*Đừng chết như tôi! …
Ba ngày nữa, bản án sẽ được thi hành.
Trong túi áo phạm nhân, anh giữ một mảnh giấy nhỏ. Đó là lá thư anh xin được viết để gửi ra ngoài – không phải cho riêng ai, mà cho cộng đồng, cho những người anh chưa từng gặp, và cho cả những ai đang bước đi trên lằn ranh mong manh giữa yêu thương và hận thù như anh từng bước.
Có những đêm, anh không ngủ. Trong cơn mơ chập chờn, bốn khuôn mặt lại hiện về: vợ anh, người em gái, và hai người thân khác – những con người anh từng ăn chung mâm, nói chung một tiếng “nhà”. Tiếng cười của họ ngày cũ giờ hóa thành tiếng gọi trong trí nhớ, dai dẳng, không lời buộc tội, chỉ lặng lẽ nhìn anh bằng ánh mắt khiến trái tim anh quặn thắt hơn ngàn lời nguyền rủa.
Tất cả bắt đầu từ ghen tuông.
Ngày ấy, anh tin rằng mình yêu rất nhiều. Nhưng anh không nhận ra, thứ anh gọi là “yêu” đã trượt dài thành chiếm hữu. Từ những nghi ngờ nhỏ nhặt, những câu hỏi vô cớ, những cơn nóng giận không kiểm soát, lòng ghen trong anh lớn lên từng ngày, âm thầm như đám cỏ dại độc. Cho đến một buổi chiều oan nghiệt, khi sự thật – hay điều anh tin là sự thật – ập tới, lý trí của anh vỡ vụn.
Cơn giận chỉ kéo dài vài phút.
Nhưng tội lỗi kéo dài cả một đời, và xa hơn nữa.
Khi cơn cuồng loạn qua đi, anh nhìn thấy máu, thấy những thân thể bất động, thấy chính mình run rẩy giữa căn nhà từng là tổ ấm. Lúc ấy anh đã quỳ xuống, gào khóc, nhưng đã quá muộn. Không có lời xin lỗi nào có thể gọi người chết sống lại. Không có sự hối hận nào đủ nặng để đổi lấy bốn mạng người.
Trong trại giam, những tháng ngày chờ án là chuỗi dài ăn năn và đối diện. Anh không còn trốn chạy được nữa. Anh phải sống chung với ký ức, với tiếng khóc của chính mình trong đêm, với câu hỏi lặp đi lặp lại: “Giá như lúc đó mình dừng lại một giây thôi…”
Nhưng đời không có chữ “giá như” cho những tội lỗi đã thành hình.
Ngày viết lá thư gửi ra ngoài, tay anh run run. Anh viết rất chậm, như thể mỗi con chữ đều được nhúng trong nước mắt:
“Tôi không viết để xin được tha thứ, vì tôi biết mình không xứng đáng. Tôi viết chỉ để mong rằng, từ câu chuyện của tôi, sẽ có một ai đó kịp dừng lại trước khi quá muộn. Ghen tuông không phải là tình yêu. Nóng giận không phải là can đảm. Và bạo lực không bao giờ là cách giải quyết một nỗi đau.
Tôi đã đánh đổi bốn mạng người chỉ trong vài phút mất kiểm soát, và đánh đổi luôn cuộc đời mình. Xin hãy học lấy bài học này bằng lý trí, đừng học bằng máu như tôi.”
Khi gấp lá thư lại, anh bỗng thấy lòng mình lặng đi. Không nhẹ nhõm, không thanh thản, chỉ là một khoảng lặng hiếm hoi sau những ngày dài giằng xé. Anh biết, lời nhắn của mình có thể chẳng cứu được ai. Nhưng nếu chỉ một người, ở đâu đó ngoài kia, đọc được và kịp buông cơn giận xuống… anh tin rằng linh hồn những người thân đã mất của anh cũng sẽ bớt đi một phần u uất.
Sáng hôm sau, anh xin gặp quản giáo. Anh nhờ chuyển lá thư đi, rồi cúi đầu nói một câu rất khẽ:
“Tôi không mong được sống. Tôi chỉ mong đừng còn ai phải chết như họ… và chết như tôi, trong chính phần người của mình.”
Ngoài song sắt, nắng buổi sáng chiếu vào một vệt dài mong manh trên nền gạch. Anh đưa tay chạm nhẹ vào ánh sáng ấy – lần chạm cuối cùng của một con người đã đi quá xa trong bóng tối, và chỉ kịp thắp lên một lời nhắn gửi muộn màng cho những người còn đang sống.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét