Saigon đã vào mùa mưa với những cơn mưa bất chợt như trong một bài hát có câu : "nhớ Saigon mưa rồi chợt nắng". Những cơn mưa đó làm lòng người thành phố cũng chợt vui chợt buồn, chợt nhớ về những cơn mưa dĩ vãng.
Ngày xưa, mỗi khi trời mưa, trẻ con thường háo hức tắm mưa. Từng bọn trai gái vô tư trần truồng chạy long nhong dưới mưa, la hét cười đùa khắp xóm đến khi lạnh tím môi mới chịu về. Lớn lên một chút thì có những trò như thả thuyền giấy, đắp cát chặn dòng nước trên đường, đạp xe dưới mưa… Thời gian cứ qua đi theo những mùa mưa cho đến một chiều nào ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt mưa rơi bên ngoài mà suy nghĩ vẩn vơ. Và những đêm chợt thức giấc nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà mà lòng bâng khuâng xen lẫn một cảm xúc mơ hồ khó tả. Rồi những mùa mưa đến cùng mùa hoa phượng vĩ, mùa chia tay đầy lưu luyến của tuổi học trò. Bao nhiêu lớp bạn bè đã chia xa và những mối tình thơ cùng với cánh phượng hồng đã theo mưa trôi vào dĩ vãng.
Ngày ra trường Sư phạm, bạn bè ngậm ngùi chia tay nhau giữa cơn mưa tầm tã. Những cái xiết tay, những vòng tay ôm, đầu gục vào vai nhau. Những giọt nước mắt hòa lẫn nước mưa bên hành lang trường.
Rồi khi ra trường về Đức Linh, Bình Thuận, những cơn mưa ở đây cũng gieo vào lòng người nhiều cảm xúc khác nhau. Đầu tiên là những cơn mưa ở Gia An, thật khác những cơn mưa thành phố vì ta có thể nhìn và nghe thấy những cơn mưa từ xa mưa đến. Mưa mịt mờ trên đỉnh núi Cà Toong đơn độc, mưa mênh mang trên dòng sông La Ngà lặng lẽ, mưa âm thầm trong bóng chiều nhạt nhòa phía tây sau trường thôn 2, và nhiều đêm, mưa vỗ về lòng người trai trẻ khi vừa đến vùng đất vừa lạ lẫm, vừa thân thương này. Rồi tiếp đến là những cơn mưa rừng rả rích ở Tà Pao.
Những cơn mưa ở đây thật buồn vì khung cảnh rừng núi hoang vu vắng vẻ. Có những đêm nằm nghe tiếng mưa từ trên dãy núi phía sau trường vọng về mà nghe lòng khắc khoải, tái tê. Và nhớ nhất là những buổi chiều mưa dầm ngồi trong căn nhà tranh tre trống trải, lạnh lẽo, ôm cây đàn guitar chơi những bản nhạc mưa mà lòng buồn miên man, da diết. Rồi tiếp theo là những cơn mưa ở thị trấn đất đỏ Võ Đắt.
Những cơn mưa ở đây hình như cũng vội vã hơn theo nhịp sống. Mưa rải trên những con đường đất thẳng tắp, vắng vẻ và những dãy nhà im lìm hai bên, mưa trên phố chợ đìu hiu, mưa trên ngôi thánh đường trầm mặc cũ kỹ, mưa làm cho đất giữ chặt chân người vào sân trường. Những cơn mưa ở đây không thanh bình hiền hòa như ở Gia An, không não nề như ở Tà Pao, Huy Khiêm, mà nó đem đến cho tâm hồn một nỗi buồn đã chín khi lòng đang mang nhiều nỗi vấn vương.
Từ giã Đức Linh về lại Saigon đã hơn 40 năm, bao mùa mưa đã qua đi tại thành phố này, nhưng sao chiều nay có điều gì đó khác lạ. Ngoài trời đang mưa, lòng tự hỏi lòng rằng trong cơn mưa ngoài kia, có hạt mưa nào là của cơn mưa hôm ấy?...
.jpg)
.jpg)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét