Sáng sớm mở Facebook, thấy chú em đăng hình ba chậu bông lan thật đẹp, tôi thầm nghĩ, chắc ai đặt tặng sinh nhựt, cưới hỏi gì đây. Tôi cũng không khỏi tính rợ, một cành lan giá khoảng bốn năm ngàn đồng, ba chậu ít nhứt cũng hai chục cành, vị chi một trăm ngàn, tròm trèm năm đô-la, chắc đủ tiền xăng, tiền chợ.
Hơn một năm nay em tôi đầu tư trồng lan ở vườn sau nhà, vừa vui thú điền viên vừa kiếm thêm chút đỉnh bù đắp chi dụng trong gia đình.
Thấy mới có bảy giờ sáng là sáu giờ chiều bên nhà, tôi gõ vào máy:
“Hôm nay trúng mối hả?”
Một lát sau, chú em trả lời:
“Đâu có, làm ba chậu cho ba đứa cháu nội tặng thầy cô. Hôm nay 20 tháng 11 là ngày Nhà Giáo Việt Nam.”
Tôi vừa lầm bầm, vậy là đi đong năm đô-la, vừa gõ:
“Vậy có ai đặt bông hoa tặng thầy cô không?”
“Đâu có, thời này thiên hạ chuộng phong bì hơn.”
Tôi bèn đùa một phát:
“Chết cha! Nếu vậy thì cháu nội sẽ bị đì, chịu đời sao thấu?
Không ngờ chú em trả lời:
“Năm nay chơi trội, vừa tặng hoa, vừa bao thơ.”
Tôi cảm thấy hụt hẫng, ngồi lặng im, thầm nghĩ ngày xưa tôi đi học, không có Ngày Nhà Giáo, mỗi năm một lần vào buổi học cuối năm học trò hẹn nhau mang bánh kẹo, dưa hấu, nước ngọt vào lớp tết thầy, rồi thầy trò cùng nhau vui Xuân, thật nồng nàn, ấm cúng. Còn ngày nay ...
Bỗng có hàng chữ nổi lên trên màn ảnh vi tính:
“Nói chơi đó nhen!”
Tôi gõ vào máy:
“Hy vọng như vậy.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét