Chu Mộng Long
Chu Mộng Long diễn nghĩa. Truyện lịch sử hậu hiện đại dành cho trẻ em.
Phía cực Nam xứ Cồ Vịt có hai tiểu vương quốc là U Minh và Minh U.
Hai tiểu vương quốc này khác nhau nhưng sống hòa thuận với nhau đã mấy
trăm năm.
U Minh có rừng vàng biển bạc, tài nguyên giàu vô kể. Sản vật từ hải
sản đến lâm sản ăn không hết. Minh U không có gì nhưng lại là nơi giao
thương buôn bán nên cũng giàu có không kém. Hai nước U Minh và Minh U
kết nghĩa lân bang như môi với răng. Sản vật U Minh gửi vô thì tơ lụa
Minh U đóng bồ gửi lại/ Hàng trao hàng xa ngái quản chi/ Sản vật U Minh
ngon thì tơ lụa Minh U cũng nỏ ai bì/ Cốt làm sao cho tình U Minh, Minh U
gắn chặt thì dẫu có ai làm chi cũng không sờn…
Người U Minh, Minh U vẫn hay hát bài ca ấy.
Vua U Minh khen người Minh U là đỉnh cao sáng tạo. Vua xứ Minh U lại
cũng ngợi ca người U Minh là thung lũng sáng tạo. Cả hai hợp tác để phát
triển thành khu vực cường thịnh ở cực Nam.
Vào năm Gà Gáy, đột nhiên hai tiểu vương quốc xảy ra bất hòa.
Năm ấy vua Minh U đưa ra chiến lược kiến tạo để phát triển. Chiếu vua
ban truyền các quan phải liêm chính và minh bạch. Vua lệnh cho đại
tướng quân Hải Cẩu ra quân chỉnh trang toàn diện đô thị, dẹp ngay các
nhóm lợi ích đang hoành hành. Hải Cẩu đùng đùng vác búa ra trận. Xe lớn
xe nhỏ đậu ở vỉa hè đều cho cẩu hết về đồn. Gặp phải xe của khâm sai
thiên triều cũng hốt. Hốt luôn cả những gánh hàng rong. Nhưng hốt xong
đợt một thì đâu lại vào đó. Dân Minh U không phục vì nhà hàng mẹ vợ của
tướng quân Hải Cẩu cũng ngang nhiên lấn chiếm vỉa hè. Tướng quân Hải Cẩu
lại phải ra quân đợt hai, đốc quân lính hốt luôn hàng của bà mẹ vợ để
làm gương. Mẹ vợ Hải Cẩu không sợ lộ hàng, cứ chổng đít mà chửi:
– Về nhà mà chỉnh trang cái quần què của vợ mày. Mày có biết hàng của
tao đẻ ra bao nhiêu tao đã nộp cả lãi lẫn giun cho chúng mày ăn hết rồi
không?
– Bẩm mẹ, đứa nào ăn giun ăn lãi chứ con thì chưa từng ăn. Mẹ đã sống
ở đây thì mẹ phải chấp hành quân pháp. Muốn sống vô pháp thì vào U Minh
mà ở! – Hải Cẩu hét to đến mức bên U Minh cũng nghe.
Vậy là đám hàng rong sợ hãi rục rịch định kéo nhau chạy sang U Minh. U
Minh đang bình yên bỗng nhiên có nguy cơ sinh loạn. Đại phu họ Tuyên
cấp báo lên vua:
– Khởi bẩm hoàng thượng. Đại tướng quân Hải Cẩu của Minh U nói càn
gây tổn hại đến uy tín U Minh, xâm phạm đến an ninh quốc gia, ảnh hưởng
sâu sắc đến quan hệ bang giao hai nước.
Vua U Minh lệnh cho đại phu họ Tuyên thảo công văn tức tốc đưa sang
Minh U đòi Minh U rút lại lời nói và mau mau xin lỗi U Minh. Hải Cẩu
nghe có công văn đó đùng đùng ra sân chửi đổng:
– Mẹ kiếp, tao nói như vậy có gì là sai. Xin lỗi cái đéo!
Tiếng chửi vang lên như sấm, lại lần nữa gây náo động U Minh. Triều
thần U Minh họp bảy ngày bảy đêm bàn kế ra quân thảo phạt Minh U. Toàn
dân U Minh được lệnh tổng động viên. Phía Minh U cũng phát động tổng
động viên để sẵn sàng nghênh chiến.
Không khí căng thẳng lan tràn cả hai nước, nghe chừng như đại chiến
sắp xảy ra. Vua U Minh xét thấy hai bên đánh nhau sẽ lưỡng bại câu
thương bèn thực hiện diễn biến hòa bình. Đại phu họ Tuyên nói:
– Không cần vũ trang cũng được. Cứ cấm vận hải sản, lâm sản xuất sang Minh U. Chỉ vài ngày là Minh U có loạn.
Phía bên Minh U cũng chẳng vừa, trả đũa bằng lệnh cấm vận tơ lụa chuyển sang cho U Minh.
Quần thần và dân U Minh ba đời tổ tiên từng sống trong rừng, nghe
lệnh đó chẳng có gì đáng sợ. Lại còn cùng nhau xé đốt hết tơ lụa, quần
áo. Toàn dân đồng loạt ở trần truồng để khiêu khích Minh U. Vua quan
Minh U bắt ống nhòm nhìn sang, chưa đánh mà đạn đã vãi nhẹp cả đất.
Đúng là chỉ cần hai ngày, U Minh không loạn mà Minh U loạn thật. Dân U
Minh không quần không áo càng thêm mát mẻ. Nhưng dân Minh U thì dù
nhiều tiền nhưng không có gì để ăn. Quan quân xuất hết tinh khí nên suy
nhược cả đám. Chợ búa, nhà hàng vắng tanh. Minh U từ quốc gia cường
thịnh bỗng có nguy cơ suy sụp. Vua Minh U núng thế buộc phải thảo chiếu
thư đầu hàng và xin lỗi toàn dân U Minh. Thư thắm thiết tình hữu nghị,
rằng U Minh, Minh U dù gì cũng rất đỗi thân thương, rằng Minh U rất lấy
làm tiếc về sự lỡ lời làm cho U Minh phải sống không quần không áo. Cuối
thư chào thi đua và quyết thắng!
Đọc xong thư, vua U Minh ngậm ngùi nhỏ lệ và vui mừng ra lệnh bãi
binh, tuyên bố không dùng vũ lực và đe dọa sử dụng vũ lực nữa. Cả hai
cùng nhau cởi bỏ cấm vận. Hai vương quốc U Minh và Minh U lại hòa hảo
như xưa. Người U Minh – Minh U lại hát:
Sản vật U Minh gửi vô thì tơ lụa
Minh U đóng bồ gửi lại/
Hàng trao hàng xa ngái quản chi/
Sản vật U Minh
ngon thì tơ lụa Minh U cũng nỏ ai bì/
Cốt làm sao cho tình U Minh, Minh
U gắn chặt thì dẫu có ai làm chi cũng không sờn…
Truyện đến đây là hết rồi. Các cháu có hiểu gì không? Nhớ học thuộc lòng và hôm sau trả bài nhé. Chào thi đua và quyết thắng!
Tác giả đã kí tên và đóng dấu.
Chu Mộng Long.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét