(Chúc Thọ GS.Doản Quốc Sỷ 100 tuổi,ảnh báo Người Việt )
TÌNH
Được sinh ra trong trời và đất, cho dù là con giun con dế, mọi giống loài to nhỏ, đến con người đều được gọi là sinh vật hữu TÌNH. Đơn giản là vì mọi loài đều có tình cho nhau. Mỗi loài bày tỏ mỗi cách riêng, con người thì họ nhiều cách và nhiều loại tình nhất.
Tình người, tình quốc gia, tình gia đình, tình trai gái, tình đồng đội, tình bạn, tình thầy trò… Chúng ta dừng ở lại ba chữ “tình thầy trò” để lạm bàn đôi chút. Vì hôm nay, tại nhà của cụ Sỹ, chúng tôi có được ba chữ “tình thầy trò” một cách tròn đầy nhất. Nó được thể hiện qua thời gian, không gian và các học trò của cụ. Những người đã cưu mang, gìn giữ cái tình cảm cao quý này cho đến ngày hôm nay, nơi đất nước Hoa Kỳ, xa nửa vòng trái đất với quê nhà Việt Nam.
Quây quần xung quanh bàn cơm thân mật là nhóm thầy trò vẫn thường xưng tên là gia đình Sư Phạm. Do vì tất cả đều là thầy và trò của trường Sư Phạm Sài Gòn. Bao gồm niên trưởng cụ Sỹ, đạt 100 tuổi hạc, kế đến là cụ Nguyễn Duy Linh, kém cụ Sỹ mười con hạc, trò Kim Lan, trò Hạnh, trò Dung, trò Khanh, trò Chí, trò Bình, mọi người đều cảm thấy ấm áp quá với mối “tình thầy trò” này.
Cụ Sỹ có một câu chuyện thường kể đi kể lại trong những buổi gặp gỡ bạn bè hay học trò, hẳn là gây nhiều cảm xúc nên cụ kể hoài “Nghề giáo chúng tôi lương thì không bao nhiêu nhưng tình thầy trò thì vô giá. Là thầy giáo của ba trường Sư Phạm Sài Gòn, Đại Học Văn Khoa và Đại Học Vạn Hạnh thì làm sao tôi nhớ hết các học trò, nhưng ngược lại học trò nhớ thầy của chúng. Có lần tôi đang đi bên này đường và một nhóm người khác đi bên kia đường. Bỗng dưng tách ra một anh chàng vội vàng băng qua đường tiến về tôi. Anh chàng cúi chào thầy và xưng danh, xưng là học trò của tôi ở lớp nào tại trường nào và năm học nào. Chỉ có thế thôi rồi lại vội vàng băng qua đường và nhập bọn đi tiếp. Thế đấy, tình thầy trò chúng tôi chỉ có thế mà thật là vô giá!”
Còn cụ Linh thì…“Năm nào cũng vậy, tôi cầm đầu một nhóm lâu la học trò đi thăm các bậc trưởng thượng như cụ Sỹ đây này.”, và điều hành những buổi họp mặt Gia Đình Sư Phạm hải ngoại, cũng như
quốc nội. Giữ lửa cho nồi khoai được chín đều là vai trò của cụ Linh, người dẫn dắt tinh thần cho nhóm học trò thân yêu của mình. Các trò nay đã là ông bà nội, ông bà ngoại hết cả rồi, thế nhưng vẫn một mực tôn quý thầy và nghe lời những chỉ thị. Việc này không tự nhiên mà có, vì cụ Linh không những là thầy mà còn trong vai trò người anh cả với lũ lâu la này.
Nhớ lại chuyện xưa, chắc cũng trên dưới sáu mươi năm gì đó, khi cụ Sỹ từ Hà Tiên trở về Sài Gòn, nhận nhiệm sở tại trường Sư Phạm Sài Gòn thì được cụ Linh hoan hỉ tiếp đón. Hai cụ được ban giám hiệu trường giao nhiệm vụ chăm sóc ban Báo Chí. Cụ Sỹ làm trưởng, cụ Linh làm phó. Phó vậy chứ làm việc vất vả hơn trưởng nhiều, vì phải đọc trước tất cả các bài viết, thơ văn và tuyển chọn đợt một. Sau đó mới chuyển đến cụ Trưởng đọc duyệt để cho đăng trên đặc san của trường. Hai cụ hỗ tương lẫn nhau để chuyển đến các giáo sinh của trường những tác phẩm hay. Có những tác giả được cụ Phó khen là nhà thơ hay nhà văn tương lai, như anh Bùi Đăng Khuê đã có những bài thơ bất hủ về Cho Và Nhận.
Thầy chẳng cho gì ngoài ánh mắt,
Lúc muộn phiền con chỉ thấy mây bay.
Thầy chẳng cho gì ngoài giọng nói,
Đượm tình người thành phấn trắng trên tay.
Khi thầy cho thầy cũng không hề biết,
Con vô tình đón nhận cũng không hay.
Nhưng con biết thầy đã cho tất cả,
Bởi lòng con bát ngát núi sông này.
(Bùi Đăng Khuê)
Thế rồi thời gian trôi, không gian thay đổi, người người già đi, có người đã ra đi mãi mãi, và những người còn ở lại. Có người còn ở quê nhà Việt Nam và có người đã trôi dạt xứ người, thế nhưng “tình thầy trò” thì vẫn thế. Có thể nói “tình thầy trò” càng gắn bó khi con người càng xa tổ quốc quê hương, cho nên Gia Đình Sư Phạm hải ngoại vẫn sinh hoạt đều đặn. Những buổi gặp gỡ đông đảo hoặc gặp gỡ nhỏ lẻ đều
mang đúng tinh thần “tôn sư trọng đạo”.
Một hình ảnh đẹp của “Tình”, làm con người nổi trội lên so với những sinh vật hữu tình khác!
California, ngày 2 tháng 7 – 2022
Doãn Cẩm Liên
Người ta thường nói “tình nghĩa”, hai chữ này hay đi đôi với nhau; thoạt đầu mới nghe có thể có người nghĩ chữ “ nghĩa “ là tiếng đệm đi theo chữ tình nghe cho có vẻ êm tai, dịu dàng hơn ; nhưng thật ra chữ nghĩa đứng một mình vẫn có ý sâu sắc không kém chữ tình đâu !
Người ta cũng có lúc nói nghĩa đồng bào, nghĩa vợ chồng, nghĩa anh em, nghĩa đồng môn...và nghĩa thầy trò. Đối với những người đã mang trong đời nghiệp giáo thì cái cụm từ “ nghĩa thầy trò” với họ có ý nghĩa rất thiêng liêng, chẳng trách từ đời xưa đã có ba chữ “Quân Sư Phụ”luôn đi kèm với nhau, người Thầy luôn luôn là một hình ảnh cao quý, gần như là “thần tượng” của học trò, nhất là lũ học trò nhí mới chập chững những bước đầu tiên vào trường học. Còn nhớ lúc thằng con trai nhỏ bắt đầu đi học, ngày nào về nhà nó cũng luôn miệng nói “ cô giáo bảo thế này nè, cô giáo dặn thế kia...”, lời cô giáo nói luôn luôn là đúng, lúc đó cô giáo là “ thần tượng “ của nó. Nói chi xa, ngay cả lúc mình còn nhỏ, ngày đầu tiên đi học về, tôi đã nằng nặc xin tiền mẹ mua giấy bóng bao tập, mà giấy màu hồng cơ vì cô giáo đã dặn chỉ dùng một màu đấy thôi, còn tập thì phải là tập 100 trang hiệu Olympic là loại giấy tốt láng viết ngòi bút mực đẹp. Nhà có sẵn nhiều cuốn tạp chí thế giới tự do của hàng xóm cho, loại giấy này dày, in màu rất đẹp; mẹ kêu lấy dùng, tôi đã dãy nãy nhất định không chịu vì không đúng ý cô giáo, cuối cùng mẹ cũng phải chịu thua con, vì mẹ không phải là cô giáo.
Lúc xong bậc trung học, có lẽ là do cơ duyên nên tôi đã thi đậu vào trường SPSG, rồi qua hai năm học , tiếp xúc với các Thầy, Cô và bạn bè, cùng đi thực tập lên lớp dạy, có bao nhiêu kỷ niệm với nhau , bao nghĩa tình nối kết giữa thầy trò thật đáng trân quý. Còn nhớ năm học nhị niên, trường có tổ chức “Ngày Sư phạm”mấy ngày cuối tuần, tất cả các lớp nhất niên, nhị niên đều tham gia, mỗi lớp cắm lều tại sân trường, vui sao biết mấy, các sinh hoạt, các cuộc thi đua, văn nghệ, báo chí, trò chơi; các Thầy, Cô như quên hẳn vai trò gia sư trang trọng, cũng hoà mình cùng sinh hoạt với đám học trò, lúc này câu tục ngữ “nhất quỷ, nhì mà, thứ ba học trò “được thể hiện rõ nét nhất.
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, hội ngộ nào rồi cũng chia tay, thầy trò lưu luyến nắm tay nhau hát lời tạm biệt “ Gặp nhau đây rồi chia tay, ngày vàng như đã vụt qua trong phút giây...đường trường sông núi hẹn mai ta sum vầy...”
Nhưng, sau đó không có cuộc sum vầy truyền thống sư phạm nơi mái trường thân yêu một lần nào nữa, vì thời thế đã thay đổi, mái trường đã thay tên , thương hải đã biến vi tang điền !...
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Gần nửa thế kỷ rồi mà ngỡ như mới hôm qua; hôm nay thầy trò có dịp tái ngộ nơi đất khách quê người, tóc thầy tóc trò đều đã điểm sương, người còn kẻ mất , ngậm ngùi ngồi bên nhau nhắc chuyện xưa tích cũ, rồi thoắt cười , thoắt khóc khi một người nhắc lại một tình thân đã vĩnh viễn đi xa. Thôi thì xin cứ tạm bằng lòng với hiện tại khi thầy trò còn có lần gặp nhau, tay cứ bắt mặt cứ mừng , cùng nhau hát bài “hôm nay đây còn vui trông thấy nhau...”, cái tình cái nghĩa thầy trò vẫn sâu đậm bền vững , thế là đủ, hãy trân trọng những giây phút quý báu còn ở bên nhau , vì khi quay lưng từ giả, có ai biết được sẽ còn có lần sau tái ngộ, khi thầy trò dù không muốn nói ra nhưng cũng đang từng ngày từng bước bước dần lên chuyến xe cuối cùng trong cuộc đời…
“ Tình sư đệ muôn năm bền vững,
Nghĩa thầy trò trọn kiếp không phai.
Dù cho con tạo an bày,
Nghĩa tình, tình nghĩa ngày dài thâm sâu.”
Garden Grove (CA),
Tháng 7/22
Ngọc Ánh SPSG12
.jpg)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét