túc nhã nhặn được, khi không cười thì chỉ có sự cáu kỉnh lạnh
nhạt khó ưa?).
Trong chuyến bay từ DC về SF một vali
hành lý của tôi bị kiểm tra mà tôi không hề biết. Hai ngày sau cần đến
mới mở ra thì thấy khóa bị cắt, bên trong đồ đạc có dấu xáo trộn nhưng
không mất gì cả (trong vali có iPad mini mua cho con gái, đồng hồ mua
cho ông xã và một số mỹ phẩm làm quà cho bạn). Ngay trên đồ đạc là một
tờ giấy in sẵn thông báo về việc kiểm tra hành lý, và cuối cùng xin lỗi
đã làm phiền hành khách. Thật ra nếu bay nội địa thì chẳng ai khóa vali
hành lý gửi cả, nhưng vì tôi bay về Việt Nam qua một chặng chuyển tiếp
nên phải lấy của bạn một cái khóa khác để khóa vali.
Ra khỏi sân bay nước Mỹ đến với tôi bằng
những con đường cao tốc 8 làn xe chạy vun vút. Quanh những thành phố
bao giờ cũng có làn đường dành cho xe chở 2 hoặc 3 người, khuyến khích
đi chung xe, đỡ tắc đường giảm ô nhiễm môi trường. Vậy nhưng làn đường
này ngay cả giờ cao điểm cũng không nhiều xe chạy. Người Mỹ thích độc
lập tự do ngay cả trong việc sử dụng phương tiện giao thông, mặc dù ở
nhiều thành phố có hệ thống giao thông công cộng hoàn hảo.
Đường tốt, xe nào chạy làn đường đó, giờ
cao điểm chịu khó nhích từng chút. Có mệt mỏi thì nhìn ra hai bên
đường: cây xanh, thảm cỏ, bụi hoa… đều là loại hoang dại nhưng được chăm
chút cẩn thận mà trông vẫn tự nhiên. Những con đường bê tông dài hàng
trăm ngàn cây số khắp nơi tôi qua gần như đều song hành với màu xanh của
cây cỏ. Kể cả trên hoang mạc Nevada cũng dày đặc những bụi xương rồng
trổ bông nhiều màu sắc, trên những ngọn đồi bát úp chồng lên nhau suốt
vùng California đã phủ lớp cỏ đầu xuân mới nhú. Đất đai rộng lớn, thiên
nhiên hiện diện khắp nơi càng cho ta cảm giác mênh mông của trời của
đất. Tầm mắt hun hút theo con đường, tầm mắt ngút ngàn hoang mạc, bờ
biển, bình nguyên, trung du… Tự do phóng tầm mắt khắp nơi thấy mình to
lớn hơn, tự do hơn, và tự chủ hơn.
Các thành phố Mỹ tôi đến mang lại ấn
tượng về quy hoạch đô thị thật khoa học, chính vì vậy mà nó đẹp, cái đẹp
của sự giản dị và hợp lý. Những con đường trong thành phố đều có bảng
tên đường, bảng hướng dẫn làn đường treo ở độ cao phù hợp cho người ngồi
trên xe hơi nhìn thấy, đủ lớn để từ xa đã đọc được, đủ khoảng cách để
hướng dẫn xe quẹo phải trái hay quay đầu xe, ở các giao lộ đều có làn
đường cho xe quẹo phải. Đèn giao thông vẫn còn nhiều cái cổ lỗ, cột điện
vẫn bằng gỗ với hàng dây điện đen chăng dọc suốt đường (ngay ở Mỹ cũng
đâu đã “ngầm hóa” hết được đường điện).
Nhưng tất cả sạch sẽ gọn gàng, dù cũ kỹ
nhưng vẫn được chăm nom bảo quản. Lòng đường sạch sẽ, lề đường và những
bức tường phủ kín hoa lá, cây xanh, cứ vài con đường lại thấy một công
viên nhỏ hay vườn hoa, bãi cỏ, ngày nắng ấm luôn có những bà mẹ đẩy xe
đưa con đến chơi, trẻ em ở trường học gần đấy mỗi khi tan học cũng được
bố mẹ cho ra đây chạy nhảy vui chơi trước khi về nhà. Bộ mặt đô thị mang
lại cảm giác cuộc sống nơi đây quá đỗi bình yên.
Có lẽ tôi thích nhất là những ngôi nhà
trong thành phố. Ngoài New York là với vô vàn tòa nhà kính nhiều màu cao
chọc trời, Las Vegas cả ngày lẫn đêm rực rỡ ánh đèn và sắc màu của
những trò chơi đen đỏ… Các thành phố tôi qua dường như có một quy định
ngầm: Ở mỗi khu vực kiến trúc nhà cửa thường cùng một kiểu: giống nhau
cả hình dáng, chất liệu xây dựng và bố trí mặt tiền. Mới nhìn cảnh quan
khu phố có vẻ đơn điệu vì hầu hết các kiểu nhà hình thức và quy mô trông
khiêm tốn, một trệt một lầu hoặc có thêm tầng lửng. Nhà nào cũng có
vườn trồng hoa, vài cây cao, đặt ghế xích đu hoặc trồng cột chơi bóng rổ
cho trẻ em. Không nhà nào bề ngoài trông nổi bật hơn so với xung quanh,
dù có thể nội thất sang trọng. Nhìn những ngôi nhà này đã thấy sự bình
đẳng trong cộng đồng và tôn trọng con người.
Trong những ngôi nhà tôi có dịp đến,
khác với cấu trúc nhà ở Việt Nam, nhà Mỹ thường nhỏ so với diện tích
đất, trong nhà phòng khách lớn nhất vì còn là nơi sinh hoạt của gia
đình, kế đến bếp đồng thời là phòng ăn, các phòng ngủ nhỏ, nhà vệ sinh
cũng nhỏ vừa đủ dùng. Tính thực tế của người Mỹ khá rõ, không phô trương
ở những nơi không cần thiết. Mỗi ngôi nhà tính theo số phòng ngủ để
biết lớn hay nhỏ, có thể định giá trị ngôi nhà. Tất nhiên, những khu nhà
của các triệu phú tỷ phú Mỹ thì khác, rất khác. Khác thế nào thì tôi…
không thể nói được, vì chưa tận mắt nhìn thấy chưa bước vào, ngoài việc
nhìn thấy trên phim ảnh, như nhiều người khác.
Boston là thành phố tôi thích nhất. Cảnh
quan như một thành phố Tây Âu thời cận đại, những khối nhà vuông vắn
gạch đỏ đằm thắm, những ngôi nhà 1, 2 lầu với bậc tam cấp bên cạnh những
khung cửa sổ sơn trắng êm đềm. Hoa mùa xuân nở khắp nơi, sắc hồng thắm
trắng tinh khôi giữa xanh ngát lá. Boston còn là một thành phố trẻ bởi
hàng trăm ngàn sinh viên của nhiều quốc gia đang học ở đây. Bước chân ra
đường là cảm nhận được sức sống mới mỗi ngày từ những bước chân sinh
viên nối nhau trên đường, trên xe bus, trong metro… Ngày tôi đến Boston
đang chuẩn bị cho dịp lễ tốt nghiệp của các trường đại học nổi tiếng ở
đây. Hàng chục ngàn phụ huynh sẽ đến đây tham dự buổi lễ long trọng này.
Ở nước Mỹ có thể nhìn thấy người xếp
hàng khắp nơi: đi taxi, mua hàng, lên xe bus, làm thủ tục sân bay, đi ăn
trưa ăn chiều ăn tối xếp hàng chờ có chỗ trống, mua cà phê và đồ ăn
nhanh “to go”, kể cả đi vệ sinh nếu quá “bức xúc” cũng đừng mong chen
ngang. Ai bảo chỉ có xã hội chủ nghĩa mới Xếp Hàng Cả Ngày? Qua nước Mỹ
bạn phải làm quen và “chịu đựng” việc xếp hàng trật tự thôi, vì chỉ cần
bạn chen ngang là lập tức có người nhắc nhở bạn ngay. Nếu bạn không biết
đọc tiếng Anh thì đã có ký hiệu chỉ dẫn rõ ràng. Bạn không tuân thủ thì
ý thức bạn quá kém, và như vậy bạn không xứng đáng nhận được ánh mắt
tôn trọng của mọi người. Ai cũng có công việc cần, quỹ thời gian ai cũng
như ai, xếp hàng là tôn trọng mình và tôn trọng người khác, đơn giản là
như vậy.
Khi tôi đến nước Mỹ vào xuân. Phía Tây
đã có những ngày nắng nóng. Mọi người trút bỏ quần áo mùa đông để khoác
lên mình trang phục mùa hè, giản đơn, tiện dụng. Ngoài phố các cô gái
khoe chân trần vai trần phơi nắng ấm. Dép kẹp, giày thể thao là hai loại
phổ biến. Trang phục đơn giản có vẻ “bụi” và thực dụng. Trong các
trường đại học cũng vậy, sinh viên ăn mặc nghiêm túc có, “bụi đời” cũng
có luôn. Nhưng phong thái ai cũng tự tin, thoải mái. Giống như Sài Gòn,
ít ai để ý đến quần áo của bạn nhưng ngày thường đi trên phố không khéo
thì mớ quần áo giày dép đắt tiền sẽ làm cho bạn mất đi sự tự tin vì sự
“chỉn chu” của mình.
Các thành phố Mỹ cũng gặp vấn nạn về nơi
đậu xe, tuy không quá khó khăn nhưng vào giờ cao điểm hay ở những nơi
công cộng, trung tâm mua sắm vào ngày cuối tuần thì tìm được một chỗ đậu
xe thật sự là một kỳ công. Nhưng không một người bình thường nào đậu xe
vào chỗ dành cho người khuyết tật, dù chỗ đó để trống rất lâu, dù phải
đi vòng vèo mấy tầng hầm cũng chưa tìm được chỗ. Những cách hành xử theo
quy tắc chung của xã hội, của cộng đồng như vậy được duy trì như là đạo
đức, vì được củng cố bằng luật pháp, quy định và xử phạt nghiêm minh.
Việc bị cảnh sát phạt cũng… bình thường, không phải bình thường vì vi
phạm thường xuyên mà ai cũng hiểu mình đã phạm luật thì bị phạt là đương
nhiên, mất tiền, mất thời gian đi nộp phạt… để lần sau nhớ đừng tái
phạm. Không thấy ai tức tối hay ấm ức vì bị phạt (Ở mình, bị phạt nhiều
khi ấm ức tức tối vì sĩ diện, vì mất tiền cho người phạt, chứ không phải
vì bị oan). Lại nói, ngoài đường, nơi công cộng hầu như ít thấy bóng
dáng cảnh sát, nhưng có việc gì bất thường xảy ra là thấy mấy ảnh xuất
hiện liền, giải quyết một cách tự tin, nhanh chóng và chuyên nghiệp. Mỗi
người là một cá nhân nhưng cũng là một phần hữu cơ của xã hội. Luật
pháp và những quy tắc dành cho tất cả nhưng cũng vì một con người cụ
thể. Do đó mọi người đều yên tâm và tin rằng, khi cần mình sẽ nhận được
giúp đỡ tận tâm của người có chức trách và sự chia sẻ của cộng đồng.
Hai tháng đã qua từ ngày tôi đặt chân
xuống phi trường LAX, nước Mỹ vốn rất xa lạ với tôi trở nên gần gũi hơn
chỉ sau ba tuần vội vã lướt qua. Và cái gì còn lại trong tôi nhiều nhất?
Không phải là những sôi động hiện đại làm choáng ngợp của một nước Mỹ
giàu có mà là cuộc sống bình yên từ tất cả những điều bình thường và
giản dị. Nhưng khi đi trên đường phố Boston nơi đã xảy ra vụ đánh bom
khủng khiếp một tháng trước, tôi không thể không tự hỏi, tại sao nước Mỹ
vẫn xảy ra những vụ xả súng đánh bom điên cuồng vào những người vô tội?
Vì sao phim Mỹ hay miêu tả những tội ác khủng khiếp, thảm họa khôn
lường? Vẫn biết ở các thành phố lớn đằng sau những tòa nhà chọc trời,
đằng sau sang trọng xa hoa, đằng sau cuộc sống bình thản đang diễn ra
trước mắt… luôn là những khu ổ chuột, xóm “nhà lá”, những đường phố tệ
nạn và tội ác diễn ra hàng ngày. Sự phân hóa xã hội như một quy luật bù
trừ, khoảng cách giàu nghèo ở nước Mỹ nằm ở hai cực cách xa nhau, chúng
ta chỉ mới nhìn thấy một phần nhỏ của khoảng giữa. Còn có nhiều“cuộc
sống” khác nữa của nước Mỹ mà người chỉ “đi qua” như tôi khó có thể biết
hết.
Tôi không biết “khen-chê” nước Mỹ như
nhiều người (lần đầu đi Mỹ về) đã viết, bởi vì ở đâu chẳng có điều tốt
và cái xấu. Tất cả những gì làm tôi có cái nhìn mới hơn, khác hơn về
nước Mỹ là từ những điều bình dị hàng ngày. Như những ngôi nhà có hàng
rào thấp sơn trắng mà tôi đã nhìn thấy khắp nơi, như góc phố hiên nhà
đầy hoa lá, như con đường chạy giữa hai hàng cây xanh phía trên là bầu
trời xanh thắm, giữa ruộng nho bạt ngàn lấp lánh ánh mặt trời buổi bình
minh hay giữa hoang mạc trong mặt trời đỏ ối buổi chiều tà… Cuộc sống mà
tôi thấy ở nước Mỹ là gương mặt bình yên trong muôn mặt đời thường ở xứ
sở mà nhiều người đã ước mơ một lần được đến, được sống, như ước mơ di
trú đến chốn Thiên đường sau ngày giã từ cõi tạm.
Nhưng ngay cả Thiên đường cũng luôn có Địa ngục song hành; nếu không, mấy ai biết giá trị của hạnh phúc nơi Thiên đường?
Sài Gòn, hai tháng sau ngày đến nước Mỹ (7 tháng 5 – 7 tháng 7, 2013)
Nguyễn Thị Hậu
Nguyễn Thị Hậu
Đăng lại từ haukhaoco2010.blogspot.com
TS. Nguyễn Thị Hậu là tác giả được
yêu mến của nhiều cuốn sách về Sài Gòn như “Sài Gòn bao giờ cũng thế”,
“Nghĩ ngợi đường xa”, “Cách nhau chỉ có một giấc mơ”, v.v.. Mời bạn đọc
tham khảo thêm tại đây.
Facebook tác giả: Hậu Kc Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét