Chiếc lu nhỏ này là một ngôi nhà, ngôi nhà của con cóc cô độc. Tôi nói cô độc vì luôn thấy nó một mình. Thường thì lũ cóc sẽ ở cùng nhau, trong góc nhà hay một cái xó tối nào đó. Chen chúc, chậm rãi, lim dim…
Không biết hắn đã ở trong chiếc lu này từ ngày nào. Ngồi chù ụ, bất động. Hắn to tới nỗi nếu tôi xòe bàn tay ra, đặt lên lưng hắn, có lẽ không thể che kín tấm lưng vĩ đại ấy.
Cứ mỗi ngày lúc trời nhá nhem là hắn nhảy ra đi kiếm ăn, bằng một cú nhảy rất gọn. Không phải cú nhảy dữ dội của con ếch, cũng không giống một mũi tên vút gió trong dáng lao của con chẫu chàng; cóc nhảy từng bước, chậm rãi, khoai thai mà vững chãi. Trong cái bước nhảy ấy có phong độ của bậc đại nhân, thong dong mà dũng mãnh, tự tại…
Bằng một cú nhảy, con cóc đáp mình ra đất, chớp mắt nhìn trời. Thi thoảng nó nhảy lên thềm, đứng nhìn vào chỗ tôi đang ngồi trên sofa. Nó đứng như thế hồi lâu, nhìn, rồi có khi thì quay ra vườn, khi thì đi tắt qua phòng khách để ra sân.
Tôi thường dậy muộn nên không khi nào chứng kiến con cóc trở về, nhưng sáng nào cũng thấy nó đã yên vị ở đó, trong chiếc lu này. Chiếc lu có chút nước chỉ đủ làm ướt bụng nó. Nó ngồi bất động, uy nghi. Một hôm ra nhìn, có cảm giác như chiếc lu đã chật, vì con cóc đã to đến nỗi làm người giật mình.
Tôi ở đây, trong ngọn núi nhỏ này cùng với một con vẹt, một con bồ câu, một con gà và con cóc hiền. Tất cả đều một mình. Chúng nó được tự do đi lại, có thể vào phòng khách hay đi tha thẩn vào trong bếp. Con gà con thì bạ đâu ngủ đó, có hôm nó ngủ ngay dưới tấm thảm chỗ tôi ngồi. Có lẽ chúng nó nghĩ, “Thôi, cho thằng người kia ở đây cho vui, không cần đuổi hắn đi”.
Mùa thu rồi. Những cơn mưa đầu mùa như trút. Cái không khí này làm người ta lười, và quên. Hôm chợt nhớ, mấy ngày không thấy con cóc đâu, vội ra ngó chiếc lu. Nước ngập đầy, sóng sánh trên miệng lu. Nước trong nhìn thấy đáy. Con cóc không còn ở đó, chỉ có những viên kẹo bọc giấy màu lóng lánh trong đáy lu, chắc là do một đứa trẻ con nào bỏ vào.
Nó đã ở đây trong chiếc lu này gần 2 năm. Trước đây, cứ mỗi lần mưa tạnh là thằng người lại ra đổ nước lu, chỉ chừa lại một chút cho con cóc về ngồi. Mùa thu này thì quên, nước ngập chắc đã nhiều ngày. Con cóc đã đi đâu, nó có bao giờ thương nhớ căn nhà xưa…
Tôi cũng nhiều lần dọn nhà, mỗi chuyến di cư là một cuộc đoạn trường. Nhưng con cóc thì có lẽ nhẹ nhõm hơn tôi chăng, nó không cần tiện nghi, sách vở, áo quần. Nó điềm nhiên bước vào một chiếc lu, vô sự mà ở đó. Rồi nước ngập thì nhón chân mà bước ra. Có lẽ bây giờ nó đang ở đâu đó dưới một gốc cây, một cái hang của lũ chuột bỏ lại, hay một hốc đá nào.
Sáng nay, chợt nhớ cái dáng hắn ngồi, nhớ cái chớp mắt thiên thu, nhớt bước nhảy vô sự tiêu dao. Làm một con cóc, há chẳng sướng lắm sao?
Có khi nào ta để tâm đến cuộc sống của một con cóc, con gà hay cuộc sống của lũ thạch sùng, tò vò, chuột nhắt; có khi nào ta để tâm đến cuộc sống của những người quanh ta. Mỗi cuộc đời đều đau khổ nhưng diệu kỳ, mỗi cuộc đời lướt qua trước mắt, tầm thường mà thiêng liêng, vô nghĩa mà lạ lùng…
Con cóc ra đi, bỏ lại chiếc lu một mình dưới mái hiên, bỏ lại bầu trời và khu vườn. Chắc bây giờ nó đang ngồi điềm nhiên mà nhìn một khung trời khác. Không biết có khi nào nó chợt nhớ về một chiếc lu và những xôn xao bên bậc cửa của người, rồi khẽ chớp mắt nhìn cơn giông đang tới bên kia trời…
Rút từ tác phẩm Hơi thở trong bàn tay, NXB Đà Nẵng, 2024
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét