Mượn tên thật của một người, nhân vật, tình tiết, bối cảnh trong chuyện được tự dựng bằng tưởng tượng
1.
Hiển từ bến xe, kéo cao cổ áo khoác mua ở chợ trời Hàm Nghi, mang túi xách đựng vài bộ quần áo và một lô sách, lửng thửng thả bộ về chỗ trọ. Vào hạ, trời Đà Lạt, có phần nào bớt lạnh, nhưng vẫn mù mờ sương khói dù trời đã ngấp nghé giữa trưa, lác đác trên đường từng cụm nhánh thông khô, nhỏ nhoi, vẫn còn ướt đẩm sương đêm trăn trở, đâu đó lưa thưa vài cánh hoa Pense lẻ bạn tim tím bên lề cỏ quấn quanh, trông ngóng.
Rớt kỳ thi cuối của bảy năm mài ghế trung học, tại mình hơn là tại trời, ngại về trên nhà, cái chợ làng ít người nhưng nói to nói nhỏ thì nhiều đó sẽ làm ba má buồn, Hiển quyết định không về, tìm một chỗ để tạm quên đi, dặn lòng quyết “mài kinh nấu sử” thi lại kỳ Hai, chỗ anh tìm đó là Đà Lạt. Trước hôm đi, chị Trâm, con cậu Út, con của bà dì thứ tư, em ngoại, chỗ Hiển ở đi thi, vừa từ Đà Lạt về nghỉ hè đưa cho Hiển chìa khóa phòng chị trên Đà Lạt, nơi chị ở tại khu nhà của sinh viên học sinh thuê trọ, Mục sư Nhung, ông mục sư hiền lành, giúp người đầy lòng nhân ái, cuối mùa năm thứ hai trường Chính Trị Kinh Doanh, chờ chị trở lại trên đó rồi tính.
*
Cầm chìa khóa, chưa kịp mở cửa, thì có một cô cũng vừa tới trước cửa căn bên cạnh, áo lạnh xuống tới khỏi gối, tóc xỏa buông dài không che đầu, còn lấm tấm chút hơi sương nhạt, Hiển quay ra chào, cô cũng mĩm cười chào lại, mặt trông ra ngạc nhiên, không chờ cô ta hỏi, Hiển lên tiếng, xưng tên và cho biết là em của chị Trâm, trốn Sài Gòn, lên đây tìm chỗ lảng quên nổi buồn “thi không ăn ớt thế mà cay”.
Chị, Hoàng Yến, hơn Hiển chừng hai ba tuổi, cở đó, nhỏ hơn chị Trâm, vì chị Trâm vào trung học hơi trễ, học chung năm với chị, đáng lý chị đã vể nhà ở Sài Gòn cùng một ngày với chị Trâm nhưng phải ở lại hai ba bữa vì phải phụ bà dì từ Sài Gòn ra bán vườn bông cải trắng ở ngã ba suối Liên Hiệp. Cùng ở trọ chung phòng với chị còn có một cô nữa, đã về Nha Trang mấy ngày trước. Vốn nói năng nhanh miệng, có chút thơ văn, nên Hiển quen với chị liền ngay khi vừa mới gặp. Phần chị Hoàng Yến thì, lúc đầu hơi e dè, ngại ngùng chút xíu nhưng sau đó cũng như Hiển, đứng bên này bên kia mà nói cười, hỏi qua hỏi lại không nghỉ.
Bỏ túi xách, lôi mấy cuốn sách đã làm khổ anh ta cả năm qua nhưng rốt cuộc chẳng thương tình chút nào để đại trên bàn, lôi mấy cái áo cái quần nhăn nhúm ra để trên cái giường trống, bên cạnh giường của chị Trâm, đi tới đi lui, đi qua đi lại, nhìn cái này cái kia, cái nào chị Trâm cũng sắp có ngăn có nắp, nên Hiển cười nói thầm “đứng đụng tới nghe bạn”. Trời cũng sắp sỉ vào giữa trưa, sương vẫn mờ mờ ngoài đường phố, nắng vừa thức giấc, hé chút vạt xuyên sương xuống đường, ngồ ngộ, nhưng lạnh cũng cái lạnh như lúc vừa xuống xe. Bỏ đồ đạc nguyên đó Hiển ngồi nhìn ra sân trước, nghĩ tới lần thi kỳ hai, rùng mình tự hỏi, “liệu có chắc qua được truông này không”.
*
Trời lưng lửng về chiều, đâu đó xong xuôi, định ra chợ kiếm cơm hay cái gì đó bỏ bụng, thì nhà bên có tiếng chị Hoàng Yến trước cửa hỏi, Hiển khoát áo khoát bước ra, hai người chào nhau, cười nói qua lại rồi, cùng đi về hướng dưới chợ.
Hai người ngồi bên hiên ngoài cái quán cơm quen của chị Hoàng Yến, xế góc cà phê Tùng, nhìn xuống hồ Xuân Hương, sương giăng mắc một màu sương, che mờ làm nhạt màu xanh của những cây thông rậm lá, vắng người, không giống như trên này, nhất là chỗ rạp chiếu bóng Hòa Bình, đông người lại người qua, áo len áo choàng đủ màu khoe sắc thắm. Hai người nói với nhau nhiều lắm, nhưng không biết nói những gì, chỉ thấy cười luôn miệng. Chị đưa cho anh tấm giấy có ghi địa chỉ nhà ở Sài Gòn, dặn hôm nào về ghé, chị chờ, Hiển gật đầu nhưng không hứa khi nào.
*
Buổi sáng, tiễn chị về Sài Gòn, chị đi rồi, trên đường trở về nhà trọ, trời cũng sương với sương, một mình đếm bước, con đường đã một lần anh đi bên người, dù một lần, bỗng dưng thấy bâng khuâng, man mác buồn. Buổi chiều, cũng ngoài hiên cái quán cơm hôm qua, nhìn xuống hồ một mình, bữa ăn sao không thấy ngon, thấy thiếu thiếu cái gì đó, Hiển chợt thấy lòng mình là lạ, hình như đã biết nhớ, nhớ người và nhớ cả tên Hoàng Yến.
Đêm bên bàn, mấy trang đầu cuốn sách Toán khó nuốt mở nhưng Hiển cứ ngồi bất động, tư lự, đầu óc trống rổng chừng như không vô được chữ nào, xếp sách lại, mở hết cuốn môn này môn kia nhưng chỉ đọc bìa sách, một lúc rồi, bỏ đó, suốt đêm trằn trọc không ngủ, nằm chờ sáng. Sau một ngày lang thang nữa, đếm cành thông gầy guộc khô gãy vụn, lên xuống những con đường dốc lạ, chưa đủ quen, nhưng vẫn không làm sao quên được, cuối cùng, Hiển xếp đồ vào túi xách, xếp đặt mọi thứ đâu vào đó, bỏ Đà Lạt một sáng có chút nắng hạ lên trên bờ hồ, chuyến xe đò nhỏ ra khỏi bến, thoang thoảng đâu đó có tiếng thông reo lùa theo gió bất chợt về ngang, Hiển bổng dưng muốn khóc.
*
Chị Trâm khá ngạc nhiên, mới đi có mấy ngày mà về rồi, Hiển lắc đầu, đành chịu, không nói lý do tại sao nhưng chỉ thốt ra hai tiếng “buồn quá”, rồi thôi. Chị chỉ biết thằng em buồn vì “học tài thi phận” thôi chứ chị không biết là hắn đã vướng buồn vì một chuyện khác, chưa nói ra, nhưng những ngày sau đó, lâu lâu lại thường nghe Hiển hỏi ra hỏi vô về Hoàng Yến, chị đăm ra thắc mắc, chẳng lẽ thằng em bị “tiếng sét” gì đó sao nhưng thấy Hiển lo học thiệt tình nên không nhắc tới làm gì. Một chiều, mượn xe Honda ở nhà, theo địa chỉ Hoàng Yến cho, chạy tìm xem thử, tới nơi, đứng trên lề đường bên này nhìn qua, căn biệt thự kín cổng cao tường trên đường Phan Than Giản, thật lâu, Hiển lặng lẻ bỏ đi.
Còn may, Hiển đậu đươc kỳ hai, bảng niêm yết kết quả ở trường trung học Nguyễn Trãi bên Khánh Hội, không quá mấy chục tên, đậu hạng Thứ đủ rồi, miễn có đậu là được. Hiển báo tin cho chị Trâm rồi trở về tỉnh thăm nhà với “bảng hổ đề tên”. Chị Trâm mừng hơn anh ta nữa, hè cũng ngấp nghé tàn rồi, hai ba ngày nữa chị trở lên Đà Lạt chuẩn bị năm học mới. Hiển hứa sẽ trở xuống tiễn chị.
Hoàng Yến tới thì Hiển vể tỉnh rồi, cô nàng qua để bàn chuyện giờ giấc đi đứng ngày mai, lần này hai người đi bằng Air Việt Nam, đã mua sẳn vé rồi. Để ý cô ta, cũng nhanh nhẹn, cũng lăng xăng nhưng chị Trâm thấy trên gương mặt Hoàng Yến, nụ cười có chút gì đó buồn buồn, ra về, chị tiễn Hoàng Yến ra cổng, nhìn cô nàng cười nói khẻ “Hiển đậu rồi”, trên đường về, chiếc xe Honda PC hình như cũng cùng cô nàng nhìn mông lung cười một mình, nắng cuối hạ Sài Gòn giữa trưa hôm đó rơi đầy hoa len lén cài trên suối tóc bay dài theo gió.
*
Vì má Hiển trở bệnh bất ngờ nên anh ở nán lại nhà thêm mấy ngày, trở xuống Sài Gòn thì chị Trâm đi rồi, cậu Út bảo chị nhắn lại là có gì chị sẽ viết thư về. Chị đi thì chắc là Hoàng Yến cũng đã không còn ở đây, môt lần nữa, Hiển chạy Honda tới nhà Hoàng Yến, cũng đứng trên lề đường xa bên kia nhìn qua, trời vừa dịu nắng, chiều chầm chậm xuống, từ trong nhà, chiếc xe hơi Peugeot 504 màu trắng từ từ ra khỏi hai cánh cổng sắt vừa mở rộng, chạy xuôi chiều ra xa lộ, Hiển nhìn theo, nhớ hình ảnh căn nhà mái tôn vách ván của mình, lặng lẽ bỏ đi, buồn.
*
Hiển thôi không còn ở bên cậu Út, vào ở nội trú tại trường mình học, nhờ có học bổng nên ba má không còn lo toan chuyện tiền bạc, đủ ăn đủ mặc, không thiếu có khi dư chút đỉnh, đủ ngồi cà phê cà pháo với bạn bè. Hai ba tháng, sau ngày vào học, làm quen với ghế giảng đường, Hiển viết thư gởi chị Trâm, cho chị biết mọi việc, không nói mình học ở đâu, rồi cũng nhận thư chị từ Đà Lạt, thư khá dài, chị kể Hoàng Yến nói nhiều lắm nhưng không nói là chuyện gì. Sau hai lần đứng bên đường nhìn nhà Hoàng Yến ở Sài Gòn, Hiển quên dần chút tình khó nói của mình, không buồn không dám nhắc tới nữa. Từ ngày ra ở chỗ khác, cũng ở Sài Gòn này nhưng không thường qua nhà cậu Út bên Gò Vấp lắm, vẫn thư đi thư lại với chị Trâm như trước, thư chị thì thường viết thêm vài chuyện về Hoàng Yến, thấy lúc này cô hay buồn xa xăm hơn những năm trước.
*
Cuối năm thứ hai, theo chương trình học, từ Cần Thơ trở lên Sài Gòn, trời cũng đã sắp hết hè, trướng học rục rịch tựu trường lại, ghé qua thăm cậu Út thì cũng là lúc chị Trâm về, đã tốt nghiệp, giã từ sương mù bốn mùa Đà Lạt, chờ xin việc làm. Hai chị em gặp lại nhau, không biết bao nhiêu chuyện mà nói, và Hiển cũng tiết lộ trường mình học, chị làm bộ giận trách mà cười, cái cười có vẻ mản nguyện chuyện gì đó.
*
Sài Gòn vào thu, mây lang thang xam xám trên đường phố, chưa có mưa, Chủ Nhật buổi chiều hai chị em ra phố, mai chị bắt đầu làm việc tại ngân hàng Pháp Á và đưa Hiển trở xuống Cần Thơ. Đi loanh quanh, Lê Lợi, Nguyễn Huệ, Pasteur Lê Thánh Tôn nhìn người nhìn xe cộ, chị Trâm lâu lâu cứ nhìn đồng hồ đeo tay, tuy nói qua nói lại nhưng cũng thường ngó trên ngó dưới, xem ra có vẻ chờ chờ đợi đợi gì đó, Hiển mĩm cười thầm “chắc chờ anh nào đây”. Chưa năm giờ chiều, nắng nhạt, nắng đầu thu, rồi theo ý chị, hai người vào tiệm kem Mai Hương, ngồi bên bàn ngoài, nhìn ra đường. Bỏ chị ngồi đó, cũng cần kiếm một vài cuốn sách đem xuống dưới tỉnh đọc, Hiển đi qua tiệm sách Khai Trí, không xa bao nhiêu, chị tủm tỉm cười mà không nói gì.
Trở lại tiệm kem, giờ đông người hơn lúc nãy, Hiển khựng lại chưa bước vội lên bực tam cấp, có cô nào đó ngồi bên, không nhìn ra đường, Hiển vừa bước trở ra đường, thì chị Trâm đứng lên vẫy tay gọi vào, cũng cùng lúc đó cô ngồi bên đứng lên, Hiển chưng hửng, Hoàng Yến sao. Ngồi xuống ghế, mấy cái bánh ngọt kêu để sẳn trên bàn, chưa có dấu đụng tới, chị Trâm cười ghẹo hỏi;
- Hiển nhớ ai đây không?
Chưa kịp trả lời, không phải vì không có câu trả lời nhưng hình ảnh của buổi chiều ngắn ngủi ở hiên cái quán cơm trên Đà Lạt, bổng dưng, bất chợt, dù cố quên nhưng lại hiện rõ mồn một trong đầu, nên Hiển khựng lại, thì Hoàng Yến đã lên tiếng:
- Chắc hơn hai năm rồi, quên rồi cũng phải, mà quên thiệt hông?
- Cũng hơn hai năm, nhưng đâu có dễ quên được, Hiển cười nhìn Hoàng Yến.
Cô nàng nhìn chị Trâm:
- Hiển giờ nhìn lạ quá, Hiển khỏe không, chuyện hoc hành tời đâu rồi, không nghe chị Trâm kể gì hết?
Hiển thầm cám ơn bà chị, đã giữ lời hứa tời bây giờ, chỉ nói là học đâu đó bên Luật bên Văn Khoa vậy thôi.
- Cũng vây thôi, phải ráng, nhờ còn may nên còn áo thư sinh, ghế giảng đường, chứ nếu không thì chắc đã giầy sô áo trận rồi.
Chị Trâm ngồi nhìn hai người nói với nhau, không đầu không đuôi, cười trong bụng, biết rồi, ba ly kem lạnh được cô hầu bàn đem ra, chị làm dấu mời ăn, đưa tay cầm lấy cuốn sách Hiển mua lật lên xem trang bìa, cuộn truyện dịch “Một Chút Mặt Trời Trong Nước Lạnh”, hình như của Francois Sagan, Hoàng Yến cũng nhìn theo, buột miệng:
- Đọc cuốn này xong, chắc Hiển sẽ tìm được một chút mặt trời nào đó trong lòng nước lạnh của mình, Hoàng Yến đọc mấy lần từ hai năm nay, nhưng vẫn còn đi tìm, buồn ghê!
- Có nhiều khi nó ở đâu đó rồi mà mình không dám nhận thôi, để Hiển xem có phải lọt vào tình cảnh của Hoàng Yến không.
Chị Trâm hiểu ngay cái gì giữa hai cô cậu này rồi, chị cười nhìn ra đường:
- Chịu mấy năm nước lạnh Đà Lạt, muốn “lắc lư con tàu đi” rồi, giờ chị nghĩ Hoàng Yến cũng nên đi tìm “một chút mặt trời” cho ấm đời.
Hoàng Yến nhìn chị, rồi trộm nhìn Hiển:
- Nghe lời chị, em sẽ đi tìm dù chỉ một chút thôi cũng đủ”.
Đường ngoài phố sắp lên đèn, người xe càng lúc càng đông hơn, chiều Chủ Nhật Sài Gòn là vậy, cả ba kéo nhau qua hẻm Casino ăn cơm chiều, bữa cơm tạm biệt, thì ra, Hoàng Yến cũng vào làm cho ngân hàng Pháp Á, một chỗ với chị Trâm, chính chị Trâm đã hẹn cô nàng ra, cho nên lúc nãy, Hiển cứ thấy chị nhìn đồng hồ tay hoài, và Hoàng Yến cũng biết ngày mai Hiển trở xuống Cần Thơ. Một bữa ăn vui cho ba người nhưng cũng là một bữa ăn có thêm hương vị xao xuyến lòng ai đó.
Ra về, Hoàng Yến lái xe Honda theo hai chị em Hiển tới Gò Vấp, nhắn nhủ chị Trâm gì đó ngày mai, trước khi quay xe đi, trời chập chửng vào đêm từ lâu, Hoàng Yến nhìn Hiển nói khẻ” khi nào về nhớ cho Hoàng Yến biết nghe, nhớ giữ gìn sức khỏe”, dưới ánh đèn đường vàng mờ nhạt trước nhà, Hiển gật đầu nhưng không hứa, Hoàng Yến chạy xe đi, Hiển vẫn còn đứng đó, giằng co trong lòng, hai chữ thân phận, chị Trâm đã bỏ vào nhà từ lâu.
*
Ra trường, hai năm sau, Hiển về Mỹ Tho làm việc, chưa và cũng không dám nghĩ, không dám mơ tới chút tình mới chớm, có về ghé Sài Gòn, trên đường về tỉnh thăm nhà, đôi ba lần, tạt ngang cậu Út, chuyện này chuyện nọ với chị Trâm, nghe cậu mợ chị sắp lấy chồng nhưng hỏi để mừng thì chị cười nói trổng “chừng nào thì biết liền”, biết giờ Hiển làm gì và ở đâu nhưng chị vẫn không tiết lộ với Hoàng Yến, mặc dù chị nhắc hoài là cô nàng cứ hỏi Hiển, chị thấy thương nhưng đành chịu, tánh tình thằng em chị không lạ, không buông bỏ hai chữ phận nghèo ra khỏi đời mình, không biết chừng nào mới thay đổi, chị cũng biết Hiển không quên được cái buổi chiều bên hiên quán cơm trên Đà Lạt và cái tên Hoàng Yến.
2.
Trước ngày đưa ông Táo, bất ngờ chị Trâm và Hoàng Yến xuống Mỹ Tho. Trời cũng vừa giữa sáng, không lạnh không nóng, nắng dìu dịu, chợ tỉnh đông người mua người bán, xe cộ chất hàng gọi nhau ơi ới, ồn ào, đúng là ồn ào như cái chợ.
Ba người trong văn phòng, Hiển chưng hửng, chuyện gì đây, nhìn lén chị Trâm ngầm hỏi, chị chỉ cười và cười, không nói nhưng xem ra có vẻ hài lòng, ba người nói qua hỏi lại, chuyện này chuyện nọ, vui vẻ như trước. Hoàng Yến cứ nhìn tấm bảng mica khắc tên và chức vụ để trên bàn làm việc, cũng như chị Trâm cười nhưng có chút trách móc:
-Bộ Hiển ghét Hoàng Yến lắm hay sao mà không thèm cho Hoàng Yến biết gì hết?
Hiển vừa định trả lời thì Chị Trâm giờ mới lên tiếng, nhìn hai người:
-Chuyện này dài như chuyện “nhân dân tự vệ”, thủng thẳng chị nói cho nghe.
Cũng tới giờ nghỉ trưa, Hiển lái xe chở hai người ra cái quán cơm quen, trên đường rẽ vào phố chính. Trời rưng rức nắng, xe cộ thưa dần, đường có chút bụi nhạt đong đưa làm dáng. Thấy Hiển, bà chủ quán vồn vã ra chào, nhìn qua hai cô đi theo cười tủm tỉm. Vừa ăn vừa nghe chị Trâm, “có ngày nghỉ từ chỗ làm, chị rũ Hoàng Yến đi Mỹ Tho chơi, nhất là có qua ngã ba Trung Lương, trái cây đủ thứ mặc sức mà mua mang về, chị có một người quen rất thân ở dưới, cũng không lạ với Hoàng Yến, chiều mình về, xe đò chạy hà rầm, nhiều chuyến về lắm khỏi lo”
Hoàng Yến tính cũng ham vui, lại nghe nói có ai đó quen mình, cố nặn đầu nhớ nhưng đành chịu, nên háo hức chịu đi, sau khi đi vòng vòng phố xá, tới công viên Lạc Hồng ngắm sông Mỹ Tho, nhìn đò máy xuôi ngược qua bên kia Cồn Phụng, ăn sáng, chị cứ tỉnh queo nhủng nha nhủng nhẳng, làm Hoàng Yến sốt ruột, nhắc tới nhắc lui, rồi hai người đón xe lôi máy tơi đây, địa chỉ Hiển chỉ dễ tìm ra, “vây đó người quen của chị mà cũng không lạ với cô”, chị Trâm, chỉ qua Hiển cười khoan khoái:
- Là anh này đây.
Cả ba phá lên cười, bà chủ quán đang bưng dọn gì đó gần bên cũng quay qua nhìn cười lây, chẳng cần biết chuyện gì.
Hiển đưa hai người ra bến xe đò nhỏ về Sài Gòn, chuyến xe chót cuối ngày, anh tài xế và anh lơ, thấy Hiển, đang ngồi hút thuốc gần xe, ngồi bật lên chào, vì Hiển không còn lạ gì với họ ở đây. Xe đủ khách, anh lơ giục lên đi sớm, nói vậy chứ cũng đứng chờ Hiển, Hoàng Yến xem ra bịn rịn, chị Trâm làm bộ ngó lơ, vừa bước vào xe, Hoàng Yến quay đầu lại:
- Khi nào về ăn Tết trên nhà trờ xuống, nhớ ghé qua nhà Hoàng Yến nghe, Hoàng Yến chờ, nhớ nghe.
Chị Trâm nheo mắt nhìn Hiển lập lại:
- Nhớ nghe.
Xe đò ra khỏi bến, anh lơ vẫy tay chào, Hiển ngồi yên trên xe nhìn theo, bổng dưng bâng khuâng nhớ.
3.
Chiếc xe Peugeot 504 màu trắng ngừng lại ở chỗ bến xe chợ xã, ba má Hoàng Yến, Hoàng Yến và chị Trâm xuống xe, không có Hiển, ôm trên tay gì đó, nói cười đi trước tới căn nhà tôn vách ván, nằm xế chếch cuối khu phố, nhà Hiển, chú tài xế đứng tựa vào thành cửa xe, châm thuốc hút nhìn. Trời lưng lửng giữa sáng, nắng rực ấm, chợ còn đông, người bán người mua lóng nhóng, nhấp nhỏm nhỏ to, kéo nhau theo sau một khoảng xa, đứng tụm ba tụm năm nhìn. Bốn người vào nhà Hiển, không biết họ đã nói chuyện gì, chừng đâu hơn một tiếng mấy đồng hồ trở ra có cả ba má Hiển theo tiễn, chị Trâm, Hoàng Yến và ba Hoàng Yến đi trước, má Hoàng Yến vẫn còn nắm tay má Hiển nói gì đó, nói nhiều lắm, thấy ba má Hiển vui vẻ gật đầu mấy lần
*
Sáng thứ bảy, ngày nghỉ, Hiển trở lên Sào Gòn sớm, khi nhận được thư chị Trâm kêu về ăn giỗ bà dì Tư, má chị. Thư từ tay anh tài xế chiếc xe đò nhỏ mà Hiển thường đi đưa lại, từ xế trưa hôm qua chị ra bến xe, đón chuyến xe đò này, chuyến xe đò mà chị và Hoàng Yến về hôm xuống Mỹ Tho thăm Hiển, gởi thư khi xe trở về dưới, chị trả tiền như mua vé một chỗ ngồi. Thật vậy, về tới Gò Vấp, vào nhà thì đã có mặt khá đông bà con trên tỉnh xuống, đang bận rộn lo chuyện nấu nướng, ngạc nhiên là có cả Hoàng Yến, chưa kịp hỏi gì thì thấy Hiển, bà con trong nhà réo nhau trước sau, rối rích ngừng tay “một Hiển hai Hiển”, tiếng Hiển càng lớn thì đôi má Hoàng Yến xem ra càng ửng hồng hơn. Xong bữa giỗ, Hiển một lần nữa cùng chị trở qua nhà Hoàng Yến, chạy xe của chị Trâm một mình, chị thì ngồi cùng với Hoàng Yến, chạy sau không xa nhìn trước, hai người nói không nghỉ, thỉnh thoảng quay nhìn Hiển cười ngặt nghẽo.
Đưa hai chị em ra cổng, ba má Hoàng Yến cùng theo ra, vẫn còn chút nắng muộn, chị Trâm vịn xe dứng chờ, ông cười tươi nói với Hiển, nhưng không ai nghe rõ ông nói gì, chỉ thấy Hiển gật đầu. Hoàng Yến nhìn ông rồi nhìn Hiển cười. Hai chị em, đi xa rồi, ba người vẫn còn đứng trên lề đường nhìn theo, cánh cổng sắt thường khép kín mọi ngày, chiều nay chưa chịu đóng.
4.
Một sáng giữa thu, một lần nữa, dân chợ xã lại thấy chiếc xe Peugeot 504 màu trắng, lần này chiếc xe chạy gần tới nhà Hiển hơn, dân chợ cũng là dân chợ từ xưa, nhốn nháo, tụm ba tụm năm, mắt xa mắt gần dòm dòm ngó ngó. Người xuống xe, má của Hoàng Yến và có thêm Hiển, trên tay anh tài xế, và bà ôm nhiều gói bao giấy đỏ. Vào nhà không lâu, họ đi ra, có cả ba má Hiển, quần áo tươm tất lên xe, xe chạy ra đường lộ chính, đám dân chợ xã nhìn theo, đứng đó nhỏ to bàn tán với nhau, chợ đông người từ lâu vẫn chưa chịu tản đi.
Cũng lúc đó, trên đường Phan Thanh Giản, người ta thấy chị Trâm, Hoàng Yến và ba của cô nàng đứng trước cổng biệt thự, hoa kết rực rỡ đủ màu, xem ra chiều vừa ý với hàng chữ màu đỏ thẳm lấp lánh một chút nắng mặt trời lên hiếm hoi trong cái se lạnh giữa thu,
“Lễ Thành Hôn”.
Thuyên Huy
Trước khi vào Hạ 2023
Mời Xem :Áo Mẹ Nó - Chuyện Ngắn của Thuyên Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét