Đoạn hai
Bước vào trường nhà nước.
Lúc ấy trường học còn thiếu thốn nên năm học đầu tiên là đình Phú Hữu đối diện rạp Văn Cầm, nơi quen thuộc của thời thơ ấu. Hầu như ngày nào cũng xem phim bởi vì coi không tốn tiền. Mới hơi lớn, biết chút đỉnh, đã là khán giã trường kỳ của rạp Văn Cầm. Ông anh đi đâu cũng phải mang theo cái rờ mọt là tôi và tôi lớn lên chút phải giữ đứa kế tiếp, cứ thế mà luân lưu. Còn nhớ bạn của anh Sa là anh Thạch nghẹo cổ vì ảnh chuyên vẽ bảng quảng cáo rạp hát, lúc vẽ phải nghiêng cái đầu, nghiêng mãi nên quẹo cổ. Mỗi lần anh dẩn lên lầu chổ vẽ quảng cáo là tôi tha hồ ngắm ảnh những nhân vật nổi tiếng, tôi rất ái mộ Hiệp sĩ mù nghe gió kiếm của Nhật và thương ông ấy lắm vì cứ nghĩ là ông ta mù thật, nhớ là shin ta rô cát su, tên Nhật chả biết viết ra sao. Rạp Cẩm Vân thì chuyên về Ấn Độ, ái mộ ông Ngọc Hoàng tuyệt đẹp.
Trở về năm học lớp 5 tức là lớp một bây giờ, đình Phú Hữu có ông cọp to nổi trên vách ngoài cổng. Mỗi lần ẳm em đi ngang là cho nó ngồi chơi trên đầu ông cọp. Đình có gian phòng to chứa đầy gươm giáo thời xưa với tượng thần thánh. Cũng có sân khấu to và ghế thật nhiều cho khán giã xem có lúc bán vé, có lúc miễn phí.
Nhớ lúc nghệ sĩ Hữu Phước đến hát dắt theo bé Hương Lan, ai cũng chen lấn để xem nghệ sĩ. Chú Hữu Phước vui vẻ chào mọi người nhưng bé Hương Lan tỏ ra khó chịu nhăn nhó khi bọn tôi cứ nhao nhao ào tới.
Ngày được lên lớp hai tại trường Võ Tánh, lúc đó là lớp bốn, ngày đầu tiên tôi cũng phấn khởi ôm cặp ra đi. Đứng trước cổng trường thật sững sờ vì không phải cái trường là một lớp như tôi tưởng. Với trí não đơn sơ của đứa trẻ thời ấy, trường là cái phòng có ông thầy và học trò. Ôm cặp lang thang chẳng biết đâu mà lần, tôi vào đại một lớp ngồi chờ. Nghe thầy đọc tên hết cả lớp, không có mình. Cũng biết giơ tay khi thầy hỏi ai chưa có tên. Thầy bảo lên văn phòng Ban Giám hiệu hỏi. Lại ôm cặp ra chẳng biết văn phòng là cái gì, lại lang thang đến rạp Văn Cầm xem phim. Cứ như thế tôi ôm cặp đi đến ngày thứ ba, từ trường vào rạp hát, hết buổi sáng thì về. May mắn sao, ngày cuối thấy mấy đứa quen trong lớp, tụi nó gọi vào. Thế là ổn.
Sân chơi lúc ấy biến chuyển từ rạp hát ra chợ Phú Nhuận đến Cầu Kiệu. Ra chợ Phú Nhuận lượm thun bán, đến trưa lượm rau củ quả bạn hàng bỏ lại. Nhà lồng thịt cũng thường đầy những thịt vụn còn sót dư sức cho bọn tôi lượm nấu ăn. Nhà lồng rau gần chợ cá là nơi cả bọn thường leo lên để phóng qua lại trên các sạp, có lúc cũng té nhưng chẳng ăn thua gì.
Thường bọn tôi đi lượm đồ trong chợ về chơi trò nấu ăn gần trại cưa bà Năm ở ngã ba. Mỗi lần có cây đổ về chất trước sân trại là tụi tôi leo lên gở mủ cây để dành nhóm lữa. Ngủ trên đống cây cũng rất sướng, có những chổ trống chui vào chẳng ai thấy. Nấu ăn là trò chơi nhưng bọn tôi ăn thật và lại khoan khoái lắm. Lúc ấy cứ nghĩ…tại sao người lớn lại khổ sở đi làm kiếm ăn nhỉ. Với tôi kiếm tiền lại quá dễ, tự nhủ mai mốt nếu làm không được, đợi trưa ra chợ lượm đồ về nấu ăn cũng đủ.
Lúc ấy thấy đời quá sướng, chỉ cần lượm dây thun bán cho mấy bà bán trong chợ, lượm vỏ bưởi, vỏ quýt bán cho tiệm thuốc bắc nhà ông Thanh xóm dưới, xuống sông cầu Kiệu mé cầu tiêu sông gần nhà vớt cá bán. Lúc đầu xin giấy của bạn bè bỏ ra xếp chữ M,N, hình con chó, quả nem…trãi chổ trống bán sau giờ học. Khi thì ngâm hột é, đười ươi cùng bạn Lợi bán. Cũng có lúc bị bọn côn đồ phá, bỏ gạch vào hủ sương sa đang bán. Thế là phải vớt cục gạch ra rồi thản nhiên bán tiếp.
Có lúc vớt cá làm trôi mất cái nón, về nhà Vú hài tội đánh. Phải giả bộ xỉu, vú không đánh nữa, cho uống nước đường tỉnh lại.
Lớn chút phải ẳm em, không được long nhong một mình nữa. Thế là cùng bạn Lợi, bạn thân thiết nhất trong xóm nhưng nó không được đi học, đi bán vé số khô bò và ẳm em theo. Thật ra bán hết tấm vé số khô bò là có dư một số đồ chơi ngon lành, không phải tốn tiền mua.
Thời gian bán vé số là có dư tiền lại không bị đòn vì vẫn giữ em. Chỉ tội đứa em còn nhỏ, đi bộ mỏi chân nó không thèm đi, đòi ẳm. Không ẳm nổi bỏ đi, nó lăn ra đất nằm vạ. Mình và bạn Lợi phải khiêng nó hoặc chạy cho nó chạy theo. Những lúc mẹ bảo dẫn em đi xem phim thì được cho tiền mua hai vé. Nếu biết khôn ẳm nó lên, chỉ phải mua một vé, còn dư tiền ăn. Hoặc đứng xớ rớ chỗ phòng vé, chờ người lớn đi một mình năn nỉ… Cô cô, chú chú dẩn con vô là được vào miễn phí.
Nhỏ em gái mình gởi nó vào trước thì được nhưng khi dắt thằng em, nó không vào kiểu xin xỏ. Nó cứ nói….Vú cho tiền mà. Ẳm nó để mua một vé nó cũng không chịu …nhưng nó rất hiền thường bị tụi côn đồ bắt nạt. Nó không dám đi cầu tiêu sông một mình. Hỏi thì nó bảo…Tụi nó nói em là con bùi…vì nơi đó gần xóm lò bún, nhiều du côn nên cứ phải dẩn nó đi.
Mình không hung dữ nhưng chẳng sợ ai cả, phần vì tự tin có nhỏ bạn dữ nhất xóm. Nhỏ Lợi dữ với mọi người nhưng nó lại thương và lo cho mình lắm. Nó dạy đủ thứ từ ngoài đời đến chuyện riêng tư. Có lúc bán vé số, đếm thấy thiếu vé, nghi một ông khách ăn cắp của mình. Đếm lại nữa, thấy đủ. Nó dạy mình không được nghi ngờ khi chưa thấy. Vẫn nhớ nó nói…Một nghi là mười ngờ. Một ngờ là mười tội. Chết xuống âm phủ cưa hai nấu dầu…tối đó về nhà mình sợ lắm. Phải sám hối và nhớ hoài.
Lớn một chút, muốn xem phim mà không có tiền thì phải chờ xả giàn. Lúc ấy thường chiếu suất, chỉ bán vé đến hơn nửa phim là hết bán, xả giàn nên mình xin vô được. Chỉ là phải đứng cuối, ai có vé mới được người soát vé kiểm tra cho vào. Thường suất tối là xả giàn sớm. Lúc chưa vào được thì xem qua khe cửa.
Thời gian bán vé số là lê la nhiều nhất. Anh Sa mua cho hai anh em đi bán, đứa này đi học thì đứa kia bán, cứ thế mà thay phiên. Có tiền nhiều là sân chơi mở rộng, địa bàn lang thang là Lăng Ông Bà Chiểu, Bến Bạch Đằng còn gọi là Bến Tàu vì nó có tàu bè qua lại, có một sân chơi với một cầu tuột và xích đu. Mê nhất là khô mực của mấy xe đẩy vòng quanh bến. Có lúc cũng được ba mẹ dẩn đi ngồi trên những tấm đệm con bằng lát sát bờ sông, được ăn khô mực và uống nước ngọt. Đó là những giây phút thần tiên và hiếm hoi khi ba tỉnh táo. Sau này hầu như ông say triền miên không còn tỉnh nữa.
Những lúc đi bán về trưa nắng mỏi chân, khát nước thì uống nước phông tên có nhiều hai bên đường. Chơi trò …cặp kè chấm muối mè ngồi xuống…vừa đi vừa nói. Ngồi xuống đỡ mỏi lại đứng lên đi tiếp, vừa chơi vừa đi cho đở mệt, không ngán đường xa.
Cũng có lúc được anh Sa lấy xe đạp mini chở đi xem đại nhạc hội ở rạp Cẩm Vân, hội chợ ở Tao Đàn. Ngày đầu tiên biết Tao Đàn là gì. Nó rộng mênh mông với người ta, hàng quán, trò chơi như thảy vòng vào cổ chai, bắn sung, phóng dao…
Hai anh em không tiền chỉ đi xem. Mình vẫn mê nhất là con thỏ trắng bị chụp trong cái rổ, chung quanh là những ô cửa có số. Thiên hạ mua số, mở lồng ra nó chui vào ô nào là người đó trúng. Nhìn thỏ mà tội nghiệp.
Đến chổ có chú hề đứng dưới gốc cây to. Chú cầm những quả banh tung lên và biến mất. Lát sau lại lấy từ trong túi ra. Chưa biết ảo thuật là gì, mình cứ nhìn hoài vào bóng cây bên trên, nghĩ thầm chắc có người núp trên đó chụp bóng giùm chú. Sau này anh Sa bảo là ảo thuật, mua sách về tập làm. Mình cũng tập được vài trò như đứt ngón tay cái, hô cho đồng xu biến mất khi chà vào tay…biểu diễn cho tụi bạn cũng thấy đã đã. Sau này vẫn còn nhớ để dạy học trò.
Bên cạnh những trò chơi tử tế, kiếm tiền cũng có những trò mất dạy…bấm chuông cửa nhà giàu rồi chạy, chọc chó sủa, leo rào vào vườn người ta hái trứng cá bị chó rượt. Lúc ấy qua khỏi cầu Bạc Má Hồng , bây giờ là Công Lý, chạy về phía Tân Sơn Nhất là những biệt thự, nhà giàu kín cổng cao tường có đầy cây trứng cá. Nhà nghệ sĩ Thẩm Thúy Hằng cũng ở đó. Đi xin hình ca sĩ cũng là trò chơi mà bọn trẻ rất mê. Tôi cũng xin được hình ca sĩ Phương Dung và nghệ sĩ Thẫm Thúy Hằng. Nhà cô Phương Dung nhỏ nên vào dễ và cô rất thân thiện, hỏi tên từng đứa và ký tên để tặng ảnh. Nhà cô Thẫm Thúy Hằng thì to, có cổng rào, có chó và tụi con nít trong nhà ra chửi khi chúng tôi bấm chuông. Nhưng tôi vẫn xin được hình nhờ chiếc xe hơi của khách đến. Thế là bọn tôi cứ đàng hoàng hộ tống xe vào cổng đế xin hình dù là có bị chì chiết đôi chút vẫn có hình và hình ảnh đẹp như mơ của cô Thẫm Thúy Hằng vẫn nằm trong trí tôi cho đến hôm nay...
GHIM HO.
.jpg)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét