Một chút luyến lưu trước lúc ra đi.
Trước khi nói đến lòng yêu thiên nhiên ta cũng không thể quên được tình yêu con người, tình yêu đôi lứa. Không biết tự lúc nào, do đâu tình cảm ấy không bao giờ đến với tôi như mọi người. Trong lứa tuổi thanh niên đầy nhiệt huyết, sinh hoạt hội họp cùng bao nhiêu bạn trai – điều ấy đã không đến . Dường như đã có cái gì ám mình, đến nổi Vú luôn ca cẩm- con gái không xấu nhưng mà sao vô duyên quá – không ma nào hỏi đến . Tuổi này mà không biết bồ bịch gì hết là ế quá rồi. Nghe Vú nói mà xót cả ruột, nghe riết cũng hơi bực mình. Bộ Vú muốn đuổi mình đi hay sao ! Nhiều khi bực quá muốn đợi ai hỏi là ưng luôn cho rồi. Lúc học SPSG, học chung với bạn trai cũng nhiều , có lẽ do tánh cứng rắn quá nên bạn trai thấy sợ. Lúc sinh hoạt thanh niên , chịu trách nhiệm với tổ Sinh viên-13 . Cũng có vài chàng đồng trang lứa và một chút suy nghĩ, thế nhưng lại có vài trở ngại . Lúc ấy, khóm 1 chỉ có 3 đoàn viên đầu tiên là Châm- cô bạn thân, anh Hùng- anh họ và mình. Lúc đầu anh Hùng làm bí thư chi đoàn khóm 1- Khi anh lên trường, bàn giao lại cho mình. Châm thì nó đã có bồ bên khóm 5. Sao mình cứ đi đâu cũng một mình đối bóng. Đi đâu cũng nghe chào cô đoàn viên- nghe cứ như muối xát vào lòng. Thấy mình bị cách ly mọi người làm sao ! Ông cậu làm chủ tịch khóm 1 thì cứ luôn hăm he – không được quen với lính ngụy- Lúc ấy lại có thêm một sự phân chia giai cấp- gia đình ngụy quân ngụy quyền và gia đình có công cách mạng- Từ những phân chia trong xã hội, bao nhiêu bất công lại nổ ra . Mình cũng là nạn nhân của sự bất công ấy. Trong sinh hoạt thanh niên, mình thường tham gia hướng dẩn thiếu nhi cùng anh trưởng ban thiếu nhi- trước anh là lính hải quân - tình bạn thân thiết và sau này tình cảm cũng đến . Anh cũng là tay sinh hoạt rất giỏi - thường thì mình và anh tranh tài nhau trong việc hướng dẫn thiếu nhi, thanh niên. Anh rất trầm tĩnh và dể chịu . Sẳn sàng giúp mình khi mình cần đến. Mãi về sau này anh vẫn luôn là bạn tốt. Về sau anh mới thố lộ đã để ý mình khi mình còn là con nhỏ Gia Long, mỗi ngày đạp xe qua nhà anh. Cùng sinh hoạt thanh niên…rất gần gũi nhưng không đủ thời gian cho tình yêu nở hoa . Mình rất mê hát, thường theo dỏi đội văn nghệ của khóm 1 và trưởng ban văn nghệ là một tay trông rất phong độ - trước anh là lính không quân- Mỗi lần ban văn nghệ tập dợt mình đều ngồi ngoài cửa hát theo nhưng không hiểu sao không dám vào . Lúc đó mình ước gì được như mọi người, như các bạn trong ban văn nghệ. Cái tên đoàn viên lúc mới giải phóng như là cái áo khoác ngăn cách mình với mọi người cùng với ông cậu chủ tịch hay hò hét mặc dù tâm địa ông rất tốt. Nhiều người đã nhờ ông giúp đỡ vẫn còn nhớ ơn ông .
Những tình cảm bảng lảng như có như không chẳng làm vướng chân mình ngày xa rời thành phố. Chỉ có tình cảm với học trò Bình Chánh vẫn là niềm ray rứt không nguôi. Lớp học đầu tiên mình đã dạy với Tâm là trưởng lớp và Duyên là phó, có một cậu bé mặt thật bầu bĩnh và hay chui xuống gầm bàn là Kiều Khắc Thảo …
Rồi cô cũng bỏ trường mà đi… Nhớ những quả xoài các em đã lén cho vào túi xách cô, những dòng chữ ngây ngô viết vội trên vách- Cô đẹp như thiên nga- Tà áo dài xanh của cô đã được những đôi mắt nai tơ chiêm ngưỡng để tạo nên những dòng chữ ấy. Lòng tôi ân hận ngập tràn…
Cơ duyên đưa đẩy, trước cái lộng lẩy huyền diệu của con suối nhỏ bên khu rừng vắng, tôi không còn nhớ gì nữa hết. Mọi vướng bận cũng tiêu tan. Nổi đam mê cuốn hút từ lúc thấy rừng. Mổi ngày tôi đều tha thẩn trong rừng tìm trái cây,chặt măng hái gùi. Nơi đây không có trái sim nhưng gùi thì ăn mệt nghĩ. Gùi là loại dây leo,nó leo lên những cây cao . Mỗi lần muốn ăn thường phải hạ cả cây, ăn được một chút còn lại bỏ hết và cây cũng chết . Lúc khát nước mà nước bình mang theo không còn thì chặt dây leo có nước mà uống. Muốn uống nước phải chặt đầu trên trước, đầu dưới sau rồi đưa miệng vào mà uống. Những cây xoài rừng cao chót vót, trái nhỏ mà hột to, tròn như quả trứng. Trái ăn được cũng có nhản lồng .
Thú vui ai cũng mê là tắm suối. Lúc đầu tôi về đây cùng Vú và bà ngoại. Công việc đầu tiên là cắt tranh để lợp nhà. Ngoại là người Quảng Ngãi – nhà nông chánh gốc nên mọi việc đều phải tuân lệnh ngoại răm rắp. Ngoại cũng là người rất quyết đoán, làm cho ra làm , không được lộn xộn. Cùng lúc với việc làm lại nhà là cuốc đất trồng lang, lương thực chánh. Ngoại hướng dẩn lên giồng trồng lang đúng qui trình – lót lá đã được ủ, rải tro , lấp đất hai bên lên. Phải cuốc đất và cào hai bên lên giồng đất cao hơn đầu gối mới được. Sau đó ngoại là người đi trồng. Không giống như mọi người nơi đó, người ta trồng rất sơ sài, chỉ cuốc đất và cắm dây lang xuống đất. Những giồng lang nhà mình cao nghệu nên có rất nhiều củ và khi đào rất khỏe. Có khi mưa trôi đất giồng xuống đã thấy ló củ khoai ra. Nhà mình nổi tiếng về khoai mì, khoai lang – Hàng xóm thường đến để xin vay. Lúc đầu không bán, chỉ cho mượn ăn – chừng nào có trả lại.
Ba năm đầu nơi đây mình chỉ làm rẩy, mỗi ngày khoác cái áo võ nhu đạo – vác rựa vào rừng phát rẫy. Rừng sát nhà nên cũng khỏe. Sáng đi phát rẫy, chiều về cuốc đất nhà. Tay đầy những vết chai cứng cứ nghĩ là sau này chắc không cầm được cây bút. Buổi trưa từ rừng về thì vác thêm cây để làm củi. Có lúc buồn ngủ, vừa đi vừa ngủ cũng chẳng sao – chẳng ma nào thấy, chẳng xe cộ gì mà lo – chỉ là lủi vào gốc cây – giựt mình dậy đi tiếp. Có lúc trưa ngủ lại rừng thì chặt những cây suông lót dưới đất nằm ngủ, nắng xuyên qua kẻ lá làm chói mắt thì lấy nón lá che lên cũng ngủ mê say. Nơi đây không có khỉ, chỉ có chim và sóc. Nằm yên lắng nghe tiếng chim,nhìn sóc lượn trên cành cũng là một cái thú. Cái khổ nơi đây trước nhất là muổi, muổi đòn sóc to khiếp. Ai ở đây cũng từng biết bệnh sốt rét rừng, lạnh kinh dị và khi đã hết bệnh rồi môi lúc nào cũng tái mét. Không bệnh sốt rét thì không phải là dân kinh tế mới. Khổ thứ hai là kiến. Lúc đang chặt cây, kiến bị phá tổ bò đầy người cũng phải chịu để hạ cây cho xong rồi chạy đi giủ kiến. Khi đi phát rẩy, thường phải lấy dây thun buộc ống quần cho kiến khỏi vào. Lúc ấy ai cũng mang dép râu để tránh chồi nhỏ dưới đất đâm vào chân. Phát rẫy, chặt cây lớn xong là dún nhánh – gom những nhánh nhóc cho lên một đống đợi khi nào khô là sẽ đốt. Kiến đen nhỏ chỉ làm mình khó chịu nhưng không sợ, kinh nhất là bọn kiến vàng to kềnh cắn thì phải biết. Có lúc sáng ra rừng nhìn nó đi nguyên đàn mà rùng mình. Ong cũng là một nguy cơ từ trời rơi xuống . Có lúc mình đang cuốc đất, cuốc vào bụi cỏ để bứng gốc. Từ gốc cỏ bay ra tán loạn, chưa hiểu chuyện gì đã bị nhức nhối khắp người. Thì ra cuốc nhầm tổ ong đất, mình hoảng quá quăng cuốc chạy, ong bay theo mịt mù- nghe tiếng mọi người la – Nằm xuống- Mình ngồi thụp xuống ôm lấy mặt. Đưa lưng cho nó chích. Về nhà bị sốt mấy ngày mới hết.
Nguy cơ khi phát rẫy thì khỏi phải nói- Cẩn thận triệt để - Chỉ một chút lơ đểnh là lảnh ngay hậu quả. Lúc đi ruồng cây thì dể nhưng khi đảo có nghĩa là chặt cây to thì phải quan sát thật kỷ. Phải tính hướng khi nó ngã mà chạy cho nhanh, tính lệch hướng- cây ngã đè chết là chuyện thường. Thường cây rừng hay có dây leo chằng chịt, đốn một cây rồi phải đốn tiếp nhiều cây – chúng vướng nhau thành một bó, không ngã được . Nguy hiểm nhất là đốn cây cuối cùng, có khi chỉ mới vài nhát chặt cả một khối cây nặng nề chuyển động – nghe tiếng răng rắc thì phải nhanh chân mà chạy. Có lần mình đã tính hướng chặt đúng và canh nó ngã bên trái là mình né sang phải, không ngờ vướng dây leo bên trên mà không thấy, gốc cây bưng lên xoay lại đưa ngay vào mặt mình- nổ đom đóm mắt. Cũng may là cây nhỏ nên chưa sao nhưng cũng tởn – phải nhìn thật cẩn thận.
Có một lần lúc dún nhánh cây, tuột tay cái rựa chạy đến chân phun máu. Hoảng lên, nhai nắm lá cây lấy dây buộc tạm lết về nhà . Dọc đường cứ sợ bị xỉu, giữa rừng cũng không ai hay. May về được đến nhà. Đốt rẫy là giai đoạn chua chát nhất – Không còn bóng mát, khi đốt là mùa nắng nhưng nếu xui – có chút mưa là tiêu- rẫy sống dọn cực biết bao nhiêu lần. Lúc đốt phải canh hướng gió, gió trở chiều cũng làm rẩy sống. Sống có nghĩa là rẩy cháy không sạch, cháy lam nham phải đi dọn lại từ chút , vô cùng mệt. Khi rẩy cháy xong, hôm sau là đi dọn lại và đốt từng cụm nhỏ cho sạch sẽ để trồng lúa cho mùa đầu và mùa sau trồng đậu phọng. Trong rẫy mình có một cây cầy to lâu đời, thân nó to với đường kính khoảng một thước rưởi. Khi đốt rẩy nó cháy tan tành . Tối hôm đó mưa thật lớn. Sáng hôm sau mình đi thăm rẫy, nhìn cây cầy cháy rụi thành một hàng tro cực lớn còn ướt đẩm nước mưa. Mình phóng qua đống tro để đi tiếp, do chủ quan là tro ướt nên cú phóng không hết sức, rớt chân xuống vành ngoài của đống tro. Phía dưới vẫn là lữa – Mình chỉ kịp hét lên và nhảy khỏi đống tro nhưng cũng đã muộn , phỏng bàn chân phải. Nằm hơn nửa tháng, lúc ngủ gát chân lên cao vẫn nghe nhức nhối . Trong rừng không có thuốc men gì, cứ thế mà chịu trận . May sao bạn Châm, Thành, Tuyền ở thành phố lên mang cho trụ sinh nên chân mới lành. Một lần nhớ đời.
Bên cái khổ là những thú vui- Đó là cuộc sống . Mỗi ngày là mỗi niềm vui. Vốn mê bơi lội nên mỗi ngày được tắm suối là tuyệt vời rồi. Quần áo giặt ngoài suối cũng rất khỏe, không có xà bông , chỉ vò sơ rồi phơi là xong. Quần áo vì vậy rất mau rách, áo võ dầy cộm cũng mục nát. Không kim chỉ nào vá nổi , thường là cắt áo này đắp lên áo kia hoặc mặc hai áo rách cùng lúc. Đến khi mục thì bón cho cây. Nơi đây không có gì phí phạm, tất cả đều hữu dụng.
Tối đến những đêm trăng là thú vị nhất, đốt đống lửa to, tập hợp mấy đứa bé lân cận để dạy múa hát , nhảy múa chung quanh vòng, kể chuyện ma. Ôm đàn ghi ta gỏ lung tung nhưng mấy bé cũng rất là ngưỡng mộ. Hát xong thì phát kẹo đậu phọng. Mình thường làm đậu phọng ngào đường hay bánh phục linh rất ngon – bánh làm bằng củ mì mài ra , để lóng nước, lấy tinh bột làm . Tụi trẻ thích nhất bài Năm ngón tay ngoan, Tiểu đoàn 307 – dạy chúng múa . Có lúc bộ đội đóng quân bên kia suối chạy qua xem thử, họ nghe tiếng đàn vang xa và tiếng hát tưởng đâu có đoàn văn nghệ nào đến.
Nửa đêm, trăng sáng nhìn vào rừng cũng có lúc ngậm ngùi nhớ về thành phố- Tâm đắc bài thơ của Sơn Nam –
Muổi vắt nhiều hơn cỏ.
Chướng khí mù như sương.
Thân không là lính thú .
Sao chưa về cố hương.
…………………………
Ray rức mãi đời ta.
Nắng mưa miền cố thổ
Phong sương mấy độ qua đường phố.
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê.
Tối đến, không TV, không điện. Chiếc đèn dầu leo lét là bạn đồng hành, dạo khắp rừng khắp suối, họp hành thanh niên thiếu nhi, ca hát qua ngày tháng. Thấy mình trưởng thành- thương cho lớp trẻ mới lớn không biết gì ánh sáng văn minh, thương cho lớp tuổi thanh niên chỉ biết niềm vui là trăng sáng và buổi sinh hoạt là vui như hội. Thường là đi với chiếc đèn trên tay và một cây gậy để phòng chuyện bất trắc . Mưa thì mặc áo mưa phủ bên ngoài chiếc đèn, mang theo diêm quẹt. Văn nghệ - tân nhạc – cải lương gì cũng hát hết. Những đêm mưa to nằm nhà hát nghêu. Có khi hát độc diễn cho Vú và ngoại nghe trọn tuồng cải lương, khúc nào quên thì cắt bỏ. Có lúc hát mà ngủ quên không biết mình hát cái gì. Vú kêu- Khúc này sao mày hát kỳ quá- Giựt mình mới biết mình hát tầm bậy. Những đêm không hát thì đọc truyện Kim Dung cho Vú nghe. Một thùng phi truyện mang theo, đọc tới đọc lui. Có lúc để đèn dầu trong mùng đọc cho tới sáng, không ngủ đi làm rẫy luôn. Không biết sao mình khỏe thế. Tiếc là không có quyển nào của Krishnamurti.
Trong đời,có một lần giữa đêm khuya, ánh trăng lộng lẫy chênh chếch qua phên cửa. Giật mình nhìn ánh trăng thấy lòng xao xuyến. Mình rón rén mở cửa bước ra nhìn trăng treo đỉnh đầu. Men theo đường rừng xuống suối. Ngồi ngắm suối dưới ánh trăng chợt thấy lòng thoát tục muốn hòa nhập cùng dòng suối, với những cọng rêu xanh dài uốn lượn. Cho quần áo lên cây mình trầm mình trong dòng suối tưởng như mình là suối . Sau này xem Krishnamurti mới hiểu thêm mình lúc ấy . Một phút nào lắng đọng, trở về thực tại. Leo lên mặc đồ trở lại đường cũ. Suốt thời gian ở rừng, cảm giác chỉ đến một lần.