Hoàng Chinh ( DA MÀU )
Photo: Magnus-Muhr (Dead-Flies Art)
Trước tiên phải nói rõ T. không biết nó là thằng hay con. Người thông
thái chỉ nhìn nó bay qua là biết ngay đực hay cái. T. không thông thái
đến mức ấy. T. gọi nó là con để chiều lòng những người bênh vực
phong trào nữ quyền. Bạn cứ thử (liều mạng) “chào ông” với một phụ nữ mà
xem. Trong khi ấy “Chào bà” với một tên đàn ông nhất định bạn sẽ không
hề hấn gì. Vậy thì hãy cứ gọi nó là “con ruồi” cho yên chuyện. Con ruồi
ấy xâm nhập lãnh thổ của T.. Nó bay vù qua mặt T. lúc hắn vừa nâng ly cà
phê lên miệng. Trong khi buổi sáng còn đằm đằm nắng bên ngoài. Thế là
niềm hạnh phúc nhỏ của buổi sáng bị cắt ngang. Bỏ ly cà phê xuống bàn,
T. quét tia nhìn khắp chung quanh. Nó biến đâu mất rồi. Không nghe tiếng
vù vù quen thuộc, T. lạc hướng. Con ruồi chỉ bay vù ngang mặt T. một
lần rồi mai phục đâu đó thật kín đáo. Quân du kích, tên dấy loạn, kẻ xâm
phạm gia cư bất hợp pháp. Kẻ xâm lăng lãnh thổ. Phải bắt nó. Phải tiêu
diệt nó. Phải bảo vệ đất đai mình. Trong đầu T. lao nhao những cuộc biểu
tình, phản kháng, chống đối, kẻu gọi, thỉnh cầu. Dường như còn có đôi
ba kẻ du thủ du thực lợi dụng thời cơ, chen lấn vào đám biểu tình, ném
đá vào những cửa kính ở hai bên đường phố. Loạn đến nơi rồi. T. nhủ lòng
như thế. Phải tìm cho ra con ruồi khốn nạn ấy. Dù phải trả bằng bất cứ
giá nào. Nhưng trước hết phải nhấm nháp ngụm cà phê trước khi nó nguội
tanh nguội ngắt chứ không buổi sáng của mình sẽ bị khuyết một mảng như
miếng bánh mì nướng bị kẻ nào đó gặm một góc.
Con ruồi lại bay vù qua mặt T.. Quân láo xược. Cà phê này của bọn
tao. Vị ngọt này của riêng chủng loại chúng tao. T. nghe trong tiếng vù
vù của đôi cánh mỏng có giọng tuyên ngôn ấy. Nó phán như thế qua vòng
bay tuyệt đẹp phớt ngang mũi T. rồi biến ngay đi. Không một máy bay
chiến đấu, không một phi công tài ba nào có thể bay như thế. Chỉ có kỹ
thuật của người ngoài hành tinh mới có thể bay và biến đi như một tia
chớp. Chủng loại của T. chưa đủ trình độ kỹ thuật để đối đầu với lũ ruồi
dơ dáy. Tại lũ ruồi bé nhỏ nên chúng nó mới chịu thua mình đấy thôi. Kẻ
nào làu bàu như thế trong óc T..
Mấy mươi năm trước, khi còn là một thằng bé lên sáu lên bảy ở một
vùng quê của xứ sở nghèo đói kia, T. cũng đã xung đột với ruồi. Ngày ấy
bọn ruồi đông vô số kể. Và có biết bao nhiêu loại. Ruồi nhà, ruồi cát,
ruồi xanh, ruồi trâu, ruồi cống, ruồi trái cây. Chiều xuống, nắng nhạt.
Ruồi từng bầy bâu đen những sợi dây phơi áo quần ở sân nhà. Thằng bé T.
rón rén bấm những đầu ngón chân xuống nền đất lạnh. Bố mẹ bắt gặp sẽ
mắng sao lại không đi dép. Bàn chân trong đôi dép không đúng cỡ sẽ làm
bước đi vụng về. Ấy là chưa nói còn phát ra tiếng động, báo nguy cho lũ
ruồi. Mắt dán vào những sợi dây phơi cao ngang đầu. Rón rén. Nhẹ nhàng.
Nín thở. Lũ ruồi vòng những cái chân mỏng như sợi chỉ quanh sợi dây
phơi. Từng con một, đậu cạnh nhau, đầu cùng xoay về một hướng. Lạ lùng.
Bây giờ nhớ lại, T. tự hỏi có phải lũ ruồi cũng nhạy cảm với những đường
vạch vô hình của từ trường trong không gian. Bây giờ thắc mắc như thế
nhưng lúc bé thì chỉ thích là con ruồi nào cũng nhìn về phía trước, và
sẽ không phát hiện ra bạn nó sắp bị những ngón tay đồ sộ của thằng người
nghịch nợm túm lấy. Thằng bé chỉ việc dí ngón tay vào những đôi chân
bám quanh sợi dây ấy. Con ruồi vỗ cánh hoảng hốt nhưng bay đi đâu khi ba
đôi chân đã bị kiềm cứng vào sợi dây phơi. Thằng bé cầm con ruồi bằng
cặp cánh và hí hửng vặt sạch những cái chân, rồi thả cho ruồi bay đi.
Con ruồi bay chao chao trong nắng rồi lao đao rụng xuống. Những chiếc
máy bay không có bánh xe để đáp xuống an toàn. Những con ruồi ấy vẫn
sống. Nhưng sống được bao lâu? Những trận đánh không tuyên chiến ấy kéo
dài không biết bao lâu. Suốt thời thơ ấu T. không chừng. Bởi ngày ấy
ngoài những trang vở lấm lem vết mực T. chẳng còn gì khác để tiêu khiển.
Những sợi dây phơi che tầm nhìn của con ruồi nên những con mắt kép với
hàng ngàn đơn vị mắt không giúp gì được cho chúng.
Bây giờ không còn những sợi dây phơi trong sân nhà. Cũng không còn
ngay cả một khoảnh sân nhỏ bé. Cuộc diện đã thay đổi. Và dường như con
ruồi hôm nay tinh ranh hơn lũ ruồi tiền bối – ở xứ sở nhiệt đới – của
nó. Sự tiến hóa, T. nghĩ thầm. Con ruồi hôm nay chắc chắn cao tay hơn lũ
ruồi bị vặt chân ngày xưa vượt bực. Căn condo của T. ở tầng thứ hai
mươi mà nó vẫn lên tới được. Lũ ruồi ngày xưa chỉ bu quanh những đống
bầy nhầy trên mặt đất. Con ruồi hôm nay có mặt ở “thượng tầng khí
quyển”. Đối với chủng loại ruồi thì tầng lầu thứ hai mươi nhất định phải
tương tự thượng tầng khí quyển của con người.
T. ngậm ngụm cà phê trong miệng, chưa vội nuốt. Cà phê hôm nay đắng
hơn hôm qua. Trong trí tưởng tượng của hắn một loạt những kế hoạch đối
phó được trình chiếu như những đoạn phim thời sự có tầm vóc thế giới vì
đề cập tới vấn đề sống còn của nhân loại. Con ruồi lại bay vù qua mặt
T., tuốt sợi âm thanh mỏng như sợi tơ, rải vào không gian. Âm thanh tơ
sợi ấy cứa vào thính giác làm ngứa ngáy khó chịu. Khiêu khích. Thách
thức. Và khinh mạn. Mày làm gì được tao! What can you do about it?
Cái câu khinh mạn ấy nghe đã quen tai. Lũ người bọn hắn hay phun ra câu
ấy. Phải tìm cho ra con ruồi. Phải vặt hết những cái chân khuân vác lũ
vi trùng dơ bẩn ấy bằng mọi giá.
T. đứng dậy, ngó quanh. Căn phòng hẹp, một bên là khung kính cửa sổ
chiếm gần trọn bức tường. Nắng đỏ rực bên ngoài. Những con ruồi đi lạc
trong phòng này thường bay về phía ánh sáng và đâm sầm vào khung kính.
Và khi vướng vào cửa kính thì kẻ xâm phạm lãnh thổ ấy mất phương hướng,
bay tới bay lui quanh khung gỗ và sớm muộn gì cũng bị tóm. Ý nghĩ làm T.
phấn khởi. Để xem mày trốn được bao lâu. T. lẩm bẩm. Có giỏi cứ trốn
đi. Để xem mày trốn được bao lâu.
Đặt ly cà phê xuống bàn, đậy một miếng bìa nhỏ lên miệng ly, nhất
định không cho con ruồi uống chung ngụm cà phê nào, T. bước ra phòng
khách. Ngoài hành lang, nắng lao xao trên cụm bông giấy mới nở. Mùa hè
chẳng được bao lâu. Cây bông giấy giam chân trong nhà suốt mùa đông, làm
biếng ra hoa. Có lần những chiếc lá khô quắt lại, tưởng chừng sắp chết.
Vậy nên khi tuyết vừa tan, không gian vừa man mát dịu dàng, T. cho em
bông giấy ra lan can đong đưa với gió và đú đởn cùng nắng. Nhờ vậy mà
cụm bông màu tím hồng lại có dịp đâm ra đầu cành. Trong thoáng giây, cây
bông giấy giúp hắn quên bẵng cuộc chiến chưa ngã ngũ với con ruồi. T.
mở ti vi theo thói quen. Donald Trump đổ lỗi cho cả hai bên sau khi một
tên da trắng thượng đẳng lủi xe vào đám đông giết chết một phụ nữ. Cô
xướng ngôn đài truyền hình có con mắt thật sâu, thật hút hồn. What the hell!
Hắn lẩm bẩm. Một chiếc xe van đâm vào đám đông ở Barcelona. Bọn khủng
bố ISIS huyênh hoang khoe thắng lợi. Đúng lúc ấy con ruồi bay vù qua mặt
T.. Tên khủng bố huyênh hoang. T. chạy vội ra, đóng sập cánh cửa mở ra
lan can. Không thể cho con ruồi khốn nạn trốn thoát. Cửa khóa kín rồi,
biên giới đóng chặt rồi, có mà chạy đàng trời.
T. bần thần đứng nhìn màn ảnh máy truyền hình. Nhìn đăm đăm những con
người chạy tan tác tìm chốn an toàn. Còn chỗ nào an toàn trên mặt đất
này nữa không. Tới tầng lầu thứ hai mươi mà con ruồi còn lên tới được.
Con ruồi lại vù qua mặt T.. Rồi bặt tăm. Như bóng ma. Như vẩy gió. Thiệt tình!
T. vào nhà tắm, mở ngăn tủ đựng đồ trang điểm của vợ, tần ngần nhìn
đống keo, lọ, chai nhỏ, hộp khối vuông, hộp khối chữ nhật, hộp khối bầu
dục, hộp thắt eo ngang lưng, hộp ưỡn ẹo như thân thể thiếu nữ đang cơn
làm dáng. Đây rồi, lọ keo xịt tóc. Con ruồi bay vòng vòng, chỉ cần xịt
trúng nó. Keo tốt. Trên bụng cái lọ thon có chữ extra hold. Keo này xịt trúng cánh ruồi, cánh sẽ cứng lại. Cánh cứng rồi kể như hết bay.
T. hí hửng bước ra ngoài, tay lăm lăm cái lọ keo xịt tóc. Phải dùng
tới vũ khí hóa học. Chiến tranh thúc đẩy sự tiến bộ. Phải vậy không. Con
ruồi vẫn say men kiêu ngạo. Nó bay vụt qua trước mặt T.. Lọ keo xịt tóc
đưa vội lên. Những tia bụi phóng vụt ra như sương mù. Hương thơm dịu
dàng. A! Thì ra nhờ vậy mà tóc vợ lúc nào cũng thoang thoảng huơng. Vũ
khí hóa học có khác. Đóng góp cho công cuộc chinh phục đàn ông. Và bây
giờ vũ khí ấy đang góp phần vào việc dẹp quân xâm lược. Vụt một cái, con
ruồi bay ngang. Xèo một loạt keo xịt tóc. Sương mù lan tỏa. Hương tóc
nồng nàn. Kẻ xâm lăng dường như phát hiện cái mùi dịu dàng, hăng hái bay
vù qua mặt T.. Và biến mất. T. nhìn quanh. Căn phòng quạnh vắng. Chợt
vèo một tiếng, con ruồi bay vụt vào phòng làm việc của T.. Chết mày rồi.
Ngõ cụt, con ơi. T. luồn vội vào phòng và đóng ngay cánh cửa lại. Chiến
tranh hóa học chống lại chiến tranh du kích. Ruồi ơi, mày đâu có mặt nạ
chống hơi ngạt. Dù mày có khả năng đi trên vách tường (mà con người
chúng tao mơ ước) thì mày cũng chưa đột biến di truyền tới mức có khả
năng tạo ra chất kháng-keo-xức-tóc. Chết mày rồi. T. hầm hừ. Màn hình
máy vi tính của T. nhảy nhót bản tin của MSN. Năm tên khủng bố lái xe ủi
vào đám đông ở gần Barcelona. Cảnh sát bắn chết năm nghi can khủng bố.
Trong lòng T. nỗi xúc động bùng lên như bếp lửa ai đó đổ thêm dầu. Phải
vậy chứ. Hoan hô những người cảnh sát ở Las Ramblas. T. xịt. Và xịt tán
loạn. Con ruồi trốn ở đâu thì cũng phải chết ngạt vì say thuốc. Mùi keo
xịt tóc nồng khứu giác. Làm ngứa ngáy hai cánh mũi. T. vẫn hung hăng xịt
vào những ngõ ngách của căn phòng. Có tiếng động ở ngoài. Chắc vợ đi
đâu vừa về tới. Có tiếng nàng léo nhéo bên ngoài. T. không vội trả lời.
Cuộc hành quân đang diễn tiến, phải thanh toán cho xong mục tiêu. T.
nghiêng đầu nhìn xuống gầm bàn. Thượng Đế ơi! T. nhìn thấy con ruồi đen
đúa ấy. Nó đậu bám vào một cạnh chân bàn. Thảnh thơi như không có chuyện
gì xảy ra. T. chĩa ngay lọ keo xịt tóc về phía ấy. Chợt cánh cửa phòng
mở tung. Vợ T. đứng lọt giữa khung cửa.
Trời ơi, làm gì mà xịt dầu thơm ngợp phòng thế này!
Con ruồi bay vụt qua khung cửa. T. đứng bật dậy, và chỉ kịp thấy con
ruồi ấy, vâng, đúng con ruồi ấy bay vù qua cửa chính, mất hút ngoài lan
can, nơi cây bông giấy đang đu đưa trong nắng.
Nhà nóng muốn chết mà đóng cửa bít bùng. Vợ T. nói. Rồi không để cho
T. giải bày, vợ giằng lấy lọ keo xịt tóc trong tay T., mắt nhìn T. đăm
đăm như nhìn một gã đàn ông mất trí, Mắc mớ gì mà xịt keo khắp nhà, muốn
ngộp thở luôn. Lọ keo này mắc tiền lắm đó!
T. nhìn màn hình máy vi tính. Bản tin cập nhập đập vào mắt T.. Cảnh
sát vẫn tiếp tục truy lùng tên khủng bố lái xe van lủi vào đám đông ở
Barcelona.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét