Xóm Cũ
Và rồi anh thấy chị.
Người phụ nữ năm xưa anh yêu thầm suốt một thời tuổi trẻ. Người con gái từng đứng dưới giàn hoa giấy mỗi chiều, tóc dài chấm lưng, cười lên là cả xóm như đầy nắng. Bây giờ chị ngồi bên một sạp trái cây nhỏ, những rổ ổi, rổ xoài bày vội trên tấm bạt cũ sờn. Mái tóc ngày nào đen nhánh giờ lốm đốm bạc. Lưng chị khom hơn trong từng cử động mệt mỏi.
Bên cạnh là chồng chị. Một người đàn ông to béo, nước da sạm nắng, khuôn mặt lúc nào cũng có vẻ cau có. Anh ta vừa cân trái cây vừa lớn tiếng quát con. Hai đứa con trai đứng phụ, vụng về, chậm chạp. Người thì bốc nhầm, người thì làm rơi, bị cha gắt gỏng không tiếc lời. Nhìn cách chúng cúi đầu im lặng, anh hiểu: chúng không phải là niềm tự hào, mà chỉ là thêm một nỗi buồn của đời chị.
Tim anh chợt thắt lại.
Ngày xưa, nếu anh đủ can đảm nắm tay chị, nếu anh nói ra những điều cất giấu trong lòng, liệu cuộc đời chị có khác không? Câu hỏi ấy lại trở về, chậm chạp mà nhức nhối. Khi ấy, anh chỉ là một chàng trai nghèo, rụt rè. Còn chị, đẹp và được nhiều người theo đuổi. Rồi chị lấy người đàn ông này – là con trai một gia đình khá giả trong xóm – như một lẽ tất yếu mà ai cũng cho là “ổn”.
Còn anh đi xa, bôn ba, lập nghiệp. Anh có một gia đình yên ấm, một người vợ hiền, những đứa con ngoan. Cuộc sống của anh, nhìn từ bên ngoài, là điều mà nhiều người mơ ước. Vậy mà giây phút này, đứng trước hình ảnh người phụ nữ năm xưa, anh lại thấy mình hụt hẫng đến lạ.
Không phải vì anh muốn quay về. Không phải vì anh còn mơ mộng điều gì cho mình. Mà là một nỗi xót xa lặng lẽ, giống như khi ta chạm vào một mảnh ký ức cũ đã sứt cạnh, không đau nhói, nhưng buồn rất lâu.
Chị vẫn cười với khách mua. Một nụ cười mỏng, quen thuộc, nhưng không còn trong veo như ngày trước. Có lúc, chị ngẩng lên nhìn dọc theo con hẻm, ánh mắt vô tình lướt qua phía anh đang đứng. Hai ánh nhìn suýt chạm nhau. Tim anh đập mạnh. Nhưng chị không nhận ra. Hoặc có thể nhận ra, nhưng đã không còn muốn biết.
Anh quay mặt đi.
Trong túi anh, chiếc điện thoại rung lên. Tin nhắn của vợ: “Anh về chưa? Cả nhà đang đợi anh ăn cơm.” Một dòng chữ bình thường, nhưng lúc ấy lại ấm hơn bao giờ hết. Anh chợt thấy rõ vị trí của mình: anh thuộc về một cuộc đời khác, không còn nằm trong con hẻm này nữa.
Anh rời đi, không quay đầu lại.
Phía sau lưng anh, tiếng rao trái cây vẫn vang lên đều đặn, mỏi mệt. Một đời người tiếp tục trong nhọc nhằn. Còn trong lòng anh, một câu chuyện cũ khép lại lần nữa — lặng lẽ, không lời từ biệt.
Trên đường về, anh thấy mắt mình cay. Không phải vì tiếc nuối tình yêu đã mất, mà vì thương cho một phận người từng là cả một mùa nắng trong trẻo của đời anh… giờ đang gồng gánh mưu sinh giữa một chiều xám nhạt.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét