Hồi còn nhỏ mỗi lần nghe Ba ngâm
nga hai câu thơ lục bát:
“Con trai
nối dõi tổ tông
Con gái
nuôi dạy tốn công, chẳng nhờ.”
tôi
cảm thấy tủi thân làm sao. Nhưng một sự việc xảy ra
làm tôi thấm thía tình thương Ba dành cho tôi. Hôm ấy tôi bị bịnh, sốt thật cao, thời bấy giờ, ở làng
quê, phương tiện giao thông khó khăn nên Ba
phải cõng tôi chạy cả cây số để tìm xe đưa tôi đi bệnh viện. Lúc
tỉnh dậy, thấy Ba đang ngủ gục bên
giường mà tay vẫn còn để trên trán tôi, tôi vội vàng gượng ngồi dậy, ôm hôn Ba
tới tấp rồi như không nén được cảm xúc, tôi bật khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên tôi khóc nhiều do cử chỉ và hành động thương yêu con của Ba. Khi tôi
hết bịnh,về nhà, Ba còn câu được một con
cá lóc thiệt bự, nấu cháo cho tôi ăn… Từ đó, mỗi lần nghe Ba ngâm hai câu thơ ấy tôi không còn buồn tủi
nữa và tôi
thầm hứa sẽ
thương Ba suốt đời.
Ba sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, đông
con. Học chưa hết bậc tiểu học, ba đã phải đi chăn trâu mướn cho điền chủ để kiếm miếng
ăn. Lớn lên, dáng vóc Ba không cao to lắm nhưng rất điển trai: trán Ba đã rộng, mũi cao, mày rậm, tai dài, mắt to, môi mỏng mà Ba còn kể chuyện rất hấp dẫn,
thu hút người nghe…ngần ấy thứ đủ để cho
mấy cô thôn nữ mê tít Ba
rồi .
Quê Ba ở vùng Đồng Tháp
Mười rất nghèo
nàn. Vào mùa nước nổi, đồng ruộng bao la ngập nước trắng xóa như một tấm thảm bạc, mênh mông trãi dài
đến tận chân trời nên đời sống rất khó khăn. Sau bao suy nghĩ đắn đo , cuối cùng,
năm mười tám tuổi, Ba bỏ quê, lên Sài Gòn, sống lang bạc giang hồ,
rày đây mai đó, làm đủ thứ việc để kiếm sống. May mắn thay, Ba được một ông chù tiệm
may nhận vào học nghề nhưng sau hai năm ăn ở nhà chủ, Ba chưa thành “thợ may” mà đã thành “chồng” của cô cháu ông chủ, rồi hai năm sau nữa, Ba lên chức “cha” của
hai cô con gái thật xinh đẹp.
Cuộc sống “bốn không” (không tiền, không nhà, không nghề
nghiệp, không tương lai) của Ba làm sao có thể kéo dài bên người vợ trẻ đẹp và
hai con nhỏ? Vì thế, Ba đành phải bỏ Saigon về lại quê nhà.
Duyên
nợ ba sinh, Ba Má gặp nhau, phải lòng nhau. Từ một cô con gái rượu của một thương gia giàu có
người Trung
Hoa, Má đã
rủ bỏ tất cả để cùng Ba về Tây Ninh chung sống… Má tâm sự cùng tôi rằng Má là một “nạn nhân tình
nguyện” của Ba nên má không hề hối hận vì trong đám trai làng lúc bấy giờ không ai có thể
sánh với Ba.
Thế nhưng, giấc mơ tình yêu không chỉ toàn màu hồng. Một
người tay không chân rồi như Ba mà lại cưu mang một tiểu thư đài các như Má thì
tình yêu ngàn cân đó như treo trên sợi tóc. Má đã quá cực khổ để cùng Ba chạy
lo miếng cơm manh áo nên ốm o gầy còm đưa đến việc hư thai đầu,
đứa thứ hai lại là gái, Ba thất vọng não nề… Rất may là hai năm sau, má sanh
một hoàng tử thật bụ bẫm dễ thương, rồi hai năm sau nữa, “Công Chúa Nhỏ” tôi ra
đời…Những năm kế tiếp, một hoàng tử, ba cô công chúa và một hoàng tử út nối
bước sau lưng tôi làm ba tôi rất hãnh diện, nhưng tiếc thay đứa em trai kế tôi bị bạo bệnh chết lúc mới lên bảy tuổi.
Bảy anh chị em chúng tôi lớn lên trong no ấm và trong tình thương yêu vô tận của
Ba Má. Nhưng chiến cuộc nước nhà đổi thay, mới sáu mươi tuổi Má đã mất vì buồn nhớ con trai lớn lâm cảnh tù đày và cũng vì thời buổi khó khăn, thiếu thốn mọi thứ kể cả thuốc men. Sự ra đi của Má đã gây một cú sốc nặng trong lòng anh
chị em chúng tôi, nhất là Ba. Ai cũng có cảm tưởng như mình bị hụt hẩng chơi vơi
trong cỏi không gian u tịch. Rồi tất cả cũng nguôi ngoai theo thời
gian... Hàng ngày, Ba ra sau vườn chăm sóc cây trái hoặc đùa giỡn với đám cháu
ngoại…
Ba sống đến tám mươi bảy tuổi nhưng cũng chưa có cháu nội để ẵm
bồng. Cảm
nhận tình cảnh của ba, tôi ngậm ngùi sửa lại hai câu thơ trên là:
“ Con
gái chăm sóc cha già
Con
trai chưa vợ khiến ba tủi buồn”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét