Chàng 16 tuổi, còn nàng 12. Nàng về nhà người dì ở cùng quê chàng và đi học ở tiểu học nữ Cao Lãnh, Đồng Tháp.
Chàng khi đó yêu nhạc đàn,
chỉ 10 tuổi đã rất giỏi các nhạc cụ. Một lần, ôm cây măng cầm
(mandoline) đến nhà người dì đàn cho vợ chồng họ nghe, chàng gặp nàng và
"say nắng". Nhưng chỉ là thầm yêu trộm nhớ vậy, vì 1 năm sau nàng đã từ
giã người dì để về ở với cha mẹ tại Sóc Trăng.
Chàng chính là nhạc sư Vĩnh Bảo sau này nổi danh còn nàng là hoa khôi Trâm Anh nổi tiếng.
Từ
Sa Đéc khi đó tới Sóc Trăng là cả 1 quãng đường. Có lần, nhớ người
trong mộng đến quay quắt, chàng đón xe đò xuống quê nàng. Đứng ở cầu
quay Sóc Trăng, chàng chờ hàng giờ, nhìn học sinh lần lượt đi qua mà
không thấy bóng dáng nàng đâu, đành thất thểu quay về.
Năm
1946 - 12 năm sau, Vĩnh Bảo - lúc này đã là một tay đàn lẫy lừng - từ
Sài Gòn về thăm quê cha ở Sa Đéc. Vẫn ôm mối tình vô vọng, khi gặp người
quen, ông bâng quơ hỏi thăm về Trâm Anh, được cho biết nàng vẫn còn độc
thân ở quê nhà.
Chàng
trai năm ấy quyết liều một phen, về nhà nhờ gia đình mang trầu cau sang
dạm hỏi. Phút giây cha mẹ bà gật đầu đồng ý, ông miệng cười mà nước mắt
tuôn rơi.
Nhạc
sư không dám tin từ nay sẽ sống bên người con gái ông ngỡ đã mãi đánh
mất. Một đám cưới nhỏ được tổ chức ngay trong năm. Và họ nên duyên cầm
sắt.
Yêu vợ, 7 người con ra đời đều ông đặt theo tên vợ: Thu Anh, Trung Anh, Tam Anh, Tùng Anh, Tú Anh, Tiến Anh, Tường Anh.
Ông
từng tâm niệm vợ chồng gắn bó cả đời là ở sự kính nể nhau. Học trò về
Đồng Tháp thăm nhà ông, thường ngưỡng mộ tình cảm ông dành cho vợ.
Trong
gian nhà chỉ khoảng hơn 40 m2, ông bày khắp tường khung ảnh của vợ, từ
khoảnh khắc vợ chồng thuở thanh niên đến lúc bạc đầu.
Bà làm vợ 1 nhạc sư, gia cảnh nghèo, rất tần tảo lo tề gia nội trợ, yêu chồng thương con, quý học trò của chồng.
Những
năm cuối đời của bà Trâm Anh, ông không rời bà nửa bước. Lúc ấy, bà bị
suy thận, phải nhập viện điều trị. Ông thường nằm bên bà để vợ bớt lẻ
loi, hai cái giường chỉ cách nhau nửa gang tay. Đến khuya, bà than lạnh,
ông liền leo qua nằm chung. Chứng thận yếu khiến người bà hay ngứa
ngáy, phải nhờ ông gãi suốt đêm, bà mới êm giấc.
Những
tháng cuối cùng, biết mình khó qua khỏi, bà mới chủ động ôm chồng dù
thường ngày, tính bà hay ngại. Mỗi lần muốn hôn, bà cố gượng dậy nhưng
lực bất tòng tâm. Thấy cảnh đó, lòng ông đau như cắt.
Bà
mất trong một chiều mùa thu năm 2014. Trong đám tang bà, ông không còn
nước mắt để khóc. Nhạc sư chỉ kịp viết bài thơ tiễn biệt vợ sau 68 năm
chung sống:
"Chiều nay em vĩnh viễn ra đi
Tim anh rỉ máu phút biệt ly
Sáu tám năm, nặng nghĩa sâu
Đơn phương cởi áo qua cầu mình em
(...) Từ nay lạnh lẽo kiếp phù sinh
Biết nói gì đây hết ý tình
Chuyến xe định mạng, đành an phận
Bấm ruột, lệ rơi chỉ riêng mình".
6 năm sau khi người vợ ra đi, nay nhạc sư Vĩnh Bảo thọ 104 tuổi đã về trùng phùng cùng vợ.
Chuyện
tình của ông bà thật bình dị, nhưng thật đẹp, như cuộc đời của ông, bảo
vật quý báu của đờn ca tài tử Nam Bộ, và của bà, một phụ nữ cả đời hy
sinh nhất mực vì chồng con.
Theo VN Express, Truyền hình Đồng Tháp
Hình tư liệu
NbNguyễn Thị Bích Hậu
HongDiep Nguyên chuyển
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét