29 thg 2, 2020
CHỖ NGỒI - Hoàng Long (TC.Da Màu )
Tôi bị cuốn theo dòng người xô đẩy mãi về phía trước. Đôi khi tôi chạy sang bên kia đường và lại bị dòng người ngược chiều đẩy lui mải miết. Sao người ta lại vội vàng thế nhỉ? Họ đi đâu và về đâu? Trời nắng chang chang, cỏ xanh cũng úa vàng vì mòn mỏi. Thế mà dòng người cứ cắm mặt vào điện thoại bước đi hoài hoài chẳng ngó ngàng gì đến xung quanh. Thật chẳng khác gì một dòng sông vô tri chảy mãi. Tôi chẳng biết mình muốn gì và đi đâu về đâu nữa. Thế nhưng sau một hồi bị xô đẩy tới lui, tôi thấy mệt mỏi rã rời. Tại sao mình cứ phải đi và cứ phải chen vào dòng người này chi cho khổ sở vậy? Tôi tìm cách lách khỏi dòng người, tiến đến bên vệ đường có một hòn đá và nghỉ ngơi. Thoắt nhiên tôi thấy dòng người như một ảo ảnh, tách xa mình đến không thể nào tin được dù mình ngồi sát cạnh bên. Lần đầu tiên trong đời tôi được nghỉ ngơi và có đủ thời gian bình tâm suy nghĩ xem mình phải làm gì. Trước hết, tôi đặt cái bao nặng trĩu trên vai xuống, lấy ra chai nước tu một ngụm, rồi lấy cái dù che nắng chỗ ngồi. Thật tuyệt diệu làm sao. Đây mới gọi là cuộc sống chứ. Tôi nhận ra mình chẳng cần phải đi đâu vì mình làm gì có nhà để về, làm gì có ai ở phương nào chờ đợi. Việc tôi mãi loay hoay trong dòng xuôi ngược chỉ bởi vì tôi sợ cảm giác một mình, thích có một hòa nhập hờ hững và an ủi riêng tư. Nhưng ngày tháng trôi đi, dòng người xuôi ngược, tôi già đi và mòn mỏi mà chẳng tiến lui được bước nào, cứ bị xô dạt qua hết bên này đến bên kia. Nhưng đó đã là quá khứ. Giờ tôi đã có một chỗ ngồi của riêng mình để ngắm nhìn thế giới. Hòn đá thì khô khan nhưng làm ghế ngồi rất tuyệt, cỏ xanh úa vàng vì nắng cháy nhưng cũng làm khuây khỏa vì có chút trong lành của thiên nhiên. Tôi làm bạn với đá khô và cỏ dại và cảm thấy đây không còn là một chỗ ngồi nữa. Nó đã trở thành nhà. Thế là tôi ngồi suốt mãi một đời. Và chỗ ngồi đó đã trở thành quê hương.
Sài Gòn,2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét