CHỈ TẠI NHÀ THƠ...
Bịa chuyện cho vui
Quỷ Đầu Trâu dạo
này được Giời giao cho cai quản dưới âm phủ. Đáng nhẽ cái chức trách ấy là của
Diêm vương nhưng Diêm Vương lại mải chơi nên hay xí xớn đi thăm chỗ này chỗ
khác để ra điều với thiên hạ rằng thì là nếu Giời mà nghỉ hưu thì sẽ lên thay...
Chính vì vậy mà Quỷ Đầu Trâu được cai quản âm ty địa ngục.
Ngặt một nỗi những thằng người bị chết đều được Giời chứng nhận thuộc diện
trong sạch nên được lên Thiên đường ráo cả, chả có đứa nào phải xuống âm phủ.
Thành thử Quỷ Đầu Trâu nhận chức mà không có việc gì để làm.
Đầu tiên Quỷ muốn ra oai định lên trần thế bắt mấy thằng có chức quyền xuống mà
khảo cho đỡ “nhạt ghế”. Thật ra quan chức trên này thì thằng nào cũng có tội
cả. Lại nhớ lệnh của Giời là làm gì cũng phải tính trước tính sau, bắt hết hỏi
tội hết... thì bầu không kịp... Quỷ muốn cắt “Cu” thì phải theo khuôn phép nhà
Giời, Giời đã bảo như thế thì đứa nào dám trái, nên đành chịu.
Được giao “Quyền” mà lại không có việc gì thì sinh ra chán. Trong không
gian âm ty mờ mịt nhờ nhờ nước hến, Quỷ ngồi ngoẹo cổ ngủ gật trên ngai, dãi
rớt lòng thòng ướt cả ngực áo. Thấy lành lạnh ở ngực, quỷ tỉnh dậy. Ngáp vài
cái mồm rách đến mang tai... chợt thấy sự vô lý của cái chức vị đang quyền.
Nghĩ một hồi rồi Quỷ ta khăn gói quả mướp lên giời...
Qua chín tầng cửa quyền mới vào đến chỗ Giời. Thấy giời cũng đang... ngủ ngồi.
Đánh thức dậy thì phạm đến long thể đấng Chí tôn cai quản muôn loài. Mà
không đánh thức thì đến bao giờ mới tâu trình được. Quỷ Đầu Trâu gõ sừng
cồng cộc vào chân ngai vàng mà Giời vẫn cứ ngủ. Chắc đêm vừa rồi ngài thức
khuya lo việc tầm vũ trụ. Kể cũng thương. Nhưng một ngày trên giời bằng 1 năm
dưới trần, một năm dưới trần lại bằng mười năm dưới âm phủ, cứ ngồi đợi thế này
thì không khéo phải đóng cửa Âm phủ thì gay. Tính sao bây giờ.
May sao giữa lúc ấy có Tiên nữ bên cung Quảng hớt hải chạy sang:
- Giời ơi giời... dậy đi dậy ngay!
Quái, con này láo thế, dám gọi Giời như thể bằng vai phải lứa. Nhưng Quỷ chợt
hiểu ra từ cái câu của người trần thế “gần chùa gọi bụt bằng anh”... cùng
giường thì Giời cũng được gọi bằng anh... chả trách nào Ngài vẫn còn mệt.
Khiếp ngủ gì mà ngủ ác thế. Gọi đến lần thứ hai thứ ba thì Giời mới giật mình
hốt hoảng (ôi thì ra Giời vẫn biết sợ):
- Có việc gì? Việc gì?
Tiên nữ nói một hơi:
- Công chúa Hằng Nga nguy... nguy rồi!
- Sao mà nguy?
Tiên nữ nhìn Quỷ Đầu Trâu ngại ngại. Giời cũng nhìn thấy Quỷ Đầu Trâu... nhưng
ngài phẩy tay:
- Nói... không việc gì phải ngại! Thằng này ngu lắm, mấy lị dưới âm phủ thì nói
được với ai mà ngại. Cứ nói đi, con ta làm sao? Nguy là nguy thế nào?
- Dạ... dạ. Công chúa Hằng Nga bị bị vỡ... vú.
Nghe đến đây mặt Giời tái mét... suýt ngất. Cũng may ngài là Giời nên trấn tĩnh
được:
- Sao mà vú con ta lại vỡ được?
- Dạ... vỡ là do bị nổ ạ! Dạ là do phẫu thuật bơm thẩm mỹ ạ. Do cái mụ Thiên y
mắt trố cập bờ lờ nên...
- Giời ơi là... Chợt nhớ ra mình là giời nên đành kêu khổ thế... khổ thế. Nói
cụ thể ta nghe xem nào? Vú nó đang hẳn hoi vậy mà sao phải bơm thẩm mỹ...
Tiên nữ lập bập thưa:
-Tại... tại... mấy thằng nhà thơ dưới hạ giới ạ...
-? ? ?
- Là bởi nhẽ thế này: ở cung Quảng dạo này buồn quá nên Công chúa sinh ra hay
đọc thơ để giải buồn. Đọc nhiều lắm ạ! Nhưng càng đọc Công chúa lại càng tức.
Tức vì các nhà thơ toàn ca ngợi Hằng Nga đẹp vào lúc tròn đầy. Mà Giời cũng
biết rồi đấy, cả tháng chỉ đầy được có vài ngày còn thì lép xẹp: Đầu tháng mỏng
như cái lá lúa, cuối tháng thì nham nhở như thể bị chó gặm. Những lúc ấy chả
đứa nào ca ngợi cả. Vậy là Hằng Nga quyết bơm ngực cho đầy cả tháng để bọn nhà
thơ lúc nào cũng phải ca ngợi. Vậy là bảo Thiên Y bơm ngực. Thiên Y đặt mức bơm
một giờ từ lúc 12 giờ trưa đến 1 giờ chiều... Nào ngờ Thiên y mải buôn dưa lê
quên cả thời gian lại mắt cập bờ lờ nên nhìn đồng hồ “nhầm” kim ngắn hóa kim
dài kim dài thành kim ngắn... 1 giờ chiều lại tưởng mười hai giờ năm phút...
vậy là cứ bơm... cứ bơm... vậy là đoành một phát... nổ to lắm... vậy là Hằng
Nga vỡ vú... Vậy là...
Giời hốt hoảng nhảy từ trên ngai vàng xuống miệng lẩm bẩm: Mấy thằng nhà thơ
khốn kiếp... rồi biết tay ông. Xỏ vội chân vào đôi hia rồi khoát tay một phát
Giời bảo: Đi! Thế là Giời đi sang cung Quảng cùng Tiên nữ.
Quỷ Đầu trâu vội chạy theo nắm lấy vạt áo Giời níu lại. Giời cáu:
- Đang vội. Có việc gì? Nói mau.
Quỷ lập bập:
- Dạ bẩm...
- Bẩm cái con khỉ. Nói mau... vội bỏ mẹ lại còn bẩm...
Quỷ vội thưa:
- Bẩm dạo này dưới âm ty không có việc để làm!
Giời chửi ngay:
- Sao ngu thế. Tao đã đặt ra chức cho mà ngồi thì phải tự nghĩ ra việc để mà
làm. Có vậy mà còn hỏi.
Nói xong Giời tất tả đi miệng vẫn lẩm bẩm: mấy thằng nhà thơ khốn kiếp... rồi
biết tay ông.
Quỷ nghe được những nhời vàng ngọc của Giời nhưng chả hiểu ra làm sao. Hắn đứng
gãi tai, gãi mũi một hồi rồi nhẩm: “Nghĩ việc mà làm... mấy thằng nhà thơ khốn
kiếp... rồi biết tay ông”. Thế là thế nào nhỉ? À đúng rồi mình là quân của
Giời, phải nhớ câu “còn Giời thì còn quỷ...” mà Giời đang ghét mấy tay nhà thơ.
Vậy thì phải trị mấy tay nhà thơ. Đúng. Phải trị. Thay Giời hành đạo, trị mấy
tay nhà thơ lập công với Giời. Thế nào cũng được thưởng công, thế nào cũng lên
chức. Rồi mình sẽ lên làm Diêm Vương, rồi dần dần được đề bạt làm ông Giời,
thoát khỏi kiếp tay sai làm quỷ. Sướng quá. Quỷ vội ba chân bốn cẳng rời khỏi
Thiên đình để đi tìm mấy tay nhà thơ dưới trần thế.
Đến trần thế thì Quỷ Đầu Trâu lại băn khoăn. Nhà thơ là người như thế nào, hắn
đâu có biết và cũng chưa gặp bao giờ. Nhưng nghe cái danh xưng “nhà” thơ thì
chắc chắn nó phải có cái nhà rất to. Rồi! Nó phải biết làm thơ. Rồi! Nhưng Thơ
là cái gì nhỉ... chắc là phải nói có vần... Rồi thì gì nữa nhỉ... Quỷ Đầu Trâu
vốn không biết chữ. Không biết chữ nó khổ thế đấy giời ạ...Ôi thôi chết! Phạm
húy... Quỷ vội rụt lưỡi lại.
Từ xa xa Quỷ trông thấy một thằng người. Thằng này đang dạng chân đứng đái. Lại
thấy hắn vừa đái vừa hét rõ to:
Ta đứng đây mắt nhìn bốn hướng
Trông hôm nay và trông cả mai sau
Trông bắc trông nam trông cả địa cầu...
Hiên ngang gớm, vần gớm... Có thể thằng này là nhà thơ- Quỷ nghĩ vậy. Nhưng
không biết nhà nó có to không? Cần phải kiểm tra. Nhưng lộ mặt quỷ thì không
được: nếu gặp thằng nhát thì nó sẽ chạy bán sới, còn nếu gặp thằng cùn thì...
nó đập vỡ mặt. Lại phải nghĩ cách. Quỷ bèn hóa thành đứa con gái. Đứa con gái
ưỡn ẹo đến gần thằng người:
- Em chào anh!
Thằng người thấy gái thì vội quay người kéo khóa quần... rồi đon đả:
- Anh chào em gái yêu kiều.
Ối giời... lại còn yêu kiều. Đúng nhà thơ thật rồi. Vậy là cô gái quỷ hỏi:
- Anh là nhà thơ phải không ạ.
Thằng người thấy gái gọi là nhà thơ thì sướng nở mặt nở mũi. Hắn trả lời ngay
tắp lự: Đúng anh là nhà thơ... công nhận em gái tinh thật. Vừa xinh đẹp vừa
thông minh.
Thực ra thằng này là thằng chăn vịt, suốt ngày lông nhông ngoài đồng. Nay thấy
gái thì ra cái điều thơ phú. Quỷ thì chỉ biết là thơ phải có vần... muốn hỏi
nhanh nhanh để biết rõ thằng người có phải nhà thơ không để còn trị tội. Nhưng
lại có một cái luật giời là quỷ chỉ được phép biến thành người trong một quãng
thời gian ngắn nên cần phải xác định cho rõ. Vậy là cô gái quỷ phải ưỡn ẹo hỏi
tiếp vào cái chủ đề chính mà quỷ đang cần biết để khẳng định:
- Nhà anh ở đâu, có to không?
Thằng chăn vịt đang cơn hứng và cũng muốn tỏ ra mình là nhà thơ bèn vung tay
như nghệ sĩ, mắt nhắm nghiền đầu ngẩng cao ung dung uốn giọng:
-Trời cao biển rộng ngày đêm
Mây che làm mái, đất êm giường nằm
Quân gia kẻ dưới hàng ngàn
Lúc vui tiên cảnh... lúc nhàn làm thơ.
Cô gái quỷ nghe thằng chăn vịt nói vậy thì chắc mẩm đây là nhà thơ. Vì nó nói
ra là đã có vần, nhà nó to đến vậy cơ mà, gia nhân nó đông hàng nghìn cơ mà...
chắc chắn thằng này là nhà thơ nhớn. Mày chết với ông. Vậy là quỷ nắm lấy lưng
quần chàng chăn vịt. Thằng chăn vịt thấy buồn buồn ở lưng... sướng mê tơi nghĩ
bụng: “Em cảm mình rồi.” Ôi... thì ra bốc phét vài câu mà gái đẹp phải lòng đã
bày tỏ tấm tình ngưỡng mộ gửi trao.
Đang cao hứng định bịa tiếp thì hắn mở mắt. Mở mắt nhìn mặt cô gái để mong
chứng kiến sự ngưỡng mộ của người đẹp. Chợt hắn thấy cái mũi cô gái to dần, to
dần lại đen sì, còn cái tai vểnh ra như lá mít và trên đầu cô gái thấy nhu nhú
cặp sừng... thì phát hoảng. Chả nhẽ lại là quỷ. Quả thật Quỷ đã hết thời gian
hóa thân đành hiện nguyên hình. Thằng chăn vịt thất thần tắc giọng... tính bài
co cẳng chạy. Nhưng Quỷ đã giữ chặt lấy cạp quần, thằng chăn vịt ngã sóng xoài.
Quỷ cũng ngã theo nhưng tay vẫn giữ chắc cái lưng quần của thằng người. Chàng
chăn vịt vội vàng xoay người nằm ngửa, chuồi chân ra khỏi cái quần... rồi chạy
thục mạng.
Quỷ ngơ ngẩn tiếc rẻ, rồi cầm cái quần của chàng chăn vịt: Xem trong quần của
“nhà thơ” có cái gì. Thấy cồm cộm, quỷ ta lôi ra một tờ giấy. Thấy đầy chữ.
Nhưng Quỷ lại không biết chữ nên chắc mẩm đấy là “thơ” vì Nhà thơ chắc chắn
phải giữ thơ ở trong túi quần. Thực ra đấy là một tờ công văn hay thông báo gì
đó mà chàng chăn vịt nhặt được. Mục đích là để làm giấy chùi sau khi đại tiện,
để khỏi phải dùng bằng đất mỗi khi ở ngoài đồng.
Dẫu Giời bảo là ngu nhưng quỷ ta cũng chịu khó nghĩ ngợi. Chả vậy mà người trần
thế có câu mưu ma chước quỷ. Thế là Quỷ đần mặt ngồi tập hợp các dấu hiệu mà
quỷ chắc chắn đấy là nhà thơ: Ở nhà to này; có đông kẻ hầu người hạ này, lúc mơ
tiên cảnh tức là chơi bời rượu chè nhậu nhẹt chân dài nhà nghỉ... lúc nhàn làm
thơ: Thơ thì phải viết ra tức là phải viết rất nhiều chữ như cái tờ giấy mà quỷ
vừa bắt được. Được rồi. Thế thì rất dễ tìm. Đợt này ông cho chúng mày toi.
Thế là quỷ tàng hình đến tất cả các nhà to có gác cổng, có kẻ hầu người hạ...
tìm những anh chàng hay nhậu nhẹt rượu chè chân dài nhà nghỉ để đánh dấu. Sau
đó lại lượn lờ theo đuôi những anh chàng ấy để xem xét... Nếu thấy ngồi viết
lách trong biệt thự nguy nga thì chắc chắn đấy là nhà thơ.
Sau khi xác định được các “nhà thơ” rồi thì Quỷ ta lên bá cáo với Giời: Hiện
nay bọn “nhà thơ” rứt là đông. Những điều chúng viết ra bị dân chúng la ó chửi
bới Giời thậm tệ: nào là Giời quan liêu, nào là Giời dung túng, ngầm tiếp tay
cho đám ăn bớt ăn chặn, thậm chí có người còn bảo là Giời ngu... Uy tín của ông
Giời ngày càng giảm sút nghiêm trọng.
Quỷ kết luận: Đây là bọn phá hoại.
Nghe nhời Quỷ tâu lên, Giời tức quá. Đúng là bọn phá hoại! Ngài ban cho Quỷ Đầu
Trâu “Thượng phương Bảo kiếm” truy nã bắt tất cả bọn “nhà thơ” ấy xuống âm phủ.
Bắt cơ man là người. Quỷ lúc này rất bận rộn vì phải ra oai hỏi cung để trị
tội. Nhưng oái oăm... bọn này không tên nào chịu nhận là nhà thơ.
Quỷ chả hiểu ra làm sao... lại lên tâu với Giời. Giời lúc ấy đích thân xuống âm
phủ xem xét. Sau khi xem xét xong Ngài hằm hằm chỉ tay vào mặt Quỷ Đầu
Trâu: Đồ ngu. Đấy chính là các quan, các chủ dự án của thiên đình... Trách nào
khi vá vú cho Hằng Nga xong thì nhìn thiên đình vãn đi quá nửa. Làm gì có nhà
thơ nào!
Thế là Quỷ bị phạt. Một năm Giời chỉ cho lên mặt đất có vài ngày. Đến bây giờ
hắn vẫn tức vì cái sự ấy và lầm bầm chửi “chỉ tại mấy tay nhà thơ.”
Còn Hằng Nga dạo này vẫn xẹp lép đầu tháng, nham nhở cuối tháng... mấy ngày
giữa tháng thì vơ những đám mây để che những đám vá víu trên ngực mình cho đỡ
xấu hổ. Bây giờ có thách kẹo cũng chả dám nghĩ đến chuyện bơm ngực thẩm mỹ nữa.
Các nhà thơ thật thì đang ở nhà tôn nóng chảy mỡ, vén quần quá đầu gối củ
lạc, uống rượu nút lá chuối nhắm lạc rang đang cười ha hả... khoái chí lắm.
Và họ lại rổn rảng đọc thơ: “trăng tròn tròn, tròn như cái mâm con”
Và họ lại rổn rảng đọc thơ: “trăng tròn tròn, tròn như cái mâm con”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét