Vậy hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày thành lập nhóm .
Chân thành chúc mừng nhóm mình nhé
Và gởi đến bạn một câu chuyện ngô nghê
Sài Gòn có cây Bồ đề , chú bé nghịch ngợm dùng con dao hướng đạo tí toáy khắc một chữ T tên mình vào thân cây , chú khắc thêm một chữ T nữa cạnh chữ đầu , sau cùng chú gạch một vòng tròn vụng về hình trái tim bao quanh . Chú khoái chí rủ cô bạn oanh vũ nhỏ xem tác phẩm đầu đời của mình , thế mà cô bạn lại giận , mách chị huynh trưởng , chị xem rồi mỉm cười , nhưng mà tang chứng vật chứng rành rành thế này ! Chú bé sớm mê nghề chạm khắc phải chịu phạt quỳ thời gian tàn một cây nhang , miệng thì thầm tụng kinh sám hối . Ngôi chùa có cây Bồ đề kỷ niệm ấy, cây Bồ đề giờ đã già theo thời gian , thân cây bạc màu xen lẫn rêu xanh . Dấu khắc năm nào vẫn còn dù có phần mờ nhạt , chỉ còn vết một chữ T già . Những chữ T đã lồng vào nhau rồi hay vì một chữ T đã ra đi ..
Dường như là vẫn thế , em không trở lại .
Và mãi là như thế , anh không trẻ lại ..
( Trần Lê Quỳnh - Cô gái đến tư hôm qua - )
Sài Gòn của anh còn có ngôi trường Sư Phạm mà anh rất quý yêu .
Những dãy hành lang dài theo lớp , những băng ghế đá đã bao năm nằm im lặng trộm nghe chuyện buồn vui của cô cậu giáo sinh , câu chuyện tình tự .. Chỉ có hai đứa mình thôi nhé . Cảm thông nỗi lòng thầy cô giáo đang thơ thẩn lang thang thăm lại trường xưa , nhớ tìm kỷ niệm . Đến những cơn mưa chiều trơn ướt lối đường , và nụ cười làm ấm lại chút thiên lương tưởng đã lụn tàn mà ai đó đã nhận từ một ai kia .
Mái trường của anh giờ không còn nữa .
Khi ngôi trường chỉ còn tầng trệt cùng chiếc cầu thang và tầng một thì đã tan hoang . Anh dừng xe ngỡ ngàng trước cổng trường .Tần ngần , anh hỏi anh bảo vệ cho anh được vào thăm bên trong trường :
- Anh ơi , không phải tôi xin vào kiếm nhặt sắt vụn hay đồ ve chai , anh cho tôi vào thăm căn phòng tôi đã ngồi học năm xưa . Đó , ở đó đó , chắc đây là lần cuối cùng rồi, anh vui lòng nhé
Anh bảo vệ ngần ngừ rồi bằng lòng :
- Công trình đang đập phá hạ bỏ , ông nhớ chú ý coi chừng tường đổ vào người nghe ..
Anh đến lớp Nhị năm của anh , bước qua đống gạch vỡ ngổn ngang và vào hẳn trong lớp . Không còn bàn ghế, vữa gạch tung tóe khắp nơi , đến chỗ anh ngồi học cũ , chiếc cầu thang lên tầng trên vẫn còn . Thoáng một bóng dáng ai dừng bước trên bậc lối đi, nhìn xuống anh , mỉm miệng cười chào rồi lại thoăn thoắt bước tiếp , gót chân người ấy ẩn hiện theo đôi guốc trắng .. Chỉ là chút dư ảnh , chút dư ảnh của câu chuyện đã qua , chợt hiện về .
Ngôi trường đang hấp hối của anh ..


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét