TRẺ Magazine, số 1219, ngày 26/11/2020
Năm nay Black Friday sales bắt đầu từ tám giờ tối thứ năm thay vì sáng sớm thứ sáu. Trời thương, không lạnh lắm nên hai ông bà rủ nhau đi mua sắm quà Giáng Sinh cho con cháu. Không muốn đứng sắp hàng lâu ở ngoài trời, ông bà chờ đến tám giờ rưỡi mới đến khu thương xá, vậy mà khi ấy vẫn còn một hàng độ chục người đứng trước cửa. Bãi đậu xe đầy ắp, không còn nơi nào gần nên ông thả bà xuống ngay nơi sắp hàng và lái xe đi tìm chỗ đậu.
Đậu xe xong, ông kéo cái nón may dính cổ áo khoác bằng vải nỉ, trùm lên mái tóc đã thưa cho đỡ lạnh, bước ra xe, thầm nhớ đến những Black Friday của hơn chục năm trước. Những năm ấy, trời lạnh dưới nhiều độ âm mà anh em ông vẫn thức dậy sớm sắp hàng cả giờ đồng hồ để mua những món điện tử bán đại hạ giá, từ khu thương xá này đến khu thương xá nọ. Trời lạnh nhưng lòng ông thật vui khi mua được những món hàng với giá rẻ so với ngày thường, không hề nghĩ đến mình là con thiêu thân bị lôi cuốn vào ánh đèn mê hoặc của thú mua sắm.
Thương xá mới mở cửa khoảng 45 phút nhưng đã có vài khách hàng khệ nệ bưng những thùng hàng, túi xách ra xe. Bước được vài bước, ơ... hình như ông vừa giẫm chân lên một vật gì cồm cộm. Lá cây? Sao không nghe tiếng xào xạc? Thu đã biến mất từ ba bốn tuần nay rồi mà! Ông cúi xuống, thấy một mảnh giấy nhỏ cuộn tròn, và ông lượm nó lên, mở nó ra. Dưới ánh đèn trắng nhạt của bãi đậu xe, ông biết mình vừa tình cờ có thêm 20 đồng. Ông lầm bầm, chắc của nhóc con nào đánh mất đây, và hình ảnh một đứa bé tung tăng theo cha mẹ đi mua sắm, 'xò xè xọc xạch' trong tay một món tiền 'lớn' rồi đánh mất nó lúc nào cũng không hay, mang tâm tư ông về quê nhà bên kia trái đất, vào thuở xa xưa ấy...
Năm ấy, ông học lớp ba, anh của ông học lớp nhì, Nhà Nước có mở một hội chợ ở sân Vận Động tỉnh. Nghe mấy đứa bạn cùng lớp kể những trò chơi nào là chọi banh, thả cổ vịt, quây bánh xe... trúng đồ chơi, hai anh em ông nôn nức từng ngày. Phải đợi đến cả tuần lễ sau ba mới cho mỗi đứa năm tờ một đồng có hình người đập lúa và dẫn hai anh em ông đi chơi hội chợ. Ôi, hai anh em ông mừng như được lì xì, mà cũng đúng thôi vì chỉ vào dịp Tết con nít mới được một món tiền lớn như vậy. Hai đứa cuộn năm tờ một đồng, buộc lại bằng sợi dây thun, cẩn thận cất vào túi quần sọt. Trên đường đi đến hội chợ, thỉnh thoảng ông thọc tay vào túi quần, mò tìm cuộn tiền, cho chắc ăn. Vậy mà khi đến nơi, cuộn tiền năm đồng của ông không cánh mà nó đã bay đâu mất rồi. Ông buồn muốn khóc. Ba rầy, con lớn rồi mà lôi thôi, không biết giữ tiền, làm ông mủi lòng khóc lớn lên. Ông biết tội của mình rồi nhưng ba không thương, còn rầy thêm, hôm nay phải chịu nhịn chơi, cho nhớ, để lần sau biết cẩn thận.
Đến hàng chọi lon, nhìn đám trẻ con cùng tuổi hí hởn, nhắm mục đích, nhón người lấy trớn và vung tay chọi banh, ông vui lây nhưng lòng chùng xuống khi sờ vào túi quần trống rỗng. Đứng nhìn một hồi để lấy kinh nghiệm, anh của ông móc túi lấy tiền, định mua banh, một đồng năm trái, nhưng anh không mua mà đưa cho ông hai đồng và nói, em chơi trước đi. Lòng vui như mở cờ, ông mua ngay năm trái banh, quên luôn câu cám ơn ba má đã dạy. Qua năm ba gian hàng, trúng được vài món đồ chơi bằng nhựa, anh em ông xài hết năm đồng nhưng cười vui như Tết, nắm tay nhau tung tăng đi xem gian hàng này đến gian hàng nọ...
Bỗng dưng đâu đó có tiếng leng keng làm tâm tư ông quay về xứ tuyết. À, đó là tiếng chuông của Salvation Army. Thì ra hôm nay nhân cơ hội thiên hạ ồ ạt đi mua sắm họ cố gắng đứng chịu lạnh trước các cửa hàng để xin tiền từ thiện. Thật là đáng phục! Nhớ đến 20 đồng vừa lượm được, ông bỗng có ý nghĩ rằng cách tốt nhất để hoàn lại số tiền ấy là cho nó vào thùng từ thiện. Ông hăng hái bước đến cái xô tiền sơn màu đỏ có ổ khóa, chào người rung chuông và nhanh nhẹn bỏ tiền vào. Ngay lúc ấy, có một chị phụ nữ dắt một cháu gái với một gương mặt buồn so bước ra cửa, vừa đi chị ấy vừa nói, con hư lắm, may lắm mới tìm lại được. Ông chợt nghĩ, biết đâu đây là người mất tiền, nên ông chận họ lại và hỏi: “Xin lỗi, có phải cháu bé này vừa đánh mất 20 đồng?”
Chị phụ nữ nhìn ông, với chút ngạc nhiên:
“Vâng, đúng vậy!”
“May quá, tôi vừa lượm được. Để tôi trao lại cho cháu.”
Nói xong, ông móc bóp lấy tiền. Không có tờ 20 nên ông đưa cho cháu gái hai tờ mười đồng. Gương mặt cô bé vừa tươi lên bỗng dưng xụ lại:
“Không phải đâu ông, cháu làm mất tờ 20 đồng mà!”
“Ồ, ông bỏ tiền của cháu vào thùng từ thiện rồi.” Ông vừa nói vừa chỉ vào xô tiền Salvation Army, rồi ông nhét hai tờ mười đồng vào tay cháu gái và nói tiếp:
“Đây chính là tiền của cháu. Chúc mừng Giáng Sinh!”
Ông quay đi, bước vào cửa thương xá, không màng đến lời cám ơn của mẹ con cô bé vì ông đang thì thầm cám ơn Trời Phật đã cho ông lượm được tờ 20 chục đồng ấy. Nhờ nó mà ông tìm lại được một kỷ niệm êm ái tình anh em thuở nhỏ, tưởng chừng đã phai nhòa qua bao tháng năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét